Mục lục
Chỉ muốn hành hạ em cả ngày lẫn đêm- Anh muốn em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



*



Quan Lập Thành chăm chú nhìn tôi một lúc lâu, anh ta nghĩ tôi không dám nổ súng, mặt không đổi sắc nói: “Bảo Ái, bỏ khẩu súng xuống.”



Tôi tới gần anh ta 5cm, ngón trỏ đặt ở chốt mở: “Đáp ứng tôi hai điều kiện. Thứ nhất, rút binh. Thứ hai, trấn áp sự truy đuổi của Sở công an. Anh có thể trấn áp bao lâu cũng được.”



Anh ta một lời cũng không nói.



Đồng hồ treo tường trên vách tường đang mỗi giây mỗi phút trôi qua, tôi hoàn toàn không biết biệt thự trên núi Phong Nguyệt đã diễn biến tới trình độ giương cung bạt kiếm gì, để lại thời gian cho tôi cực kì ít ỏi.



Tôi hét khàn cả giọng: “Anh từng nói, anh dâng tặng thanh xuân và tâm huyết cả đời cho quân đội, anh không cam lòng khi không thu hoạch được gì, cũng không chấp nhận làm thuộc hạ người khác, tham vọng lớn của anh chưa đạt được, chịu để lại tính mạng ở đây sao.



Quan Lập Thành, tôi đã cùng đường bí lối, bày ra con đường trước mặt tôi, anh ấy không sống thì chínhlà chết, khoảnh khắc tôi và anh thực sự vạch rõ giới hạn, không nghĩ tay không mà đi!”



Tiếng hét này, đã kinh động đến Trương Minh và tổ trưởng cảnh vệ đang chần chừ trên hành lang, bọn họ lần thứ hai phá cửa xông vào, áo Trương Minh mang theo bộ đàm, lóe ra ánh sáng màu đỏ tươi, lòng bàn tay anh ta nắm chặt: “Bà chủ! Cô hãy suy nghĩ lại. Có một số việc mà đã làm, thì sẽ không có đường quay đầu.”



Tổ trưởng cảnh vệ đó cũng hùa theo nói: “Tham mưu trưởng Quan rất nhanh đi nhậm chức ở thủ đô, nếu như anh ấy bị thương, trung ương nhất định sẽ truy cứu.



Cổ tay tôi nặng trĩu.



Quan Lập Thành bị một ánh mắt sắc lạnh bắn xuyên qua cơ thể, Trương Minh một cước đá vào đầu gối của người đàn ông: “Nói xăng nói bậy, tin tức của cậu so với tham mưu trưởng còn nhanh hơn sao? Cậu ra lệnh thuyên chuyển công tác sao?"



Bầu không khí áp lực cấp bách hết sức căng thẳng, tôi thở gấp hỗn loạn chạy trốn khỏi văn phòng làm việc, ánh mắt lạnh lùng của Quan Lập Thành dừng lại ở gương mặt tôi, lần đầu tiên anh ta lộ ra bất đắc dĩ và châm chọc như vậy: "Cô Quan của tôi, phải vạch rõ giới hạn với tôi, phải không?”



Tôi một tay nâng không nổi súng, lại chồng lên một tay nữa, trong ngực bốn bề dậy sóng một chút lại một chút quay cuồng: “Là anh đuổi cùng diết tận trước, Quan Lập Thành, tôi khổ sở cầu xin anh tha cho anh ấy một con đường sống, Thẩm Quốc Minhcũng ngăn không được anh thăng quan tiến chức vùn vụt, thắng làm vua thua làm giặc, anh đã thắng, tại sao anh không bỏ qua, mà càng muốn một ngôi mộ của anh ấy!



Anh ta thẳng thắn và ung dung tập trung nhìn tôi, mỗi một chữ giống như một cây kim, chui vào trong da thịt xương cốt của tôi: “Bởi vì giang sơn và người đẹp, tôi đều không muốn cắt nhường.



Đồng tử tôi co rút mãnh liệt, anh ta đứng lên vượt qua góc bàn, từng bước từng bước, tiến tới tấn công tôi, tôi hoảng sợ liên tiếp thất bại thụt lùi, cột sống uốn cong chạm vào giá sách cạnh cửa sổ, tôi không còn đường thối lui. “Tôi nhớ rõ đã từng nói với em.” Bụng ngón tay thô ráp đầy vết chai của anh ta lướt qua mắt mày của tôi, dừng ở nốt chu sa diễm lệ như hoa thược dược: “Tôi là người, không phải thân. Tôi có thất tình lục dục, tôi cũng sẽ ỷ lại người cùng tôi sớm chiều ở chung, người phụ nữ đầu tiên xông vào cuộc sống của tôi. Em cho rằng tôi chỉ ham công danh lợi lộc, không muốn nam nữ tham hoan sao."



