Mục lục
Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thẩm Quốc Minh ở ba tỉnh Đông Bắc ăn sâu bén rễ, luôn gian trá xảo quyệt, Quan Lập Thành không để lại manh mối gì, làm chuyện ác cũng yên lặng không gây ra tiếng động, hai bên ngang tài ngang sức, lại vừa giỏi làm trò, giống như một con tàu lớn gặp nguy hiểm rơi xuống biển gầm, cánh buồm và van tàu nhấp nhô lên xuống, xé rách nhiều lần mà xương gãy đứt gân, bầu trời Đông Bắc sụp đổ, ai cũng muốn lo thân mình.



Dây leo của cây cổ thụ Thẩm Quốc Minh này vươn dài, cành lá xum xuê, bao bọc xung quanh hàng nghìn nếp gấp, lật đổ sự chuyên chế của ông ta khá dễ dàng. Quan Lập Thành giỏi về mưu kế, năng lực bày binh bố trận của anh ấy cũng không thấp, anh ấy bị buộc phải đến Lương Sơn cũng chưa bao giờ liều chết phá lưới với Thẩm Quốc Minh, điều đó cho thấy trình độ của anh ta lợi hại như thế nào.



Tôi thẫn thờ, cảm khái: “Non sông hữu tình, anh hùng tứ phương tranh nhau nổi lên. Từ xa xưa, anh hùng không cần biết từ đâu đến, xông ra thành người nổi ng, nằm trên đỉnh của kim tự tháp được người người kính trọng, dù có bắt đầu xấu xa như thế nào, cuối cùng cũng sẽ bị tiêu hủy, không cần phải tự thân ra tay, những quan chức nhỏ muốn nịnh bợ ông ta, sẽ trợ giúp ông ta, bán cho ông ta một phần nhân tình, có mất mát gì đâu?”



Tôi ngắm nghía những hạt pha lê trong suốt được xâu chuỗi thành ngọc bích: “Những viên chức thông minh không giao du với kẻ xấu, thế nhưng nước chảy bèo trôi, quy tắc trong giới này là anh không có bè phái thì sẽ có bè phái dây dưa cản trở anh. Cây to đón gió, Thẩm Quốc Minh đứng vững thì thôi, ông ta mà không thể đứng vững, đẩy mình xuống vũng bùn, dư luận che khuất cả bầu trời, ngạt thở mà chết. Đây chính là phá hủy, nếu như ông ta công thành danh toại, đường làm quan lẫn tài lộc đều rực rỡ sáng chói chứ? Nhìn trước ngó sau, không bằng lăn lộn trong quan trường, đám người kia nịnh bợ ông ta, tốt xấu gì thì ông ta cũng đủ lớn mạnh rồi. Cây non đâm chồi, tưới lên, không phải sẽ bị gãy giữa chừng sao?



Hàn Phục Sinh không nói lời nào, ngón trỏ và ngón giữa kẹp trang cuối cùng của hồ sơ: “Việc bí thư Thẩm trao nhận mua bản quan chức bí mật không thể đánh một đòn thắng lợi, lời thú tội này ở đâu.”



Tôi liếc mắt một cái, lướt nhanh như gió, trọng lượng rất nặng nhưng không may nó là chuyện thường ngày trong dòng dõi quý tộc: “Leo lên trên cấp phó cục, trên người người nào không phải thấm đẫm máu tươi, Thẩm Quốc Minh ra lệnh, trợ lý cảnh vệ liền tiến hành, ông ta cũng không có cách nào trốn tránh anh. Tố cáo ông ta, nhất định sẽ gây ra náo động lớn, nếu như không chuẩn bị đầy đủ, chẳng khác nào tự chuốc lấy rắc rối.”



Ngón tay của Hàn Phục Sinh chỉ vào một hàng chữ nhỏ: “Khi bí thư Thẩm được bổ nhiệm làm giám đốc sở tài nguyên đất đai tỉnh Long Giang kiêm phó trưởng phòng văn phòng, ông ta đã cưỡng hiếp hai học sinh trung học mới mười bảy tuổi. Bố của hai chị em kiện đồn công an địa phương, bị bắt giam vô cớ, sau đó bị buộc tội phỉ báng, gây rối công vụ, làm xấu hình ảnh của cán bộ công chức nhà nước, bị phạt mười tháng tù, chấp hành xong tháng thứ bảy, người đó đã chết ở trong tù.”



Tôi nhướng mày, đọc kỹ trang mà anh ta vừa nói: “Đồn công an không điều tra sao?”



