**********
Nhất thời mặt mũi cô Vương không biết giấu đi đầu, cô nằm chặt tay không chịu bỏ qua. Nước mắt cứ thế tràn khỏi mi, hai mắt vươn đầy tơ máu mà chất vấn Hai Sói.”Ngài Thẩm vẫn còn nhớ mãi không quên tình cũ sao? Tôi toàn tâm toàn ý đi theo anh ta, vô duyên vô cớ ăn một cú tát vậy mà anh ta vẫn hờ hững không quan tâm sao?”
Tôi mơ hồ cảm thấy đau đầu, trước có Phùng Thủy Hoài tìm mọi cách thử, sau có cô Vương nếu không thuận theo thì không chịu buông tha. Thật sự xui xẻo hết mức. Bà chủ Trâu đứng ở một bên tức giận siết chặt áo khoác lông dê lại.”Cô gái này, cơm có thể ăn bậy, vịt có thể ngủ loạn nhưng lời nói thì không thể nói loạn nha. Bà chủ Quan sao có thể so đo với cô? Nếu cô không làm trầm trọng vấn đề thì bà chủ đánh cô còn ngại dơ tay nữa kìa”
Hai Sói nhíu mày: “Bà chủ Trâu, đây là người phụ nữ của ngài Thẩm, ngài cũng nên chú ý chừng mực một chút.
Bà chủ Trâu cũng không phải dân ăn chay: “Làm nhục bà chủ của tham mưu trưởng? Cô đúng chừng mực cho chó xem sao? Nói khoác không biết ngượng mồm, muốn thanh minh sao, Long Giang dám thanh minh cho bà chủ Quan. Phụ nữ đứng đầu trong danh sách của ngài Thẩm lại ngang nhiên đi dạo đường phố cùng vợ cả của ngài."
Trong lòng Hai Sói hiểu rõ nếu không có chống lưng từ phía gia tộc mà muốn cứng đối cứng với Quan Lập Thành thì nhất định không thể chiếm được chút tiện nghi nào, huống chi người sai không phải là mình. Hai Sói hèn nhát mà mừng thầm. Thời kỳ Tổ Tông còn cường thịnh người được yêu quý như mình cũng không có lá gan lớn đến nhường này, cô Vương cũng quá là không biết trời cao đất dày đi.
Anh ho khan ý bảo cô nhường nhịn một chút, cô Vương ăn trúng quả rắm thì nhất thời mặt mày đen lại, ngọn lửa đổ kỵ trong lòng cũng bị nhen nhóm lên: “Bà chủ Quan, đừng lầm tưởng rằng tôi là người dễ bị lừa gạt, tâm địa gian sảo của cô không lừa gạt được tôi đâu.”
“Vậy sao?” Tôi vuốt ve viên đá quý nói: “Xin dạy bảo "
Cô ta hất cánh tay Hai Sói đang gì chặt mình ra, sát khí trên người nồng đậm từng bước từng bước đến gần: “Năm đó có ngoại tình, khiến dư luận xôn xao, câu cửa miệng của cô chính là cởi chuông cần phải có người buộc chuông. Cô nghĩ muốn tháo gỡ khúc mắc của người đàn ông của mình. Toàn những lời hoa ngôn xảo ngữ, ra vẻ bất đắc dĩ, để dành một đường lui cho cô. Cô hiểu rõ lúc cô bỏ rơi ngài Thẩm mà đi, để lại vết sẹo trong lòng ngài ấy có bao nhiêu sâu. Không phải cô rất am hiểu chuyện lật mặt sao.”
Cô ta phân tích đạo lý một cách rõ ràng rành mạch, khiến tôi có chút kinh ngạc."Cô Vương giống như đang giám sát tôi vậy, không biết phải tiêu phí bao nhiêu công phu rồi."
Cô ta cười nhạo: “Hiểu rõ tri kỷ mới có thể trăm trận trăm thắng, tôi muốn đoạt lấy người đàn ông này tất nhiên phải hiểu rõ tất cả mối quan hệ của anh ta.
Tôi đem viên Hoàng Ngọc giao cho phục vụ tính tiền, còn phân phó phục vụ tính luôn viên Ngọc Lục Bảo kia. Tôi xoay người bước xuống cải ghế cao: “Ông trời nhất định sẽ đền đáp kẻ cần cù, chỉ mong cô Vương có thể nhận được hồi báo."
Tôi thu lại nụ cười: “Hai Sói, năm giây, tôi không thoải mái vì thế đừng có tiếp tục lắc lư trước mặt tôi. Thủ đoạn của tôi anh cũng biết. Thời đại hòa bình, bộ đội nuôi dưỡng lục bình thoải mái đến mức lông chân cũng dài ra rồi. Nặng nhẹ trong đó ngài Thẩm cũng có thể tha thứ đi."
Hai Sói vừa đấm vừa xoa lôi kéo cô Vương mặt mũi đã đen như đáy nồi hai tay trống không cái gì cũng chưa mua bước ra khỏi cửa hàng đá quý. Theo đạo lý thì quả thật tôi cũng không cần phải so đo với một tiểu nhân mới vừa đắc thế. Dự tính ban đầu của tôi có vẻ cần phải suy nghĩ lại.
Vương Lầm cũng không phải là đồng minh như Trương Thành Nam, cũng không phải đồng minh của Tổ Tông, ông ta ngoài sáng thì làm gián điệp hai mặt, trong tối làm quân cờ cho Quan Lập Thành phục kích Hai Hồ. Tổ Tông cưng chiều cô Vương, đơn giản là do nể tình cô ta là cháu gái của Vương Lẫm. Nếu cô cả thành thật yên phận thì tốt xấu gì cũng dính liều đến quan hệ máu mủ, chung quy vẫn có chổ có tác dụng.
Vương Lẫm giữ cháu gái lại trong nước, không danh không phận phụng dưỡng bên người Tổ Tông cũng là để lại đường lui cho sau này. Lỡ đâu Quan Lập Thành trở mặt vô tình qua cầu rút ván thì vẫn giữ lại chút hơi thở cuối cùng cho anh, cũng không đến mức hoàn toàn bị vùi dập.
Chỉ có mỗi Tổ Tông là không nhìn ra được, anh nhận định Vương Lẫm phản bội Trương Thành Nam, hoàn toàn không nghĩ ra là Quan Lập Thành đứng phía sau làm ngư ông đắc lợi. Tôi dùng chút mưu mẹo vạch trần một góc của tảng băng, Cô Vương lại ở nơi đông người cố tình quấy rối. Tổ Tông bị cách chức đang khiêm tốn cầu an ổn. Cô ta càng ương ngạnh gây rắc rối, điều ngoa khó coi thì anh càng nảy sinh phiền chán, nghi kỵ Người đa nghi thường thích lên kế hoạch một cách hoàn mỹ. Một khi anh cảm thấy người đàn bà này không đơn giản thì sẽ tránh càng lúc càng xa. Cô Vương cảm thấy thời thế của mình đã mất, cô ta cùng không muốn phong kín đường lui của Vương Lầm nhất định sẽ lòi đuôi ngựa. Chẳng sợ cô ta là chủ nhân sau màn xúi giục Quan Lập Thành xếp vào bên người Tổ Tông trái b nổ chậm, thì cô ta cũng không có cơ hội kích ngòi nổ. Tổ Tông không thể bị ám toán lần nữa.
Hoạ từ trong nhà, ương đến tự thân. Chân tướng gián điệp đã làm rõ, Trương Thành Nam sao lại có thể ngồi yên không động đến. Anh nhất định sẽ có phòng bị với Vương Lẫm.
Một chút sơ hở nhỏ trong cửa hàng đá quý lại dẫn đến một chuỗi các vụ án.
Mơ ước ba tỉnh miền Đông Bắc bản đồ là thứ không thể đoán được. thành thật mà nói thì không ai ngu muội đến mức tự đâm đầu vào tường nan.
Tôi mặt vô biểu tình quan sát hết một màn cô Vương rời đi. Cô ta không ngốc, là một quân cờ thì sao lại không hiểu rõ giá trị cùng ti tiện của mình. Có lẽ cô ta cũng liều mạng muốn tìm lấy một thứ có thể bảo hộ cô ta, một thứ riêng biệt độc nhất vô nhị mà Tổ Tông tặng cho cô ta, để cuối cùng cô ta có thể bỏ lên khỏi vực sâu vạn trượng.
Chấp niệm của cô ta sao lại không giống tôi
năm đó.
Thợ may có thể bỏ rơi bộ quần áo kiệt suất nhất, có thể bỏ rơi ngọn đèn dầu hắn đêm bầu bạn với anh ta, bỏ rơi chính cánh tay anh ta, nhưng không được phép bỏ rơi cây kim. Không phải cây kim rất trân quý mà là quá trình ghép những mảnh ghép đó lại khó có thể quên đi.
Trước khi gặp được Trương Thành Nam tôi cho rằng tôi yêu Tổ Tông.
Yêu đến mức không hề có ranh giới cuối cùng, yêu đến mức thay đổi hoàn toàn vì người đó, ái đến mức máu chảy đầu rơi.
Ban đến thì giả vờ ngây thơ, ban ngày lại là độc lang sát hại những đồng lại của mình, vậy mà vào ban đêm lại là người đàn bà câu dẫn anh.
Sau khi gặp được Trương Thành Nam tôi mới biết một lòng cũng có thể thay đổi.
Yêu là dần dần lớn dần lên, yêu là điên cuồng, là hít thở không thông, yêu là cùng nhau phá hủy.
Bà chủ Trâu nhận lấy hộp quà ở quầy gửi đồ, cô ta kéo tôi ra ngoài: “Hiện tại tình cảnh của kiểm sát trường Thẩm không được ổn định cho lắm, chính anh ta cũng phải trốn tránh mũi nhọn hướng về mình ngược lại tình nhân của anh ta lại trước thêm chuyện thị phi cho anh ta.
“Bà chủ Trâu cảm thấy cô ta là tình nhân sao.”
Cô khinh thường: "Là cháu gái của cảnh sát Vương ở Hồng Kông, không đề cập tới cái cái chức cảnh sát kia thì cô ta lấy cái gì ra so? Bí thư Thẩm để ở đâu, địa bàn Hồng Kông màu mỡ không sai, cũng không phải cưới về thì nó cũng về tay sao. Vương Lầm lấm la lấm lét ở giữa hỗ trợ, niềm vui sướng cực đoan của mọi người chính là dẫn sói vào nhà. Bí thư Thẩm hà tất gì phải bỏ gần tìm xa, con gái con nhà quyền quý ở Đông Bắc này chẳng lẽ không có.
“Luận về quyền thế thì nhà họ Thẩm đang ở trên đỉnh cao, văn nhàn tạ mạc. Tiêu chuẩn lựa chọn con dâu của Thẩm Quốc Minh không phải là liên hợp mà chính là người có thể thay ông ta diệt trừ hai kẻ ngán đường Trương Thành Nam cùng Lập Thành. Người trước độc chiếm giới xã hội đen, người sau lại là kình địch nơi quan trường. Yêu cầu kết thông gia của ông ta chính là khiến hai người bọn họ sụp đổ."
Tôi nói đến có chút xâu xa, cũng kiêng kị, bà chủ Trâu cũng không nhận ra, cô ta hùng hùng hỗ hỗ nói: “Dù sao thì tôi cũng không quen nhìn cô Vương lồng lộn đến mức khác người. Gan chỉ lớn chừng bàn tay nhưng dã tâm lại quá lớn cũng không được."
“Đem hết tham niệm cùng dục vọng viết lên trên mặt vốn không có sai. Chẳng nhẽ cả đời phải tầm thường không có gì nổi bật mới đúng sao? Cô ta sai ở chỗ không biết thu liễm để người ngoài nhìn xuyên đã tâm của cô ta. Diễn viên không có kỹ thuật diễn tốt, cho dù có nổ lực rút ngắn khoảng cách cũng sẽ không đạt được một cái cúp nào cả.”
Bà chủ Trâu năm lấy bàn tay tôi đỡ tôi lên bậc thang, lòng bàn chân chạm đất còn chưa kịp đứng vững, thì một người mặc đồ đen cao to hùng hùng hổ hổ đi đến vậy chúng tôi lại.
Hắc bang càm rỡ hành hung người trên đường, khiến chủ Trâu trước giờ sống trong nhung lụa hoảng loạn sợ đến mức có chút thất thổ, cô ta cuộn tròn tránh phía sau tôi, kéo chặt lấy tay áo tôi: “Bà chủ Quan, bọn họ là người nào?
Có nhìn ra không?"
Tôi bình tĩnh liếc về phía biển số xe chạy băng băng trên đường kia, sáu sổ tám hoành hàng ngang ngược. Ở Long Giang không phải nhà quyền thế nhưng lại là hoành hành ngang ngược như vậy ngoại trừ anh ta ra thì còn ai.
Tôi ngửa đầu lớn tiếng hỏi một: "Đạo đãi khách của ông chủ Trương nhà các ngươi lại táo bạo như vậy sao.
Hơn mười vị bảo tiêu chia ra đứng dọc hai bên, chính giữa chừa ra một khe hở khoản một met, Tiến Bình một thân tây trang giày da âm trầm cong môi: “Cô Trình hiểu lầm rồi."
Nghe thấy anh ta gọi tôi là 'cô Trình khiến tim tôi đập thình thịch liên hồi, Trương Thành Nam phủ nhận cái danh xưng bà chủ Quan của tôi, chỉ sợ là anh ta muốn chơi lớn.
Tiến Bình lười lãng phí thời gian ở chỗ này, anh lưu loát phất tay, tức thì mấy tên tay sai khí thể ào ạt bao vây tôi lại. Bà chủ Trâu sợ hãi hét lên một tiếng bỏ chạy vậy mà đám người này lại không hề để ý tới cô ta, mục tiêu chính là gìm tôi lại.
“Anh Trương cũng không phải mời cô Trình đến làm khách. Ngài nghe cho kỹ đây, chúng tôi đến chính là để bắt cóc ngài.”
Hai mắt tôi nheo lại, tình thế nghiêm trọng đến mức vượt quá phạm vi trù tính của tôi. Tôi không thể nghĩ ra được bất kỳ một biện pháp thoát thân nào cả, không thể làm gì khác hơn ngoài cách đứng yên không nhúc nhích. Tiến Bình mở cửa xe nói với giọng đầy khó chịu: “Cô Trình, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chúng tôi hợp tác vui vẻ.
Bà chủ Trâu tính toán che chở tôi nhưng mà thể lực đơn mỏng. Cô ta bị ngăn cản ở bên ngoài tường người suýt nữa thì khóc ra tiếng. Tôi miễn cưỡng cười vui trấn an cô ta: “Ông chủ Trương là bạn cũ của tôi. Tôi cũng nên đến đó ôn chút chuyện cũ. Còn về phía Lập Thành, bà chủ Trâu không cần nhiều lời, sẽ có người tự đến truyền tin.
Tôi theo ý Tiến Bình ngồi vào khoan xe, chạy khoảng 40 phút xe dừng lại ở một biệt thự xa lạ mà tôi chưa đến bao giờ. Tôi nhìn lướt qua cửa sổ đánh giá xung quanh. Đây là một chỗ địa thế dựa núi gần sông, thanh nhã độc đáo, chỉ là hơi xa nội thành, yên lặng đến mức ngẫu nhiên mới vang lên một hai tiếng chim kêu.
Tiến Bình vươn bàn tay lót trên nóc xe: “Cô Trình anh Trương mới mua tòa nhà mới, đúng lúc cô là người đầu tiên may mắn được đến nơi này.”
Tôi nhướng mày: “Thế nào, anh muốn nhất tôi ở đây mấy tháng?”
Anh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Anh Trương có lệnh, ăn ngon uống tốt đừng để cô Trình chịu ủy khuất. Còn việc ngài ở bao lâu quyết định bởi chuyện bao lâu thì quan tham mưu trưởng mới tìm đến."
Tôi hung hằng trừng anh ta, hai chân vừa chạm đất không nói một lời mà chạy vào trong sân.
Trương Thành Nam quả thật không bạc đãi tôi, chi phí ăn mặt thật sự thoải mái. Tôi ngồi ở trên nệm trong phòng, ánh mắt nhìn chằm chằm khung cửa sổ màu trắng. Cái đồng hồ Tây Dương mới tinh trôi qua từng giây từng giây. Từ khi vẫn còn ánh mặt trời, đến hoàng hôn tối muộn, cuối cùng phía chân trời đều trở thành một màu đen nhánh Trương Thành Nam cũng chưa xuất hiện. Tôi không dám đi vào giấc ngủ, ai ngờ Trương
Thành Nam hư hỏng kia thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng sẽ làm ba cái loại chuyện hỗn trưởng gì cơ chứ, ương ngạnh trừng lớn hai mắt. Trước nữa đêm còn chịu đựng được, đột nhiên sau nữa đêm cảm thấy sức lực bị bòn rút một cách nhanh chóng, đồng tử chua xót trướng đau, mọi chuyện đều trở nên hỗn độn mơ hồ.
Tôi không nhớ nổi mình đã ngủ bao lâu, nửa mơ nửa tỉnh, một bàn tay to nóng bỏng đặt trên khe ngực cao ngất của tôi, hòa cùng hơi mát của đêm, giống như lồng bàn tay của người đàn ông, giống như một cơn gió lạnh, cũng giống như một giọt nước kết thành băng.
Tôi giật mình một cái, rùng mình mở mắt ra. Giật mình nhìn thấy trong tầm mắt là một màn sương đen. Màn sương mỏng vừa đúng lúc che đi gương mặt kia phong lưu nhịn cười. Khi tôi thật sự nhìn rõ là ai, từng lỗ chân lông kêu gào kịch liệt cùng bi phẫn. Tôi căm gắt mà nhìn lại anh:
“Trương Thành Nam, anh càng ngày càng hèn hạ.” Giữa kẽ ngón tay anh là điều thuốc lá đã cháy hết, còn sót lại một phần ba đầu lọc, ánh mắt anh tựa như khóa chặt mục tiêu bị ánh sáng của cửa sổ khúc xa phản chiếu lên sàn nhà, trong ánh mắt là sự kiên định không chút sợ hãi.
Lúc anh nghe thấy tôi thóa mạ anh, thì từ luồng sáng dời về phía tôi, dụi tắt điều thuốc, không xa lại với kháng cự của tôi, đầu ngón tay cong lên kéo vạt áo tôi ra, tháo thắt lưng. Thân thể trần trụi của tôi, da thịt tinh tế trắng ngần, ở trong cơn say mông lung tựa như ánh đèn mờ ảo yên lặng như nước, dụ hoặc đến cực điểm.
"Xuỵt. Bờ môi gợi cảm của anh đóng mở: “Đừng mất hứng. Bà chủ Quan khô cạn lâu như vậy, không muốn sao?"
Anh hứng thú vuốt ve tôi, đáy mắt giống như ảnh mắt loài lang sói mang đầy tính chiếm hữu cùng chinh phục: “Bạch ngọc không tỳ vết, ngọc thể ngang dọc. Quan Lập Thành đã nhìn thấy rồi sao "
Lòng tôi căm phẫn phun lên người anh một bãi nước bọt: “Chúng tôi là vợ chồng, đâu chỉ xem qua.
Nước bọt dính trên mũi anh, tựa như hạt châu trong suốt. anh không hoảng không vội mà thong thả ung dung cởi bỏ từng cúc áo sơmi, trong lòng tràn đầy khoái cảm, còn một tay khác đặt ở nơi bộ vị tư mật mềm mại của tôi ngắt một cái: “Muốn sở sao.”
Tôi hét to rốt cuộc anh muốn làm cái gì.
Anh đem đầu tôi đẩy sang một bên, cúi đầu ngậm lấy một bên cổ trơn nhẵn của tôi, ngậm lấy một miếng thịt, tùy ý đay nghiến, đau đớn bỏng rát xuyên thủng làn da truyền vào trong xương tủy. Chỉ chốc lát tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa, cắn răng không rên một tiếng. Trương Thành Nam cũng không hề giống như ngày thường mà nhân nhượng thương hại tôi. Anh ta cần mức cực kỳ tàn ác. Máu tươi đặt sệch tanh mặn tràn vào môi lưỡi anh, qua kẽ răng, từng dòng từng dòng chảy xuống theo bả vai gầy trơ xương, được đầu lưỡi anh liếm láp sạch sẽ, thô lỗ bóp lấy cắm tôi: "Lặp lại lần nữa, suy xét hậu quả.
Tôi không khiếp sợ mà gằng từng chữ từng chữ một: “Chuyện phu thê nên làm chúng tôi đều đã làm.
Trong con ngươi đen nhánh của Trương Thành Nam nhảy lên một ngọn lửa, anh hận tôi quật cường, tôi hận anh chuyên chế. Chúng ta đều đang đánh cược, ai cũng không cam lòng nhận thua với đối phương.
Anh lấy từ tủ đầu giường ra một cái gương đồng, có chút ố vàng cũ kỹ xem như món đồ cổ trân quý. Anh nâng gương mặt tôi lên, hạ lệnh cưỡng ép tôi nhìn gương mặt của chính mình: “Nhìn anh Tiểu Ngũ, đây là bộ dáng thống hận anh sao"
Tôi chết cũng không xem, anh kiềm chế tôi. Thân thể cùng càng cổ tôi sắp bị anh ta hung ác chia măn xẻ bảy, anh ném cái gương đi. Thủy tinh va vào vách tường vở nát như tro tàn. Anh tựa như xe nhẹ đường quen mà xé rách quần lót của tôi. Thời điểm tôi cảm thấy giữa hai chân có vật cứng rần xâm nhập thì đã muộn, anh tiến công cực kỳ nhanh mạnh không để tôi kịp giãy dụa cũng không chừa cho tôi một con đường sống mặc cho hai tay cùng hai chân tôi quẩy đạp đánh đá, cũng không làm nên chuyện gì.
Đến khi trên giường lớn đầy ái muội cùng hỗn đội khôi phục vẻ yên tĩnh, anh nằm trên người tôi cũng không rút ra, vụn vặt hôn lên xương quai xanh cùng vành tai tôi, giọng nói mang theo tình cảm mãnh liệt xong lại mang theo chút lười biếng cùng khàn khàn.
“Trình Bảo Ái.”
Tôi tựa như chết lặng dại ra nhìn chằm chằm trần nhà, chuyện hoan ái đột nhiên phát sinh khiến tôi không kịp đề phòng. Tôi còn mơ màng hồ đồ, nó lại không có cách nào cứu vãng.
Tôi tựa hồ như đã chếch khỏi đường ray, sai lệch đến mức không có thuốc chữa.
Có một số việc, không khuất phục tôi thao túng tôi. Tôi là thịt cá, không phải dao thớt, lời nói của tôi không có quyền lực. Ở thế giới nam quyền này yếu ớt đến bất kham, một kích cũng không chống đỡ nổi.
Trong khoang miệng tôi tràn ngậm mùi thuốc lá, là do đầu lưỡi của Trương Thành Nam lúc hôn tôi mà tràn vào. Tôi mệt mỏi xụi lơ mềm nhũn năm trong đống chăn tơ lông ngỗng, một chút cũng không muốn nhúc nhích, chỉ muốn chết đi không sống nữa.
"Em là một trận chiến thất bại nhất của anh trong ba mươi bốn năm qua.
Ngón trò của anh đặt trên lồng ngực tôi cọ xát lên lớp da trắng nõn gần như trong suốt của tôi: “Em không biết anh có bao nhiêu chán gét bộ dáng em căm thù anh đâu, chán ghét em cố chấp, em lạnh nhạt, em phản bội. Anh lần lượt hạ quyết tâm, dặn chính mình không hề để ý đến em, không hề dao động, lại lần lượt tự mình đánh đổ tất cả.
Anh chậm chạp dời lên trên ảo não bóp lấy yết hầu tôi, thật giống như ma quỷ trốn thoát khỏi địa ngục: “Nếu anh không có được, anh có thể để cho người khác có được sao.”
Anh có chút buồn cườ: “Anh bắt em bởi vì không có cách nào khác. Làm sao để cho Thẩm Hạo Hiên đội nón xanh. Dùng người trong lòng đánh bại anh ta, lại giữ nguyên như vậy đưa cho Quan Lập Thành. Anh không thích Tiểu Ngũ của anh ham chơi lâu lắm.
Anh hôn lên trán tôi: “Ngoan, anh chờ em tự mình trở về."
Ngày hôm sau khi tôi còn đang trong mộng, loáng thoáng nghe thấy ở cách vách Trương Thành Nam bùng nổ một hồi tính tình thật lớn. Người hầu muốn vào thư phòng đưa cà phê cũng