Anh ta tràn ngập hơi thở dương cương nóng rực, giống lò lửa bao phủ tôi: "Cô Quan nói chuyện hợp tác với tôi, tôi dễ dàng nhận lời, nửa đời này của tôi, quan trường thật thật giả giả, tăng tôi mỹ nữ nhiều vô số. Tôi biết rõ em có lẽ là bẫy rập, vẫn che mờ hai mắt nhảy vào, tôi không phải không có người trong lòng. Tôi chưa từng đạt được.”



Quan Lập Thành vừa dứt lời, anh ta không hề bảo trước tóm được tay nắm súng của tôi, đem họngsúng tối đen chĩa vào tim anh ta: "Trương Thành Nam cùng đường, ai cũng bảo vệ không được. Bảo Ái, chỉ cần em đồng ý, tôi có thể dẫn em đi Bạch Mai, vĩnh viễn không quay về. Những việc này đều quên đi.”



Súng Browning từ ngón tay rơi ra, nện trên mũi giày, phát ra âm thanh thanh thủy, tôi run rẩy, mỗi trắng bệch, bụm mặt khóc nứt nở: “Lập Thành, là tôi sai rồi, anh cho tôi cuộc sống danh giá, cho tôi thân phận tôn quý, là người đàn ông trên đời này, tôi không có may mắn gặp được lần thứ hai. Tôi nên mặc kệ không cần để ý, không nghe không hỏi. Nhưng anh biết không. Tôi thật sự làm không được.



Tôi hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu, lúc anh chăm chú nhìn, nước mắt từng giọt từng giọt thành chuỗi, nhanh chóng tràn khắp gò má: “Tôi không phải người phụ nữ tốt, tôi thích hư vinh, không sạch sẽ, như lời anh nói, tôi cũng có tim. Xin lỗi người đàn ông của tôi rất nhiều, tôi có lỗi với người đàn ông của tôi, cũng rất nhiều. Tôi nghĩ không thông, tôi tại sao thua ở trên người Trương Thành Nam. Thua hoàn toàn lại chật vật.



Tôi mở to miệng thất thanh khóc rống, giống như bị mất phương hướng ở rừng rậm nguyên sinh, bốn phương tám hướng đều là sương mù dày đặc, là đường nhỏ giống nhau như đúc, tôi sợ hãi, sợ hãi tột cùng, dũng khí nảy sinh, chặt chẽ thúc đẩy tôi, tôi không thể lùi lại, tôi chỉ có thể dùng hết tất cả sức lực để chạy trốn, phá bỏ từng tầng sương mù, tôi muốn nhìn thấy người đàn ông đó, là Trương Thành Nam nguy hiểm ở chung một sớm một chiều.Tôi khóc đến run rẩy: “Tôi đã giãy dụa, trăm phương nghìn kế thoát ra, mỗi lần cuối cùng tôi thoát ra một chút, anh ta lại giảng một đòn cảnh cáo cho tôi, ấn tôi lại trong lồng giam. Tôi chạy không được, Lập Thành.”



Chúng tôi đứng ở mái hiên ngói xiêu vẹo từng chùm ánh sáng đang nhảy nhót, là chạng vạng 7 giờ, hoàng hôn chìm xuống, trăng khuyết nhô lên, màu da cam và nhũ bạc hòa lẫn vào nhau, anh ta là màu loang lỗ, tôi là bất lực.



Anh ấy trầm mặc, xoay người nhặt khẩu súng đó lên, anh hỏi: “Là anh ta cho em.



Tôi khàn khàn ừm.



Anh ấy liếc ngón áp út của tôi: “Nhẫn tôi tặng em, em chỉ đeo một ngày.



Tôi cuộn tròn năm tay.



Anh ấy buồn cười, tiếng cười không dấu nổi tang thương: “Trương Minh."



Trương Minh đang chờ ở cánh cửa đáp lại, Quan



Lập Thành nói: “Rút binh.



Trương Minh kinh ngạc không thôi: "Tham mưu trưởng! “Dựa theo lời tôi nói mà làm”



Anh ta vẫn chưa từ bỏ ý định: “Lửa đốt không kỹ, gió xuân đến lại sinh sôi. Trương Thành Nam là mãnh hổ, không phải là nai què.”



Quan Lập Thành thờ ơ.



Trương Minh tự biết cấp trên anh ấy đã chinhchiến 20 năm, nói một không nói hai, khí thế của anh ấy rất nặng, cố chấp của anh ấy rất sâu, là khó có thể thay đổi được.



Anh ta vô cùng thất vọng, nắm chặt một mặt của bộ đàm, phân phó lục quân đang bao vây biệt thự rút lui, lời này anh ta chưa nói xong, đã rảo bước nhanh ra khỏi phòng làm việc.



Tôi từ trong mộng tỉnh lại, mong chờ nhìn anh. “Trình Bảo Ái. Tôi không bảo đảm tình hình chiến đấu ngày mai, tôi chỉ hứa hẹn hôm nay.



Anh ấy lần nữa ngồi lại ghế dựa, mệt nhọc cực kỳ, hai ngón tay thay nhau di di mũi và huyệt thái dương: “Cho dù chỉ một ngày, thả hổ về rừng, có thể là lựa chọn sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi.”



Tôi lau nước mắt, cầm súng browning giấu vào tay áo: “Lập Thành, ba ngày, anh tha cho anh ấy ba ngày, tôi sẽ báo đáp anh."



Động tác của anh ta bị kiềm hãm, xuyên qua gan bàn tay, nhìn trộm tôi vài giây: "Vậy thì ba ngày.” Tôi đi ra tòa cao ốc chính trị và quân sự, vẫn chưa đến biệt thự trên núi Phong Nguyệt, tôi còn là bà chủ Quan, trường hợp cơ bản, không thể không chú ý đến danh hàm công khai liên quan đến Trương Thành



Nam vụ án kiện này.



Tôi và Quan Lập Thành rạn nứt đến tình cảnh này, gặp lại chính là gánh nặng, tôi đã mở một khách sạn, lúc nửa đêm đã liên lạc Hồng Đào, hỏi cô ta tình hình biệt thự.



Cô ấy nói khoảng 8 giờ, có 5 bộ đội đặc chủngđánh lén, 10 lính trinh sát và 40 lục quân tác chiến, toàn bộ rút quân khỏi biệt thự trên núi.



Tôi gần như mềm nhũn đứng không vững: “Cảnh sát của sở công an tỉnh đâu.” “Cũng đã rút rồi, chỉ thị cưỡng chế của tham mưu trưởng Quan, không có ai dám làm trái lời, giới chính trị của Đông Bắc ai nhìn không thấu, trong lịch sử trung ương cấp phó Quốc gia trẻ nhất chưa đầy 40 tuổi nằm chắc mười phần đó là anh ấy. Đắc tội anh ấy thì không có kết quả tốt, không cần giả bộ làm đầy tớ của nhân dân.



Cô dừng một chút: "Trương Thành Nam cũng không hèn nhát, phó trưởng phòng bị anh bắn một phát súng, chưa cấp cứu thành công.



Tôi mệt mỏi ngã vào bồn tắm, điện thoại trượt xuống bên má phải, nước lạnh cuồn cuộn trào ra liên tục, giống một trận lũ tận thế vỡ tung.



Ba ngày tiếp theo, Long Giang gió yên sóng lặng, yên bình một cách quỷ dị.



Trong lòng tôi biết rõ, đây là sự trấn áp của Quan Lập Thành.



Anh ấy không nuốt lời, anh ấy cho tôi cơ hội vì Trương Thành Nam tranh thủ có một không hai.



Sáng sớm ngày thứ tư, cuộc bao vây càn quét đúng giờ lại trình diễn, khách sạn tôi thuê, cách biệt thự trên núi Phong Nguyệt vài km, là con đường duy nhất phải đi qua, từ sáng đến tối không bị gián đoạn, còi báo động ầm ầm, từ nam ra bắc, từ tây sang đông, suốt đêm không ngừng.Càng là huyên náo động tĩnh lớn, tôi càng kiên định, Trương Thành Nam gian xảo như các chạch, anh ta đã trốn thoát, tuyệt đối không ngồi chờ chết,



Cảnh sát thật sự bắt được anh ta, ngược lại là lặng yên không tiếng động, làm sao rút dây động rừng.



Tôi đếm từng ngày cho đến chiều mưa ngày thứ bảy, thừa dịp đầu đường cuối ngõ người làm thuê bình ổn nhất, ngăn cản một chiếc taxi đi thẳng đến biệt thự hoa trang bí mật ở ngoại ô của Trương Thành Nam.



Xe chậm rãi dừng trước trước cổng sắt của biệt thự cuối hẻm chữ thập, qua cửa kính taxi, phát hiện trong sân đang có hai đàn em canh giữ, bốn phía không hỗn loạn, hiển nhiên, vẫn chưa đến trình độ điều tra và tịch thu, niêm phong tài sản nộp lên trên.



Trương Thành Nam suy sụp, từ nhân vật có thể làm rung chuyển trời đất lưu lạc thành đào phạm bỏ mạng nơi xó đường, Đông Bắc năm đó đàn em quy thuận dưới trướng anh, lưu manh, du côn, cây đổ khỉ lạc đàn, diệt trừ tận gốc không khác gì câu chuyện cổ tích, thà quét không sạch người chết ngựa đổ, tổn hao binh tướng, còn hơn ngồi yên không quản đến, cảnh sát lòng dạ rộng lượng, chưa từng một gậy truy quét một thuyền đầy người, lấy đức cảm hóa người, thay vì giết hại, ngược lại dẫn đến hài hòa nhàn nhã.



Bởi vậy vứt đi thanh danh lớn là đàn em bên người Trương Thành Nam, những đàn em này là bình yên vô sự.



Một cái hồ sâu không thấy đáy, nhấn chím mộtTrương Thành Nam, nhưng đổi lại được bình yên mai sau.



Danh lợi quan to hiển quý, công danh lợi lộc quá rõ ràng, mục đích bọn họ quét sạch phản động, vì dân trừ hại, thể lực của anh, tiền của anh, ngông cuồng của anh, là một cây gai độc, chích những người đó đứng ngồi không yên.



Trương Thành Nam chẳng phải là tai họa của dân chúng, xấu xa của anh, chẳng qua ngăn cản mấy nhân vật lớn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang.



Tôi đẩy cửa bước xuống xe, trực tiếp đến gần biệt thự, đàn em phát giác tôi dáo dác xung quanh, liếc mắt nhìn nhau, hung ác rút súng: “Người nào?”



Tôi không chút hoảng loạn, không thèm nhúc nhích lướt qua đỉnh đầu bọn, nhìn biệt thự người đi nhà trống: “Tôi tìm Trương Thành Nam.



Tên này đang ở ba tỉnh phía Đông bắc bây giờ, xem như là cấm kỵ không thể đụng vào, bất luận là dư đảng còn sót lại, hay là Cảnh sát của bạch đạo, người nghe thần hồn nát thần tính.



Đàn em theo bản năng bóp cò súng, đồng bọn ở bên cạnh anh ta nhận ra tôi trong sắc trời lất phất mưa bụi, hơi không xác định gọi một câu: “Cô Trình?”



Tôi thản nhiên ừ.



Đàn em lập tức cười: “Tôi có mắt như mù, không nhận ra cô.”



Tôi từng gặp thoáng qua đàn em ở bồn hoa, muốn tiến vào cửa, anh ta mơ hồ chặn trước mặt tôi, vừa cắm súng về lại bao da, vừa quan sát xung quanh, đèthấp giọng nói nói: "Anh Trương không có ở biệt thự, cô nhìn thấy vẫn còn y nguyên, nhưng Cảnh sát đã lục soát chỗ này, đằng trước đằng sau cướp sạch hai lần, anh Trương ẩn náu ở ngôi chùa bỏ hoang ngoài ngoại ô phía Tây, lục quân của bộ đội rõ ràng đã rút lui, ngấm ngầm không buông lỏng. Bọn cảnh sát năm tay nhau bày thiên la địa võng, miễn là địa phương anh Trương thường lui tới, toàn bộ hạ xuống. Anh Trương thật vất vả mới lái xe vứt cơ sở ngầm theo dõi, bây giờ Long Giang ùn ùn kéo đến đều là Cảnh sát của công kiểm pháp, mời anh Trương ra hầu tòa.



Tôi dùng hết khả năng khống chế cơ thể mình đang lung lay, nhưng vẫn không tự chủ được sợ run: “Bắt được anh không.” “Dân chúng bình thường phạm tội, đã sớm bắt lại. Anh Trương bản lĩnh lớn, cảnh sát muốn bắt, không dám giết chết, bế tắc ở chỗ này. Anh Trương có chuẩn bị, tránh không được một đời, không ra được biên giới Bạch Mai, ra tòa không chạy. Ra tòa chỉ bắt đầu, các hình phạt sau này thay nhau thực thi, đập vỡ răng của anh Trương, buộc anh ấy nói ra, Cảnh sát so với chúng ta càng hỗn tạp, trước sau như một am hiểu thủ đoạn hành hạ người khác.”



Anh ta nói đến lòng đầy căm phẫn, phun nước bọt trên mặt đất: “Má nó, Quan Lập Thành thực mẹ nó nham hiểm. Không trêu không chọc anh ta, đề phòng người nhà họ Thẩm làm chó săn, thua trong tay quân đội và chính phủ. Anh Trương giấu mặt, anh ấy đợi chi viện từ Ma Cao và Thông Nam, đội ngũ đang trên đường tới. Những anh em đó tới rồi, Anh Trương có thể liều mạng, ngóng trông tiến vào biên giới, AnhTrương có thể tránh khỏi sự truy đuổi của cảnh sát.”



Trương Thành Nam không chịu nhận thua.



Anh xương cốt cứng rắn ngông cuồng tự cao tự đại, anh không có khả năng cam chịu làm tù nhân của pháp luật.



Một khi ra hầu tòa, Thẩm Quốc Minh và Quan Lập Thành nhất định tuyên bố lệnh bí mật giết, Trương Thành Nam bắt giam, 100% có đi không về. Thủ lĩnh băng cướp một ngày không mất mạng, tình hình hỗn loạn của giang hồ của Bạch Mai liền che giấu chuyện xấu. Quan Lập Thành mơ ước đạt được cái đầu này.



Việc đã đến nước này, Trương Thành Nam tính toán trở mình, chỉ có một chiều rút củi dưới đáy nồi.



Một chiêu này lực sát thương rất lớn, cho dù có thể tính nhỏ chuyển bại thành thắng, kéo theo mấy lão hổ chết cùng không thành vấn đề, Quan Lập Thành kêu la thu binh, phân lượng của tôi chỉ là một trong những nhân tố, anh ta sợ rằng phải nhìn thấy nó xảy ra, đang đợi Trương Thành Nam liều mạng đánh nhau.



Một khối u ác tính thâm căn cổ để, bí thư tỉnh ủy khó trốn tránh sai lầm, nghe lời đàn em nói, là Quan Lập Thành làm cho Trương Thành Nam lên Lương Sơn, nói vậy bên ngoài lời đồn đãi hỗn loạn, cũng khen ngợi không dứt vị trưởng tham mưu tỉnh trẻ tuổi nhất trong lịch sử Bạch Mai đã bày mưu tính kế, dốc hết sức chém giết đại ca xã hội đen.



Mục đích lập công của anh ta đã đạt được, tổ khảo sát thủ đô ở quân ủy Thanh Tân, tiếng gió bốn phía nổi lên, Quan Lập Thành thăng chức trung ươnglà chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa.



Còn lại, bóp chết hành trình Thẩm Quốc Minh đang leo lên cấp quốc gia, mượn tay Trương Thành Nam và nhà họ Thẩm tranh đấu, đấu đến hai bên cùng bị thương, anh ấy không phải là tin tưởng toàn bộ Tổ Tông giết cha không lừa gạt anh ta, anh ta chưa nắm chắc là thật hay giả, dứt khoát mượn đao giết người, kim thiền thoát xác.



Kế hoạch bẫy trong bẫy, gián điệp trong gián điệp của Quan Lập Thành, bố trí gọn gàng đẹp đế, vả lại từ sau trong vòng xoáy hắc bạch chém giết chọn được không còn một mảnh, ngồi thu danh lợi, lòng dạ thậm nói không sâu, hiểm độc, có thể nói không người địch nổi.



Lồng ngực tôi giống như có một viên đá to lớn góc cạnh sắc bén, tra tấn xuyên qua cực kì mạnh, người bên gối chung giường với tôi mấy tháng, tôi tin tưởng người đàn ông như cọng rơm cứu mạng, bộ mặt thật của anh ta, làm tôi hoảng sợ chấn động.



Đàn em nhạy bén canh chừng phía sau tôi: "Có người đi theo cô không.”



Tôi ánh mắt đảo quanh: “Đừng nói.”



Tôi di chuyển nửa bước chân, nâng gao giọng nói: “Cát Lâm an toàn không? Phùng Bình Mạn ốc còn không mang nổi mình ốc, ngay cả giảng ba bậc, nhà nước sắp điều tra tới, khoản nợ chưa thanh toán của người phụ nữ, anh ta hận chết Trương Thành Nam, anh ta đi tự chịu diệt vong sao?”



Đàn em bị tôi dọa sửng sốt, anh ta chợt tỉnh ngộ, khổ đại thâm cừu oán hận: “Anh Trương không cóbiện pháp. Thẩm Quốc Minh là thắng khốn nạn, anh ta muốn tiền của anh Trương, anh ta muốn nuốt sống.



Tôi trở tay tát một tát vào trán của đàn em, anh ta bất ngờ không kịp đề phòng, lảo đảo nửa bước chân, tôi quát anh ta: “Nói cho Trương Thành Nam, Ninh khiết thu mua kẻ địch, kẻ địch có máy bay tư nhân, đường hàng không trong nước không cần tùy thời chuẩn bị, ngoài con đường này ra, không còn phương pháp khác. Đàn em xoa ót nơm nớp lo sợ thận trọng nói đã nhớ kỹ.



Tôi nổi giận đùng đùng trở về xe taxi, tôi nhìn qua cửa kính xe, đầu tiên nhìn thấy có bốn người đi theo tôi, thiếu hai người, chắc là dừng ở biệt thự, thăm dò hang ổ ẩn náu của anh.



Tôi cười lạnh: “Bác tài, quay đầu xe, đi vài vòng quanh trung tâm quảng trường Thanh Tân.”



Tôi lấy điện thoại ra, tìm số của bà chủ Trâu, sau khi soạn một đoạn tin nhắn tôi gửi đi, liền tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.



Xe một đường xóc nảy đến quán trà Tân Nguyệt, tôi từ trong túi lấy ra một cái mũ phớt màu đen, đè ép vài đường nếp nhăn, tôi đội lên đầu, đè thấp vành nón, cố ý ở bậc tam cấp lắc lư, xác định hai người ở cùng tôi, mới cất bước lên sân.



Tôi chọn sản riêng, là để thuận tiện xem chừng tình hình, bà chủ Trâu không biết dụng ý của tôi, cô ta vội vàng cùng tôi hội họp, mở miệng có chút bất mãn: “Cô Quan, cô sao có chút không tránh kiêng kị? Trướcmặt nhiều người gặp mặt uống trà, chuyện ông Trâu đi theo tham mưu trưởng Quan phản bội bí thư Thẩm bị bại lộ.



Tôi nói tôi nắm chắc, là phó bí thư trưởng Chu vạch trần, bọn họ đều giống nhau làm ở bộ thư ký, hai bên là dấu không nổi.



Bà chủ Trâu bừng tỉnh hiểu ra: “Ông Chu đúng là súc sinh lấy oán báo ơn, lúc trước không có ông Trâu cất nhắc anh ta, anh ta vẫn là phó chủ nhiệm bộ thư kỷ, không làm nên phần vinh quang này. “Quạ đen phụng dưỡng cha mẹ là súc sinh, nhân loại cắn ngược lại cũng là súc sinh, sự khác nhau giữa người và quạ đen, quạ đen có mùi vị tình người, nhưng người là mùi vị súc sinh."



Bà chủ Trâu tiếp nhận tôi chuyển qua trà ô long của bà ấy: “Cô Quan nói chuyện quan trọng hơn, cô nói đi.”



Tôi uống vài ngụm nhuộm họng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang nói: “Cuộc chiến của ba họ Thẩm Quan Trương, Trương Thành Nam bị đánh bại trước.”



Tôi vừa mở miệng, bà chủ Trâu sắc mặt nhất thời đại biển, bà ta xốc lên cặp da lời nói chính đáng: “Cô



Quan nếu như làm việc này, thứ lỗi tôi không thể làm theo"



Bà ta nghiêng người nhấc chân, tôi đúng lúc gọi bà ta lại: “Bà chủ Trâu đừng vội từ chối, trò chơi tay không bắt sói trắng, tôi chơi rất nhiều rồi, lười cùng bà giở trò, tôi là thành tâm trao đổi.



Tôi cười đến khí định thần nhàn: “Bà chủ Trâu nếu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK