Tôi ngồi dựa lên tháp mềm trong phòng khách, trên tay cầm một chuỗi phật châu, lúc cô giúp việc thêm trà giúp tôi liền tò mò hỏi cô Trình cũng tin Phật sao.
Tôi cười khẩy, các cô gái trong cái nghề này thực tế lắm. Biết hết bất công, hãm hại nhau trên đời, lòng người dễ thay đổi, mấy thứ hư vô mờ mịt gì đó, còn không đáng giá bằng rau nát ngoài chợ.
Tôi nói tôi không tin, chỉ vì mong được tĩnh tâm, thuận tiên siêu độ.
Cô ta ngẩn ra, không rõ rõ mà hỏi lại: "Cô nói gì ạ?" Tôi không trả lời lại, cô ấy cũng không dám làm phiền thêm, tắt ngọn đèn sáng nhất đi chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ mờ mờ, không biết đã qua bao lâu, sắc trời dần dần phát ảm đạm, phía tây bắc là một mảng không trung xám xịt, phía tây nam lững thững từng cụm mây xanh, ép cho con người ta trong lòng nặng trịch.
Tài xế nhân lúc cô giúp việc đang nấu cơm liền chạy từ ngoài cửa vào, hắn ta cúi người nói nhỏ: " Cô Trình, bà Thẩm nhập viện rồi, Bí thư Thẩm sai bốn tên vệ sĩ đi theo bảo vệ liên tiếp vượt mấy lần đèn đỏ, náo động đến nỗi đội cảnh sát giao thông cũng biết cả"
Tôi nói nhỏ: Đáng làm đến mức đó sao, ai chẳng có lúc đau đầu nhức óc chứ.
Tài xế nói vảy của bà Thẩm dính đầy máu, đứng từ xa cũng nghe được tiếng khóc hồ của cô ta.
Con người của tôi xoay tròn, Văn Nhật Hạ là người cứng cỏi đến vậy, khiến cô ta khóc chắc chắn là chuyện có thể khiến mọi việc xoay chuyển càn khôn, bên môi tôi lóe lên một nụ cười vui sướng như ý nguyện, tiếp tục thờ ơ lần phật châu.
Mới nửa tiếng trôi qua, tiếng điện thoại bàn vang lên the thé như tiếng chuông đòi mạng, rung đến mức đồ đạc trong phòng khách lung tung hết lên, tài xế lại không bị ảnh hưởng, hắn ta nhấc máy, nói với đầu dây kia đôi lời sau đó đưa điện thoại lại cho tôi, khẩu hình miệng nói rằng: "Anh Hai Sói."
Hai tay tôi không còn chỗ trống, hắn ta giúp tôi áp điện thoại vào tai, tôi vừa "alo" một tiếng, Hai Sói liền vội vã nói: "Cô Trình, mấy ngày nay cô đừng gây chuyện, anh Hiền đang trên đường chạy đến bệnh viện, tài xế của chị dâu nói buổi sáng chị ấy có gặp cô Trịnh, chạng vạng sau khi trở về vẫn khó chịu, còn thấy máu, hiện tại anh Hiện đang rất tức giận.
Ngón tay tôi sững lại trên không trung, động tức gảy phật châu cũng ngừng lại, quá lâu rồi không cất lời, tiếng nói của tôi như khàn lại: "Trịnh Minh Ngọc thì sao." "Đang ở Lai Châu, bị tú bà bức cung, trước đã để đói một ngày một đêm, chuyện này cô ta không thoát khỏi việc liên can được, tám chín phần mười là do cô ta làm, trước lúc tôi gọi cuộc điện thoại này cho cô, cô ta vẫn cắn răng không nhận."
Đầu óc cô ta ngu vụng, có lẽ hiện tại còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, tú bà hiểu nhất là đánh đòn tâm lý, không hết một đêm chắc chắn cô ta sẽ hiểu ra thôi, đến lúc đó cô ta lật mặt khai ra tôi, cũng chỉ là chuyện tất lẽ dĩ ngẫu.
Tổ Tông động tác quá nhanh, tôi chưa kịp uy hiếp Trịnh Minh Ngọc thì cô ta đã bị nhốt lại, sợ rằng em trai cô ta cũng chưa sắp xếp xong.
Tôi thở một hơi thật dài: "Cái thai thế nào."
Hai Sói trầm ngâm vài giây: "Thảm, máu loãng chảy hết rồi, tám chín phần mười là không giữ được."
Tôi cố nén vui sướng trong lòng, trái tim cũng yên ổn lại, Văn Nhật Hạ đã mất đi lợi thế đó thì cũng chỉ như con chim ưng đã gãy cánh, cô ta bay không cao nổi, cũng không bay được bao lâu nữa.
Giọng nói của tôi mang theo tiếc nuối: "Thật đáng thương, người mẹ là xấu nhưng đứa trẻ chung quy là vô tội. Trịnh Minh Ngọc thật sự cũng dám ra tay!"
Hai Sói cười: "Cô Trình, tôi còn lo cô vui quá mà hóa lốp, để người khác nắm được nhược điểm, bà Thẩm hại cô hai lần, thiếu chút nữa khiến cô mất đi tính mạng. Thế nên tôi mới gọi điện thoại đến báo trước với cô một tiếng, tốt xấu gì cô cũng giả vờ ngoài mặt, là tôi đã xem thường cô rồi."
Tôi nói cần làm gì tôi cũng biết, cảm ơn anh. "Vì cô mà cống hiến sức lực, tôi cũng không chịu thiệt." Tài xế nhấc điện thoại ra, tôi liếc mắt một cái, sắc mặt âm lãnh.
Tên Hai Sói này cực kỳ khéo đưa đẩy, tôi không thể tin hắn ta một trăm phần trăm được, tốt nhất là nên dùng thái độ nửa thật nửa giả, giả như ngớ ngẩn đối với hắn ta. Chí ít chuyện mà tôi giấu Tổ Tông thì không thể nói cho hắn ta được, người có thể luồn cúi giữa các vị quan lớn thì không phải kẻ dễ dàng khống chế.
Một nước cờ giết chết hai quân, tuy tôi mạo hiểm bản thân nhưng đúng là trời cao không phụ kẻ có lòng, kết quả đích thực rất hoàn mỹ. Tôi vui sướng ngủ luôn một giấc đến hừng sáng, buổi sáng nay Mễ Loan hẹn gặp tôi, giọng điệu của cô ấy rất trầm trọng, tôi biết sự tình đã bại lộ, cô ấy để hạch sách tôi đây, nhưng tôi đã có đối sách rồi.
Tôi vừa xuống lầu, khuôn mặt cô giúp việc vô cùng hoảng hốt nhào đến, lắp bắp nói bà Thẩm sinh non rồi.
Tôi quan sát cô ấy một hồi lâu, nếu cô ấy là người của Văn Nhật Hạ thì kĩ năng diễn xuất này đúng là rất tuyệt vời, đến cả những diễn viên có thực lực nhất trong giới điện ảnh cũng phải ngả mũ chào thua, nghìn chuyện vạn chuyện vẫn nên dự phòng đến trường hợp xấu nhất, tôi cứ coi như cô ấy là mật thám đi.
Tôi nhướn mày, che miệng tỏ ra hết sức ngạc nhiên: "Sinh non? Sao lại vậy được?"
Giúp việc nhìn tôi một hồi: "Chuyện đó là thật, rạng sáng hôm qua cô Thẩm bỗng điều động chuyên gia của bệnh viện Vũ Cảnh, các bác sĩ cố hết sức làm phẫu thuật mới bảo vệ được đứa nhỏ."
Khuôn mặt tôi xám xịt như tro bụi, hốt hoảng luống cuống, thành thật với cô ta như đối xử với kẻ thân tín của mình: "Hạo Hiến mất con, chắc chắn không rảnh quan tâm tôi. Tôi chỉ sợ cô ấy có chuyện gì ngoài ý muốn, không nói dối cô làm gì, tôi mong cô ấy có thể bình an sinh đứa bé ra hơn bất kì ai khác, không thì mọi sự hoài nghi đều đổ hết về tôi, tôi chỉ muốn có thể tự mình trông coi cái thai đó của cô ấy!"
Ánh mắt cô giúp việc vô cùng phức tạp, cô ta khuyên tôi không cần gấp gáp, thanh giả tự thanh.
Tôi sợ muốn chết, lòng bàn chân như nhũn ra, lung lay chực ngã: "Tôi mua chút quà tặng, cô xem lúc nào được thì đi đến bệnh viện thăm bà Thẩm giúp tôi, thân phận tối xấu hổ, tôi không đến đó được."
Tôi sải bước đi ra ngoài cửa, lúc vừa bước qua người cô giúp việc kia, tôi suýt nữa cười ra tiếng. Cái vòng so đấu về tâm kế này, ai diễn giỏi thì người đó thắng.
Tôi ngồi vào trong xe, cửa sổ trong suốt phản chiếu ngược lại gương mặt tôi, dưới vẻ đắc ý vui sướng là sự hổ thẹn, chết lặng và mâu thuẫn, cuối cùng tôi vẫn không chừa thủ đoạn nào để làm việc có lợi cho mình, trở thành con người bị người đời khinh bỉ nhất.
Tôi nhắm mắt lại, siết tay ép bản thân phải bình tĩnh lại, đến tận khi tôi đã xóa hết những cảm xúc không nên có rồi, xóa hết những mềm lòng và lương tri sẽ cản đường tôi, tôi mới mở mắt ra nhìn lên khung cửa kính nho nhỏ này.
Tôi đã đánh mất bản thân mình trong dòng xoáy tình yêu, hoặc có lẽ kiểu tình yêu này là vặn vẹo, là đáng sợ.
Nó âm u nhưng lại đơn thuần.
Tôi vì nó mà không từ thủ đoạn, cam nguyện trở nên càng độc địa hơn nữa.
Đứng trên cương vị của một bà vợ bé, trừ việc không sợ hãi dao kiếm chém giết, tôi có thể làm gì đây, để kiếm củi ba năm thiệu một giờ sao?
Trước mắt tôi chỉ có hai con đường, biến mất và bước lên đài cao, tôi nhất định phải chọn lấy một cái.
Biến mất nghĩa là toàn bộ cuộc sống của tôi sẽ sụp đổ, hai bàn tay trắng, thế thì lương tri cũng có ích gì đâu? Nếu chọn bước lên vị trí cao, hai tay tôi phải dính máu, phải có người vì tôi mà vùi thấy nơi đất lạnh. trang web cập nhật nhanh nhất
Bất cứ ai đứng vào vị trí của tôi cũng sẽ không chọn biến mất. Dựa vào cái gì. Tôi của ngày hôm nay không phải liều mạng mà bước từng bước đó sao? Thắng làm vua thua làm giặc, nếu làm vua thì không quan tâm trước đó là sự hay cướp, tôi không sai.
Người đời đều nói, yêu đến sâu đậm, đến khi muốn mà không thể được, nằm trong tay mà không thể độc hưởng, vậy thì tàn nhẫn biết bao, căm hận biết bao.
Tôi không nỡ phải hận Tổ Tông, tôi nghĩ cả đời này mình cũng không làm được chuyện đó, Trước khi gặp anh ta tôi chưa từng yêu một người đàn ông nào điên cuồng đến vậy, thậm chí là chưa từng yêu.
Tôi yêu thứ gì?
Yêu kẻ miệng thối đần độn, yêu khuôn mặt phát phì già nua, yêu đám đàn ông chơi đùa tôi như chơi một con thú hay sao?
Bọn họ nào có tốt bằng Tổ Tông được.
Tổ Tông cho tôi sự ấm áp, cho tôi cuộc sống tràn đầy yêu thương, anh ấy cứu tôi khỏi hố sâu của đời người, để tôi chỉ làm tình nhân của một mình anh ấy. sống lâu nơi son phấn gái trai dơ bẩn và lạnh lẽo rồi, không thương thì thôi, đến khi yêu lại không thể kìm nén nổi.
Ngược lại là Mễ Loan, cô ấy xung phong giang hồ gần nửa đời, đây là lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt sợ hãi đó.
Tôi ngồi đối diện cô ấy, chống má cười tươi, bàn tay khua khua trước mặt cô ấy: "Cô run cái nỗi gì, cũng đâu phải là cô sinh non đâu."
Khuôn mặt cô ấy trắng bệch: "Cô thật sự dùng thứ thuốc đó. Cho nên việc đó không phải ngoài ý muốn, mà là do cô chủ mưu?"
Tôi lấy im lặng biểu hiện cam chịu, khuôn mặt cô ấy lập tức trắng bệch. "Cô điên rồi? Có biết đứa bé đó là con ai sao?" Tôi nói là tôi biết, đó là con của Tổ Tông.
Cô ấy không biết phải nói gì: "Đó là cháu trai của ông vua không ngại cả ba tỉnh miền Đông Bắc! Nếu Tổ Tông không bảo vệ được cô, cô nghĩ bản thân còn ra ngoài được hay sao? Cô đổ tội lên đầu Trịnh Minh Ngọc, cô không phải một trong những nhân tình của hắn ta sao? Chỉ cần ông vua kia muốn giết cô, cô chết rồi cũng không biết bản thân chết ra làm sao?"
Tôi gần thấp tiếng nói phản bác lại cô ấy: "Đứa bé sinh ra thì chuyện tôi chết có thay đổi được ư. Văn Nhật Hạ lợi dụng đứa bé này để loại bỏ tôi. Dù sao cũng phải chết, tôi đánh cược một ván lớn vậy."
Nét mặt tôi rạng rỡ: "Không phải tôi thành công rồi đó sao? Thẻ bạch kim thuê phòng nằm trong túi của Trịnh Minh Ngọc, tất cả chứng cứ đều chỉ về cô ta, từ đầu đến cuối tôi chưa hề bước chân vào thẩm mỹ viện đó."
Mễ Loan ngồi lả trên ghế, cô ấy vỗ vỗ ngực mình, chúng tôi hiểu trong lòng mà không nói ra, không xé toạc tấm màn che này, tôi đã kéo cô ấy xuống bùn, sau lưng cô ấy có kẻ chống lưng, cô ấy không dám bản đứng tôi. Đừng nói đến việc tôi chưa có việc gì, dù tôi có chuyện thì cô ấy cũng phải tìm được cách tẩy trắng cho tôi, bằng không tra ngược về nguồn gốc thuốc kia, cô ấy cũng không thoát nổi liên hệ.
Mễ Loan là người thông minh kín kẽ, tôi nắm được thóp của cô ta, đại dương mênh mông biển rộng, sóng lớn cuộn trào, con thuyền này có lung lay đến đầu tôi cũng không ngã được. "Chị Mễ Loan, khi chị chơi trai nhốt trong Văn phòng thành phố tôi đã giúp chị rồi, bây giờ tôi cũng không còn cách nào khác. Tôi yêu Hạo Hiên, tôi không rời bỏ anh ấy được, bất cứ thứ gì muốn cướp anh ấy khỏi tôi, tôi không để yên cho thứ đó tồn tại được, tôi phải diệt trừ tận gốc.
Mễ Loan không biết phải khuyên tôi sao nữa, cô ấy vươn người ra trước tát cho tôi một cái thật mạnh, cô ấy tức đến nỗi bàn tay run lên, thanh cũng run rẩy: "Trình Bảo Ái, cô không phân biệt nổi tình yêu và tình dục, cô đang nhầm lẫn hai khái niệm này. Lên giường với cô nhiều lần tức là yêu cô ư? Hai thứ này chỉ có phụ nữ nhầm thôi, còn đàn ông thì không bao giờ."
Cô ấy lắc đầu, vừa xót vừa buồn cười: "Học sinh xuất sắc nhất của tôi, cô gái giỏi giang nhất của tôi, cô thông minh tuyệt đỉnh, có thể nhẫn nhịn chịu nhục, là hòn ngọc quý trong giới này. Tôi đề bạt cô, quan tâm cô như thế nào, vậy mà cô lại vì một người đàn ông mà quên mất nguyên tắc, tự giẫm lên ranh giới của bản thân. Tôi hao phí nhiều tâm huyết bồi dưỡng cô như vậy thật không đáng giá mà." "Cô nhìn đi." Cô ấy chỉ ra phía ngoài tấm kính, bên ngoài là con đường phồn hoa nhất của Thanh Tân, nơi đây nhà cao san sát, quán bar như nấm. Ban ngày ban mặt nhưng đảm trai gái kề vai bá cổ đi vào những khách sạn xa hoa, trên mặt bọn họ đều là ham muốn tình dục, chỉ cầu được một giấc mộng sáng nay có rượu sáng nay say.
Đám đàn ông không có một kẻ nào ngoại lệ, mỗi kẻ đều sang trọng chỉn chu, nằm trong tay quyền hành điều chỉnh cả xã hội, đàn bà thì xinh đẹp tuyệt trần, dùng tuổi trẻ đổi lấy cuộc sống không làm mà hưởng. Ánh mặt trời rực rỡ buông xuống nhân gian qua các góc lập thể của những tòa nhà cao vút bao phủ lên những chiếc đồng hồ đắt tiền, những chiếc túi xa xỉ và lớp son môi tinh xảo trên mặt họ.
Mễ Loan nói: "Phụ nữ cần phải hiện ngang, mục tiêu của bọn họ là xấp tiền trong ví người đàn ông, còn đám đàn bà ngập trong não là những ước vọng viển vông, dịu dàng, lo này lo kia thì chỉ có tình yêu của đám mày râu. Trình Bảo Ái, cô nói cho tôi biết, sao nhóm người trước và nhóm người sau lại cách biệt nhiều như vậy? Bởi vì thứ đằng trước thì chạm vào được, còn thứ đằng sau thì không chạm tới, vĩnh viễn không thể? Không phải vì cô ta thiếu tư cách, thiếu sức hút, mà vì con mồi của cô ta từ chối cho."
Cô ấy rót sprite vào ly rượu, nhìn bọt khí trong suốt sủi bọt xèo xèo: "Từ giây phút cô bước chân vào giới thượng lưu thì cô nên tỉnh ra rồi mới phải. Cô là một món đồ chơi, trừ việc moi tiền ra, thứ khác cô không thể với tới đâu, cô vẫn còn trẻ, cần chi để tâm vào chuyện vụn vặt"
Cô ấy ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, siết chặt chiếc ly: "Trên đầu chữ "yêu" treo một cây đao đó, phụ nữ không có tấm áo giáp cứng rắn như đàn ông, không chịu nổi lưỡi đao này đâu."
Cô ấy đặt chiếc ly xuống thật mạnh, thủy tinh đập nhau vang lên tiếng loảng xoảng chói tai, rượu vang tung tóe dính lên cả chóp mũi tôi, giữa hơi rượu lạnh lẽo lại xen chút cay đắng, chị ta xoay người định đi, tôi hét lên hỏi: "Chị thật sự chưa từng yêu ai ư?"
Đôi chân Mễ Loan sững lại.
Đôi mắt tôi đỏ bừng, nhìn bóng lưng chị ta xuyên qua lớp sương mông lung: "Chị Mễ, các cô gái trong giới này đầu có ai là người lương thiện, chúng ta đều hiểu cái gì không thể làm, mấy năm nay, tôi đi theo mười mấy ông chủ đã bao giờ phải khiến chị lo lắng, tôi luôn bảo vệ trái tim của mình rất vững chắc.
Tôi siết chặt quần áo trên người, dưới lớp da thịt mỏng mạnh là những khớp xương cất giấu nhịp tim đập xôn xao của tôi, nó đập rõ ràng như vậy, nóng bỏng như vậy, nó khiến tôi cảm giác được rằng tôi còn đang sống, tôi không phải một món đồ chơi. Tôi là một người phụ nữ, tôi khát vọng được thương yêu, khát vọng được ôm ấp, khát vọng những thứ khác ngoài đồng tiền.
Tất cả những thứ đó Tổ Tông đều cho tôi, chính anh ấy đã mở ra một cánh cửa khác trong đời tôi. "Tôi không khống chế được."
Mễ Loan yên lặng, sau đó chị ta nhanh chóng biến mất trong nhà hàng này.
Tôi yên tĩnh ăn sạch thức ăn trên bàn, lau miệng, rời nơi đây đi đến Lai Châu. Nhớ đọc truyện trên để ủng hộ team nha!!!
Tôi vẫn muốn nhìn xem mọi chuyện đã phát triển đến trình độ nào rồi, cũng biết để còn lấy bất biến ứng vạn biến, chung quy Tổ Tông vẫn sẽ nói với tôi thôi.
Tôi đến Lai Châu, tài xế tìm đến một tên bồi bàn lạ mắt, tài xế mua chuộc tên kia hỏi thăm tình huống của Trịnh Minh Ngọc.
Tên phục vụ kéo tài xế ra một góc, nói mấy câu sau đó đưa cho hắn ta một tấm thẻ liền rời đi ngay.
Tài xế nói lại cho tôi biết, Kiểm sát trưởng Thẩm đang ở đây.
Tôi sửng sốt: "Anh ấy đích thân đến đây tra hỏi?" "Vâng."
Chuyện này không nên xảy ra, nếu Tổ Tông muốn tra hỏi cũng phải dẫn cô ta đến trước mặt Văn Nhật Hạ để cho cô ta một kết quả cuối cùng, để Văn Nhật Hạ biết anh ấy rất coi trọng chuyện này, Tổ Tông tra hỏi ngầm như vậy, không thể nào do lý do vừa rồi được.
Tài xế dắt tôi đến một hành lang, cuối hành lang là phòng thay đồ trang điểm của mấy cô gái làng chơi, phòng đó có hai cánh cửa, một cái thông đến kí túc xá sau tòa nhà, một cái thông ra hàng lang bên ngoài.
Tôi bảo tài xế đi ra ngoài, cứ ở trong xe đợi tôi.
Tôi núp giữa hai góc tường giao nhau, Tổ Tông ngồi trên sô pha đối diện cửa vào, trong phòng vang lên tiếng kêu khóc thảm thiết, anh ấy lại như không nghe thấy lòng bàn tay quay tròn hai viên bi màu hổ phách, hai viên đá lăn qua lăn lại xoèn xoẹt, nghe thấy cảm giác run cả da đầu.
Trịnh Minh Ngọc trần như nhộng, hai chân dang rộng nằm ngửa, chân tay buộc vào bốn sợi dây thừng, bị tra tấn liên tục. Trước giờ cô ta luôn rất nghe lời, chưa từng chịu cảnh này bao giờ, tiếng khóc của cô ta cũng biến dạng, giọng nói lạc đi, Tổ Tông hỏi cô ta chịu nói chưa.
Cô ta gật đầu: "Em nói! Nói!"
Tôi nín thở. "Là Trình Bảo Ái, một ngày trước hôm xảy ra chuyện, cô ta có hẹn em uống trà, nói rằng bà Thẩm muốn loại bỏ em, cô ta còn cung cấp cho em thông tin những nơi bà Thẩm hay đi, cổ vũ em đến những nơi đó. Còn thuốc mà anh nói thì em không biết rõ, em ngồi chung phòng với bà Thẩm nửa tiếng đồng hồ nhưng không hề động tới cô ấy"
Đôi mắt tôi trừng to, Tổ Tông không nói một lời, nháy mắt khuôn mặt ngàn năm không đổi của Hai Sói hiện lên vẻ kinh hãi: "Anh Hiên, không thể có chuyện đó, cô Trình không có ở đó, sao cô ấy có thể tính toán chuẩn xác như vậy?"
Trịnh Minh Ngọc kích động la to hơn: "Cô ta không có ở đó vì cô ta dùng em làm kẻ chết thay, cô ta thì rũ mọi tội trạng, hắt nước bẩn lên đầu em, em bị oan!" "Vó van!"
Tổ Tông rống to, tra tấn lại bắt đầu, cô ta gào lên thể thảm, nói rằng cô ta không hề nói dối, Trình Bảo Ái chính là chủ mưu! Nói tôi lừa cô ta, dùng tình nghĩa xưa làm mồi để tôi nhảy xuống hố, tôi mới là hung thủ hại chết đứa bé trong bụng bà Thẩm!
Tổ Tông vung tay ném viên đá đáng trúng đầu Trịnh Minh Ngọc, lập tức đầu cô ta toạc mất một mảnh da, máu chảy ròng, anh ấy vô cùng tức giận, đứng trên cao nhìn xuống Trịnh Minh Ngọc: "Nếu không chịu nói thì vĩnh viễn cũng đừng há miệng nữa."
Hai Sói nghe hiểu ý anh nói, anh muốn cắt lưỡi bịt miệng cô ta, hằn ta nháy mắt với vệ sĩ, lập tức đưa Trịnh Minh Ngọc ra khỏi phòng này. Trịnh Minh Ngọc vừa giãy giụa vừa đâu đớn hét lên hỏi anh ấy tại sao, nói rằng anh ấy biết rõ cô ta không có can đảm và mưu kế như vậy!
Tổ Tông phủi phủi nếp uốn trên quần tây, giọng điệu không hề có một chút tình cảm nào, lạnh lẽo như băng tuyết: "Tôi đã quá nuông chiều cô, đến mức cô dám có ý đồ như vậy. Chuyện cô làm không có liên quan gì đến cô ấy."
Trịnh Minh Ngọc lập tức ngừng giãy dụa, cô ta sững sở, như một bộ thây khô quắt, không còn sức lực chống lại mọi chuyện nữa, Tổ Tông bước ra cửa, dặn Hai Sói đưa Trịnh Minh Ngọc cho nhà họ Văn xử lý, kết thúc chuyện này.
Hai Sói nhíu mày: "Anh Hiên, sợ rằng khó mà yên chuyện, anh trai của chị dâu đã gặp cô Trình rồi, vẻ mặt của cô ấy có vẻ khôn khéo hơn cô Trịnh này, lại đều là người của anh, chắc chắn nhà họ Văn sẽ tra hỏi nhiều hơn."
Tổ Tông bị dồn ép đến mức bực bội, anh khó chịu thảo cà vạt: "Tôi chỉ đưa ra Trịnh Minh Ngọc thôi, đánh chết hay làm gì tùy họ. Nhưng khiến Trình Bảo Ái bị thương một xíu thôi cũng không được." "Thật ra... nếu giao cô Trình ra, có khi còn leo lên Trương Thành Nam được."
Hai Sói chưa nói hết đã bị Tổ Tông trừng mắt, hắn ta vội vàng cúi đầu: "Tôi lỡ lời."
Tổ Tông đá văng cánh cửa nghênh ngang mà đi, trong phòng yên lặng như chết, chỉ còn lại Trịnh Minh Ngọc và đảm vệ sĩ không cảm xúc đang canh chừng cô ta.
Cổ họng tôi đẳng ngắt, nỗi kinh hoàng và bị thương tràn ngập lục phủ ngũ tạng của tôi, như một hòn than nóng rực, một tảng đá nặng ngàn cân giáng xuống cơ thể tôi, đập tôi choáng váng.
Tôi không biết bản thân đã rời đi như thế nào, tài xế hỏi tôi đã có chuyện gì xảy ra, tôi không cất lên lời, chỉ cuộn tròn tay che đi khuôn mặt.
Những nỗi đau của Trịnh Minh Ngọc khiến tôi tự trách hay thái độ thản nhiên không hề kinh ngạc của Tổ Tông đối với việc Văn Nhật Hạ sinh non, hay là anh ấy đã che chở tôi vô điều kiện khi bị người khác ép buộc.
Tôi đột nhiên cảm thấy quá mệt mỏi.
Tôi mất sức lết mình về biệt thự, mệt mỏi ngã xuống giường, đồng hồ báo thức vang lên lúc ba giờ sáng, cánh cửa phòng ngủ két một cái hé ra một khe hở nhỏ.
Cái bóng ẩm đạm, đường nét rắn rỏi, mùi hương quen thuộc.
Từ bên ngoài cánh cửa đến bên trong cánh cửa, tất cả đều quy về yên ắng.
Tôi không hề buồn ngủ bỗng nhảy dựng lên đòi cởi quần faso của anh, nhưng lại không cởi được nút áo.
Anh ấy hỏi tôi làm sao vậy.
Tôi không chịu rời khỏi vòng ôm của anh, anh giống như một chiếc lò ấm áp xua tan đi giá lạnh trong tôi.
Linh hồn tôi như đã tách khỏi thể xác, xuyên qua cơ thể cường tráng của anh nhìn lên trần nhà màu trắng gạo.
Sau cuộc ân ái.
Anh ấy lật người, chầm chậm kéo chăn đắp ngang hông, sau đó bật đèn bàn.
Tôi bò đến bên anh, cơ thể trần truồng quấn chặt lấy anh, đầu gối hờ hững chạm vào bộ phận đang mềm nhũn trong quần anh, anh ồm ồm hỏi tôi vẫn chưa thỏa mãn hay sao?
Tôi cười tủm tỉm ghé đầu lên ngực anh, anh châm một điếu thuốc: "Để ông đây nghỉ lúc đã."
Tôi ngẩng đầu, ngón tay vuốt vuốt lên chiếc cằm phún râu xanh nhạt: "Hạo Hiên, sắp đến sinh nhật em rồi, chúng ta cũng bên nhau gần một năm rồi." Anh hít một ngụm khói dài, khói thuốc mông lung che mờ đôi mắt tôi: "Em muốn cái gì?"
Tôi đặt tay lên tim anh: "Em muốn anh thật lòng yêu em, tình yêu không chứa bất kì tạp chất, chỉ cần thích em thôi, thân thể hay linh hồn cũng được."
Hồ hấp anh ngừng lại một giây, hơi hơi nhíu mày quan sát biểu cảm của tôi "Bây giờ không phải sao."
Tôi hỏi lại anh có ý gì.
Ngày trước, mỗi một câu anh ấy nói tôi đều tin, hầu như chưa từng nghi ngờ nó. Anh ấy là trời, là đất, là cây cổ thụ che gió che mưa cho tôi, nếu tôi không tin anh thì còn tin ai được nữa.
Tôi chỉ sợ mà thôi.
Sợ như lời Văn Nhật Hạ và Phan Tuệ Mẫn nói, sợ những chuyện ngoài ý muốn hết sức trùng hợp kia, tôi do dự, chân chờ.
Tổ Tông chỉ yên lặng một chốc, anh dí mẩu thuốc lá xuống gạt tàn dập tắt nó, trượt xuống khỏi đầu giường, mắt đối mặt với tôi, đầu ngón tay anh quyến luyến trên khuôn mặt tôi, ngang ngược độc chiếm mỗi một tấc: "Em nghe kĩ đây Trình Bảo Ái, hiện tại tôi thích em, nhưng tôi không thể thích một mình em. Tôi có quá nhiều điều cần kiêng dè."