“Điều tra cái gì?” Hàn Phục Sinh cười khổ bác bỏ: “Người dân tố cáo quan chính là không biết lượng sức, hồi đó bí thư Thẩm có kém cỏi như thế nào thì cũng được xếp ở cấp cục, sở tài nguyên đất đai là ngành béo bở nhất cả nước, ông ta làm việc chưa tới ba năm, vơ vét của cải được hàng tỷ, miếng thịt cháy khét không ăn được, đồng nghiệp lúc nào cũng có thể ngửi thấy. Có tiền có thể sai khiến người khác, mua mấy mạng sống của dân chúng nghèo nàn có gì khó. Màu sắc đồng tiền rực rỡ, vui tại vui mắt, sắp xếp một cấp bậc có thể thương lượng thật tốt.”



Tôi hít một hơi thật sâu, có tổng cộng ba mươi lăm bài báo, trong đó có tập tài liệu ghi lại ba mươi chín năm lịch sử không thể chấp nhận được của Thẩm Quốc Minh từ khi chính thức làm quan đến nay. Tôi bất giác cảm thấy sóng gió đang cuồn cuộn kéo đến, thảm thực vật lạnh giá.



Sự hào nhoáng của Thanh Tân là một bộ phim truyền hình, một màn khỏi súng lửa đạn.



Thời đại chiến tranh bao la đã gột rửa đau thương của nó trong nửa thế kỷ.



Nó sẽ lộn xộn, thủng lỗ chỗ và gỉ sét. Nhưng nó không lãng phí.



Cây cầu vàng dài dọc theo sông Thanh Hương được khắc sau bằng vẻ lộng lẫy đầy màu sắc của nó.



Nó có chim bồ câu trắng và ống khỏi trong hoàng hôn. Đó là làn gió mùa xuân lộng lẫy đắm say.



Nửa đêm sông sáng róc rách, bình minh nắng gắt như lửa.



Hóa ra lại bị vùi lấp trong bóng tối nên nói đến chuyện đó thật xấu hổ.



Giọng nói của tôi khàn khàn, mệt mỏi: “Quan chức không sợ tham nhũng, vấn đề tác phong làm việc sẽ là tiền đề sắc bén để hủy hoại sự nghiệp chính trị. Thẩm Quốc Minh tự đào hố chôn mình, không phải do Lập Thành tiêu diệt. Ngay cả khi phần thắng rất nhỏ còn tốt hơn là ngồi chờ chết, trơ mắt ra nhìn ông ta hồi phục tinh lực. Tôi lợi dụng ghen tuông đố kỵ của đám đàn bà khi tranh giành tình cảm, chia rẽ khiến cho nội bộ của bà Ba lục đục, ở nhà họ Thẩm muốn tranh chấp nội bộ, Thẩm Quốc Minh yên tĩnh nửa tháng, ông ta muốn chờ thời cơ để nghịch chuyển thế cờ, tôi liền giẫm nát ý nghĩ xấu xa của ông ta, làm cho ông ta còn chưa lo xong cho thân mình, một khi phụ nữ băn khoăn không yên lòng, Thẩm Quốc Minh sáng suốt hơn Chu U Vương tầm thường kia, thiên hạ của ông ta cũng đang giẫm lên vết xe đổ của Tây Chu, nói đến họa quốc thì Bao Tự đứng đầu, các triều thần gây ra đấu tranh nội bộ, mặt trước và sau đều có địch, số mệnh của ông ta không tận mới là lạ. Đến bây giờ, cục trường Hàn không cần phải thẹn lòng, ông ta tự ăn quả ác của chính mình, tôi với anh không có đổ oan cho ông ta.”



Mái hiện u ám của tòa nhà phản chiếu ánh mặt trời lặn, những hoa văn màu vàng lốm đốm chiếu trên lông mày của Hàn Phục Sinh, tôi mới nhận ra anh ta không đeo kính, thiếu đi sự nhã nhặn, thêm một phần trong trẻo sáng sủa.



Anh ta là một người đàn ông hiền lành.



Quan Lập Thành nho nhã, sắc sảo nhạy bén, dối trá lạnh lùng, đằng sau dáng vẻ thư sinh của Trương Thành Nam lại ẩn sâu sát khí, thâm trầm bất nghĩa, tất cả đều đang lăn lộn trong phe cánh của mình, cuộc sống gian nan vất vả. Hàn Phục Sinh tính tình ngay thẳng từ trong xương, nghiêm túc, vững vàng và có nghị lực, dịu dàng, tâm tư hoài cổ linh hoạt.



“Điều tôi không nỡ duy nhất là nguyên thủ quốc gia Thẩm Quốc Minh không như trước đây, ông ta đạt đủ tiêu chuẩn thông qua tầng tầng kiểm tra của chính quyền trung ương, có chín ủy viên ban thường vụ, ông ta đứng thứ sáu, trực thuộc viện kiểm sát, bộ quốc phòng, giá trị hiển hiện rõ ràng. Nếu ông ta chỉ là bí thư tỉnh ủy, chính quyền trung ương sẽ trừng trị ông ta, chính là làm gương cho địa phương, loại bỏ khối u ác tính, đám người thượng lưu và dân chúng sẽ vỗ tay ca ngợi kỷ luật Đảng rất công bằng. Bây giờ..."



Sắc mặt của tôi ảm đạm: “Từ khi chính quyền trung ương ăn đau, uy quyền còn đâu, nguyên thủ quốc gia đương nhiệm đưa ra bản án cũ, ra vẻ đạo mạo bỉ ổi, tràn ngập gió tanh mưa máu, không thể áp chế được. Cho nên xác suất quy trách nhiệm cho ông ta là bốn và sáu.”



“Bốn phần chính quyền trung ương bí mật quản thúc ở nhà giam Tần Thành, thăng chức cho một thành viên ủy ban thường vụ thay thế để lấp đầy chỗ trống của ông ta, sáu phần là diệt trừ tận gốc, Thẩm Quốc Minh tẩy trắng lý lịch vẫn không thay đổi, chức vị vẫn giữ nguyên.”



“Đông Bắc sẽ phải đối mặt với trận chiến thanh trừng lớn, liên quan đến nội tình và việc xử lý ông ta. Tất cả các quan chức xử lý qua hồ sơ của ông ta, bất kể lớn hay nhỏ, sẽ đều bị cách chức, lấy ra ba đến năm con hổ bậc trung lau dọn sạch sẽ để chịu tội thay, bảo vệ Thẩm Quốc Minh, không phải là một giai thoại để bảo vệ chiến thuyền này khỏi ánh sáng sao?”



“Nước quá trong thì không có cá, đất quá sạch sẽ không mọc được cỏ, bên dưới không làm gì được ông ta, bên trên phía chính quyền trung ương sẽ không nắm đằng chuôi sao? Ông ta đã sáu mươi bảy tuổi rồi, mạng lưới của ông ta ngoài sức tưởng tượng của anh và tôi. Tôi sống hai mươi hai năm, sáu năm dành để đánh bạc, dùng tất cả tài sản của mình như một lợi thế, tôi chưa bao giờ chơi loại trò chơi mà thất bại khiến cho toàn quân bị diệt chỉ còn lại đống xương trắng”



Hai tay của Hàn Phục Sinh áp lên cửa kính, giống như phủ lên má tôi, bịn rịn lưu luyến, anh ta kiên nhẫn chà lau lớp sương mỏng.



“Thử một lần, sẽ luc có cơ hội.”



Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta:



“Nhưng vào ngày những tội danh chìm dưới đáy biển này nổi lên mặt nước, Thẩm Quốc Minh có sụp đổ hay không, tương lai của anh sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Tôi biết rõ tính tình của Thẩm Hạo Hiện là như thế nào, anh ta muốn giết chết bố của mình, một là báo thù, hai là vì đại nghĩa không quản người thân, hoàn cảnh xã hội đen tối và hỗn loạn được ngụy trang thành một cảnh thái bình yên vui, làm việc tốt nhưng lại không được cảm kích.



“Anh đoạt trước, anh ta sẽ mất cả chì lẫn chài, Thẩm Quốc Minh không chỉ là bố ruột của anh ta, còn là con át chủ bài của anh ta, anh ta đổi mục tiêu, không chết không thôi, bởi vì công huân của anh ta không bằng Lập Thành, chức vụ chính thức đi rất khó khăn, thăng chức còn khó hơn gấp trăm lần.”



“Anh ta chỉ còn cách cứu vãn bằng sách lược, ví dụ như ngụy tạo chứng cứ để giải oan cho bố thì sao? Náo loạn một hồi, sửa lại bản án rửa sạch tội danh, làm đẹp mặt cho chính quyền trung ương, lấy được tiếng thơm là một đứa con có hiếu, trong sự nghiệp dơ bẩn ích kỷ này vô cùng hiếm có. Thật sự là xui xẻo.”



Tôi dừng lại hai hoặc ba giây: “Tôi hy vọng anh sẽ giúp tôi, mặt trăng tới trước gần mặt nước. Như anh đã nói, người khiến cho Thẩm Quốc Minh có thể tin tưởng không có mấy người, anh chiếm được một vị trí, giống như một con cua nắm chắc được miếng thịt béo bở. Nhưng mà cuộc hiểm này có rủi ro rất lớn, tôi không nghĩ anh sẽ bằng lòng”



“Báo thù?” Hàn Phục Sinh sửng sốt: “Anh ta báo thù gì?” Tôi cũng giật mình sửng sốt: “Anh không biết mối thù cũ của Thẩm Quốc Minh và con trai ông ta sao?”



Tôi chợt bừng tỉnh: “Tôi quên mất, anh chống ma túy ở Vân Nam, anh có nghe nói gì về Đông Bắc vào mười bảy năm trước không”



Trên trán Hàn Phục Sinh nổi lên gân guốc, giống như đang giãy dụa cái gì, muốn nói nhưng lại thôi, coi như không có chuyện gì, khóe miệng giật giật: “Tôi thật sự không biết.” Mời đọc truyện trên truyen99.vip



Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang gợn sóng của anh ta, phát hiện ra một sự kỳ quái. Nợ máu vô cùng phức tạp của nhà họ Thẩm này, như một chén đất cát, rộn ràng náo nhiệt qua đi, để lại những bí ẩn vô hạn, bình tĩnh phân tích lại, việc giết vợ của Thẩm Quốc Minh được che đậy bằng mọi cách có thể, sợ rằng đưa ra ngoài ánh sáng, nước có thể cuốn trôi thuyền đi, cũng có thể lật thuyền, sự nghiệp của một người đàn ông vô tình vô nghĩa lại hiển hách, nhân dân và bé phái của ông ta có người nào tin tưởng. Vào ngày gây án, Tổ Tông đã chứng kiến toàn bộ quá trình, điều này thật sự rất kỳ lạ.



Tôi nhìn Hàn Phục Sinh, lời nói mập mờ hỏi: “Có nội gián bí mật nào không?”



Anh ta trầm tư hồi lâu: “Tôi không biết là thật hay giả, tôi tình cờ nắm được một phần”



Tôi hếch cằm ra hiệu cho Văn Ba đi ra xa hơn một chút.



“Anh nói tôi nghe chuyện vui này đi.”



“Thực ra Thẩm Quốc Minh không có ý định giết vợ, mục đích của ông ta chỉ là khiến bà Thẩm trở thành người thực vật, nằm liệt trên giường, không bao giờ có thể mở miệng vạch trần ông ta bao dưỡng tình nhân, tham ô hối lộ. Việc tiêm thuốc thì không thay đổi, nhưng liều lượng lại tăng lên, gây ra nhồi máu não, xuất huyết trên diện rộng, chết ngay trong ngày.”



Tôi nghe thấy mà dựng tóc gáy: “Sơ suất của bác sĩ sao?”



Hàn Phục Sinh không khỏi nở nụ cười thâm thúy: “Bà Thẩm làm phẫu thuật, bác sĩ đã không cố gắng hết sức, liệu bí thư Thẩm có bỏ qua không? Bất kể là nguyên nhân gì, đều an toàn”



Tôi như lọt vào trong sương mù: “Mạng sống của bản thân có nên kết thúc không? Người phía sau tham mưu và chỉ huy Phó Thiết Vũ là tổng quân khu tỉnh Long Giang, mượn đao giết người, mua được một đại đội trưởng từ trung đoàn pháo binh và hai cảnh vệ đặc biệt, động tay động chân vào bình oxy của bà Thẩm”



Tôi có một linh cảm cực kỳ tồi tệ:



“Mượn đao của ai."



Hàn Phục Sinh im lặng liếc nhìn tôi: “Năm đó, tham mưu trưởng Quan hai mươi ba tuổi, dưới sự dìu dắt của Phó Thiết Vũ, anh ấy đã được thăng cấp lên làm trung sĩ chưa đầy một tháng. Năm ngày sau bà Thẩm trở về tây thiên thì thăng lên trung sĩ, đồng thời là đội trưởng lữ đoàn tác chiến đặc biệt trên đất liền. Xem như là nghiêm túc có quân hàm đàng hoàng”



Đầu óc của tôi ầm ầm sụp đổ, mặt tái mét, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, tôi bất giác thốt ra một lời nói dối, một lời nói dối vớ vẩn.



Hàn Phục Sinh cúi đầu: “Bà Quan, Thẩm Quốc Minh cũng không biết một tràng âm mưu này, tôi thay ông ta xử lý hồ sơ giúp ông ta rồi kéo nhầm ngăn kéo, mở ra ngắn kéo của Phó Thiết Vũ, anh ta đã lui về tuyến thứ hai nhiều năm nay, hồ sơ bám đầy bụi, chỉ có duy nhất một phần này giống như bị người ta tìm kiếm, phong bì vô cùng sạch sẽ, bên trong có vài tờ giấy bị xé rách, tôi dựa vào chỗ tài liệu bị xé, tìm kiếm tin tức, ghi lại quá trình thăng cấp và chỗ cần thiết của danh hiệu T trong tài liệu, tôi lục tìm các cấp quân hàm tương tự trên địa bàn quân khu tỉnh, hoàn toàn giống với tham mưu trưởng Quan.”



Tôi được khai sáng, Tổ Tông đấu với Trương Thành Nam, Quan Lập Thành lại cứ bị cuốn vào trong, Thẩm Quốc Minh kiềm chế anh ấy, ngăn không để anh ấy thăng chức tỉnh ủy, hai người sống mái với nhau, nhưng mà có tin đồn là Quan Lập Thành sẽ phá vỡ khúc dạo đầu trong mâu thuẫn với Thẩm Quốc Minh, người sau nhận ra tham vọng như sói đói của anh ấy, sự đối đầu ngày càng trở nên mất kiểm soát. Anh ấy làm đủ mọi cách để hạ gục Thẩm Quốc Minh, mặc kệ việc sẽ vì điều này mà muôn đời không thể trở lại được, mà Phó Thiết Vũ dứt khoát ngăn cản Quan Lập Thành kết hôn với tôi, hơn nữa còn tới tận cửa hung hăng uy hiếp, Quan Lập Thành bình tĩnh, nhẹ nhàng biển nguy thành an, tôi không đoán được điểm mấu chốt là gì, nhưng nó lại tập trung ở cùng một chỗ. Mời đọc truyện trên truyen99.vip



Anh ấy cơ hồ là không có nơi nương tựa, đơn độc chiến đấu, tranh giành cơ hội, từ khi bước ra một bước đầu tiên liền không có khả năng quay đầu lại.



Dục vọng đối với quân quyền, khát vọng thoát khỏi sự ám ảnh đối với thân phận thấp hèn khi ở tầng lớp thấp nhất đã khiến anh ấy làm việc thay cho Phó Thiết Vũ vào mười bảy năm trước, đẩy anh ấy vào con đường một đi không trở lại.



Anh ấy phải ngăn chặn mọi thứ, ngay cả khi không có hay một cơ hội để vạch trần bộ mặt thật của kẻ địch, Thẩm Quốc Minh là người có âm mưu giết vợ, ông ta thừa nhận chậu nước bẩn này ở trước mặt Tổ Tông, không có nghĩa là không có khủng hoảng đến chết. Về phần Phó Thiết Vũ, ông ta là kẻ chủ mưu đầu sỏ trong việc này, quá ngu xuẩn khi giết hại lẫn nhau, ông ta thành công rút lui, xuất ngũ cùng với danh tiếng cả đời trong quân đội, cuối đời rồi không thể xảy ra chuyện không đáng có, vì vậy kiêng kị lẫn nhau, dựa vào sự hiểu biết của tôi với Quan Lập Thành, anh ấy là một người tàn nhẫn và thận trọng, không bao giờ giữ lại tai họa ngầm về sau.



Cảnh tan hoang trước mắt.



Cuộc sống giống như một vở kịch.



Các diễn viên sáng giá nhất đều ở trên quan trường của Đông Bắc.



Tôi buông nắm tay đã tê dại ra, đặt tay lên cửa kính, âm thanh khô khan biến thành một câu nói dịu dàng: “Phục Sinh.”



Cả người anh ta run rẩy dữ dội.



“Cảm ơn anh, tình cảm tôi nợ anh, kiếp sau tôi sẽ trả lại..."



Trên khóe môi của anh ta tràn ngập sự chua xót: “Gặp được bà Quan ở quán trà, tôi đã biết.”



Tôi hỏi anh ta biết cái gì.



“Tôi đã sống lý trí suốt cả nửa đời người, cũng sẽ có lúc sống hồ đồ. Đó là số kiếp của tôi, không oán bất kì người nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK