*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cửa xe chầm chậm mở, tôi nhìn bóng người đang đung đưa trên nền đất, trong nháy mắt khẽ thốt lên kinh ngạc.
Trương Thành Nam từ Ninh Khiết trở về rồi.
Hắn ta có thể từ đầu đến cuối luôn ở Cát Lâm, ẩn nấp chờ thời cơ, cảng Cát Lâm chỉ là một cái bẫy lừa Tổ Tông rơi xuống, nhưng thật sự anh có hồ đồ như thế không?
Tàu Phục Hưng số bảy đã thu hút sự chú ý của toàn thế giới, tôi chưa bao giờ gặp phải một việc lớn như vậy ở Đông Bắc trong nửa thế kỷ, nó được đặt ở các tỉnh khác, nó càng là một quả bom nguyên tử, có âm mưu cướp đoạt, nhân viên cấp tỉnh không báo lên trung ương tự ý hạ lệnh, nhân viên điều tra làm không đến nơi đến trốn, hai địa điểm cách nhau đến cả nghìn cây số, nếu nói Tổ Tông đi cướp tàu, thà cứ nói anh đi đào của thì đúng hơn.
Sự thật đã chứng minh, anh thật sự đào ra được mối quan hệ mờ ám của Quan Lập Thành và xã hội đen, sự việc bị lộ, khu quân sự chơi bài ngửa.
Lợi dụng việc Phục Hưng số bảy cập cảng, cũng chuyển một ít đồ, cắt một phần đất, bịt miệng anh, ba bên đều có lợi, không có ai thắng mà cũng chẳng có ai thua.
Quan Lập Thành bước lên trước mũi thuyền, gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đôi mày kiếm rậm khiến khuôn mặt đẹp toát lên vẻ ấm áp nhưng cũng mạnh mẽ, nó chứa đựng một sự thu hút mà cũng khiến người nhìn lạc lối ngắm nhìn.
“Viện trưởng Thẩm, vì sao nửa đêm nửa hôm rồi lại còn ra lệnh phong tỏa cảng thế, cho chuyện gì sao?”
Đừng nói là tiết lộ, ngay cả khi nói không, tất cả những người ở đây mà nói không biết đang có chuyện gì thì chỉ có quỷ mới tin, Tổ tông không vạch trần ông ta, cũng phối hợp bối rối diễn trò: “Tham mưu trưởng Quan, lao động phục vụ nhân dân là vinh hạnh của tôi. Gần đây xã hội yên bình, ông cũng tính làm ăn rồi?”
Dáng đứng của Quan Lập Thành rất thẳng, như cây tùng cây bách đứng trong gió tuyết, quân hàm trên vai sáng lấp lánh đến tôi nhìn cũng thấy lóa mắt, sáng đến chơi mắt người nhìn, sáng đến trấn động: “Từ cấp bạc thiếu úy trở lên đã không được kinh doanh bất kỳ thứ gì, lẽ nào Viện trưởng Thẩm quên điều này rồi sao?”
Tổ Tông cười lớn, tiếng cười vang giữa khoảng không rộng lớn nhưng lại bị tiếng còi xe ô tô inh ỏi xung quanh nuốt trọn, tiếng cười thanh mà ảm đạm lạnh lẽo: “Tổng tham mưu Quan, vì tiền đồ thì cái gì không được chứ, vị trí này của tôi không ngồi được lâu vậy nên không dám làm càn”
Quan Lập Thành giả bộ không hiểu, anh ta xỏ chiếc găng tay nhung trắng, lần lượt đưa ngón tay vào, đôi môi nở nụ cười: "Cảm ơn Viện Trưởng Thẩm đã động viên."
Anh hơi nghiêng đầu, đi tuần tra trong cabin mờ mịt tối: "Phó Văn phòng Viện Kiểm sát Công an đã được phái tới, có phải chỉ cho con tàu này không."
Tổ Tông không tiện nói, bí thư đi trước một bước: "Tổng tham mưu trưởng Quan, Phục Hưng số bảy đến từ Tam giác vàng Vân Nam, ông từ lâu đã nghe nói, con đường vận chuyển hàng hóa này là khối u hàng đầu của Tân Lan. Nó có hơn 50 cơ quan cất giấu chất cấm, máu không ít người đã phải đổ xuống. Trong mười năm qua, tổng cộng hai trăm bảy mươi chín cảnh sát chống chất cấm đã hy sinh trên tàu, từ các quan chức cấp cao nhất đến cục trưởng kiểm soát chất cấm. Tỷ lệ buôn bán chất cấm cao nhất ở châu Á. Nếu không diệt trừ, vùng Đông Bắc đã phải đối mặt với hậu họa khôn lường. Kiểm soát được nó chúng ta sẽ phần nào nắm bắt được toàn bộ đường dây lớn."
Quan Lập Thành cau mày trầm ngâm: "Quả thực, có khả năng thu phục được chúng, hẳn chúng cũng rất tàn bạo, và nham hiểm. Cho dù là đồng minh, khả năng bị phản bội cũng hơn 90%.
Ông ta dừng lại sao đó cười xòa: “Anh nói với tôi thì được gì, cảng Cát Lâm ngay trước mặt, một con tàu to như thế sao có thể biến mất trong không khí. Nếu như thật sự không có, tin tức của anh là sai, anh phải chịu trách nhiệm cao nhất, tôi sẽ không nương tay.
Tôi nghe đến toàn thân toát mồ hôi lạnh, chuyện đã đến mức này, cục diện cũng như đã rõ ràng, Quan Lập Thành là chủ mưu, Trương Thành Nam dùng binh quyền chống lưng, nắm giữ Phục Hưng số Bảy thật, Quan Lập Thành lợi dụng Trương Thành Nam để đối đầu với Tổ tông, Cũng diệt luôn một con đường của Thẩm Quốc Minh, một đen một trắng, lấy địch làm bạn, quan hệ hợp tác thì mong manh nhưng lợi ích to lớn, khi bị phát hiện, vẫn âm thầm mưu mô tính toán ngấm ngầm, cũng là tóm chặt lấy tay nhau, cùng hội cùng thuyền. Tổ tông bị kẹp giữa hai bên không tiến không lùi được.
Tôi khi ấy cảm thấy rất vô lý, gốc rễ của Quan Lập Thành không hề giống với với sự tranh đoạt ngoài kia, dưới sự thanh đạm như mây bay gió thổi luôn ẩn chứa một bộ dạng kinh dị và đáng gờm.
Những kẻ quỷ quyệt nhất là những kẻ thủ đoạn một cách điềm đạm.
Tiến Bình dẫn theo đám người cùng Trương Thành Nam tiến vào cảng nhập khẩu công an đã phong tỏa, anh ta đứng im trong gió, từ trước đến giờ chưa chào hỏi ai, anh ta im lặng như mọi khi, chân chiếc quần tây màu xám bạc loang lỗ do thủy triều sông tràn qua đập tạo thành vết nước cạn, dính đến mắt cá chân, anh cởi bộ đồ ra, vai khẽ rung lên, sống lưng thẳng, Tiến Bình ngay lập tức nhận lấy, cung kính đưa hộp thuốc lá, anh ta hút một điều thuốc, đung đưa ở khóe miệng, cột lửa màu xanh nhạt từ lỗ bật lửa làm cho khuôn mặt hung dữ của anh ta trở nên dịu dàng và bình tĩnh hơn rất nhiều.
Hốc mắt ánh ta trũng xuống, đây là dấu hiệu của sự già đi, may mà không trũng xuống sâu lắm, nước da trắng trẻo, cả người toát ra nét sâu thẳm như biển cả, gợi cảm và cuốn hút.
Anh ta ngậm điều thuốc trong miệng, phì phèo hít hà hai hơi, tiếng rít như dao cứa đau tai: “Đàn em thông báo, Trưởng công tố viên của thành phố đã chỉ thị cho nhóm điều tra của Viện kiểm sát tối cao bắt giữ người vận chuyển hàng hóa."
Anh ta cười nhạt: “Tôi là Viện trưởng viện kiểm sát thành phố Trình Sảo, hóa ra Viện tưởng Thẩm đuổi tôi khắp các tỉnh, tôi và anh có quan tâm đến tình bạn thân thiết, không có chút cảm giác ngày xưa nào sao?”
Tổ tông phớt lờ sự trêu chọc, túm lấy cổ áo của anh ta, chiếc áo được thiết kế tinh xảo của anh ta bị túm đến nhăn nhúm: “Ông chủ Trương, anh em song sinh của Phục Hưng số bảy, ông giấu kĩ thật đấy.”
Trương Thành Nam bước chân lên boong tàu, ánh trăng nghiêng ngả, chiếc áo sơ mi không che nổi những bắp thịt cuồn cuộn bên dưới, cao ráo đẹp trai, anh ta dỏng tai lên nghe ngóng: “Viện trưởng Thẩm động thủ ba lần muốn làm tôi đầu hàng. Đáng tiếc, con tàu chất đầy hàng, không thấy bóng dáng của buôn lậu. Tôi oan uổng thật đấy.”
Ngữ khí của anh ta từ từ nhàn nhạt, mang theo sự ấm ức và vô tội, còn không phát hiện có biến động thăng trầm, thậm chí còn có chút cám dỗ mờ mịt, không dễ dàng nhận thấy: “Quyền lực trong tay cán bộ, tôi cũng phải cúi đầu thôi, lần sau chắc chắn sẽ để Viện trưởng Thẩm kiểm tra hàng hóa đầy đủ”
Tiến Bình cúi đầu xác nhận, anh ta xua tay cho bọn đàn em xếp đống thùng hàng lên boong tàu, những chiếc container xếp tròn lại trên boong, nhìn trên cao như con mắt, che trời lấp đất.
Trong khi bọn đàn em đang hùng hổ dỡ hàng, Quan Lập Thành bàn quan nhìn tất cả các sự việc xảy ra, đôi khi anh phủi bụi vành nón, có lúc nhìn sóng sông lấp lánh, tháp ngọc phản chiếu trong con người, thế giới thanh bình, yên ả.
Trong chớp mắt toàn bộ xe chuyển hàng đều đã dỡ sạch đồ, những chiếc thùng chồng lên nhau bị cạy mở, toàn bộ lớp vở sắt đều không được bỏ qua, ngoài rượu ngoại và lụa, còn có cả thuốc lá, nhung hươu tươi, chân gấu còn rớm máu, tiền chất cấm và đạn súng đều hoàn toàn không có.
Sự thật bày ra trước mắt, không tin không được, cho dù có là đổi tráo hàng hóa đi nữa cũng không thể không công nhận điều này, mặt Tổ tông trầm xuống đen kịt như trời sắp mưa, anh lóng ngóng chỉnh lại chiếc cà vạt.
“Viện trưởng Thẩm, khu Đông Bắc đến những loại mặt hàng như thế này cũng cấm sao?” Trương Thành Nam như cười như không: “Đừng trách trước đây tôi không khuyên anh, toàn bộ chúng tôi nhượng bộ anh hết, Thư kí Thẩm thả cho tôi một mạng, không muốn con sói ăn thịt này, chung quy cũng là vì nuôi thân mà các người lại uống uống máu ăn thịt tôi.”
Đôi lông mày đậm của anh ta nhếch lên, nói một cách gay gắt: "Nếu có chứng cứ, tôi là Trương Giai Lạc thừa nhận. Không có chứng cứ, không ai có thể đánh bại tôi."
Tổ tông hít một hơi thật dài: “Ông chủ Trương, ông thế nào tôi biết rõ, hà tất phải diễn như thế này. Làm ra một trò trai đầu dê bán thịt chó hoàn mỹ làm tôi mở rộng tầm mắt."
Trương Thành Nam nắm chặt tay, vẫn tiếp tục hút thuốc: “Lời của Viện trưởng Thẩm thâm sâu khó lường, tôi nghe không hiểu được. Giang hồ tranh nhau vì miếng ăn, tôi an phận thủ thường làm một kẻ buôn bán, làm gì dám làm anh mệt công chụp cho tôi cái mũ phạm pháp. Tiến Bình...
Anh ta khẽ nâng cằm: "Đường 13 ngoại ô phía Tây, cắt nhường sáu đường cho anh Trần đi."
Nhị Đáo họ Trần, người của Viện kiểm sát công tố, thật không dễ dàng để tên cho Tổ tông biết. Đường 13 ngoại ô phía là thành phố cờ bạc ở Long Giang, đứng đầu ngành công nghiệp cờ bạc trong ba tỉnh, sánh ngang với Ma Cao. Dầu mỏ mang tính quyết định rất lớn, Tổ tông cũng không thể đến đây không công, cái gì đưa được đã đưa rồi, chuyện này cứ như thế kết thúc
Thư kí nhìn về phía Tổ tông, hỏi ý kiến anh, Tổ tông ngước mắt lạnh lùng cười: “Ông chủ Trương, mối nguy được loại bỏ, còn muốn loại trừ gì nữa đây. Mấy cảng khẩu ở Đông Bắc không chứa được Phục Hưng số bảy của ông đâu. Đừng để tôi phải sờ đến.”
Trương Thành Nam nhướn mày, ánh mắt khinh bỉ, Tổ tông vẫy tay ra hiệu rút lui, quay người nhảy khỏi boong tàu, được vài bước thì tôi chạy về phía trước vài mét, gỡ bỏ tấm dây che chắn hiện trường, gọi lớn Thẩm Hạo Hiên.
Ngọn đèn dầu treo hai bên eo biển kéo dài bóng dáng của Tổ tông mảnh mai gầy gò, có cảm giác mệt mỏi thăng trầm, hình ảnh ấy chạm vào nơi sâu nhất trong tim tôi, từng chút một, từng chút một, rồi chiếm trọn lồng ngực của tôi, tôi muốn hỏi anh những câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong đầu hàng trăm ngàn lần trong suốt hai năm qua, nhưng đến giờ vẫn không nhận được đáp án.
Thật tiếc khi đôi môi ấy mấp máy mà giọng khàn đặc thay vào đó là sự thổn thức.
“Anh đã từng yêu em chưa, đã từng thật sự yêu em chưa, mặc kệ tất cả. Một phần, một chút dù là trong suy nghĩ, anh đã từng chưa?”
Tổ tông sững người quay lưng về phía tôi, anh im lặng không nói gì, tay buông thống bên hông cầm súng, đầu ngón tay cong cong khẽ run rẩy, tái nhợt.
Không biết qua bao lâu, súng rơi khỏi lòng bàn tay, thư ký vội vàng nhặt lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn, Tổ tông hầu như không có biểu hiện gì, kìm nén từng li từng tí vui mừng, tức giận, buồn bực mà người ta có thể nhìn thấu, quay trở lại sự lạnh lùng thường ngày, sự lạnh lùng tỏa ra từ máu thịt.
Trong thời gian không ngắn không dài này, trái tim tôi như bị một chiếc kìm kẹp chặt, có sự dày vò, đâm chọc, trào lên cảm giác vừa cay vừa đẳng, còn có chút cay cay, là một cảm giác không chút dễ chịu.
Có một vài sự thật, giây phút trốn