Tôi ôm gối ngồi trên ban công đón những cơn gió bắc thổi hiu hiu, vẫn dạy dứt cho đến rạng sáng.
Tia nắng đầu tiên nhô lên khỏi đường chân trời, bao phủ một làn sương sớm mênh mông. Bụng cá trắng Thanh Tân, đó giấc mơ lớn sâu thẳm hoang vu.
Tôi loạng choạng đứng dậy, tranh thủ sự im lặng trong biệt thự để thay ra chiếc váy dài nhăn nhúm. Tôi nhìn vào gương của bàn trang điểm một lúc, một cơn tức giận không tên đọng lại trong tạng phủ, tôi không thể kiềm chế được mà đập phá đi hình ảnh tiều tụy của mình trong gương. Một giây trước khi tiếng nổ leng keng vang lên thì tôi đã với lấy tấm khăn lụa tròng vào. Buồn bực, bơ vơ, bị thương.
Một chuỗi âm thanh nghẹn ngào và vỡ vụn đập vào lòng bàn tay gầy guộc của tôi, tôi đã lạnh cóng mất hết trị giác trong đêm lạnh giá. Một quả cầu thủy tinh sắt nhọn đâm thủng cả khối bông mềm, cọ xước cả một đường, rỉ ra một vài giọt máu.
Tôi dường như không cảm nhận được sự đau đớn, lông mày cũng không cau lại, bình tĩnh phủi sách tất cả.
Tôi lê đôi dép lê đi qua đống lộn xộn bên cạnh, đi thẳng đến cửa phòng. Tôi chỉ âm thầm đánh giá hành lang bên cạnh, muốn đi qua đó thì sẽ phải đi ngang phòng ngủ chính, sau khi chắc chắn ở đó không có người thì tôi mới lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Khoảnh khắc tôi trở tay đóng lại cánh cửa, ở chỗ giao nhau của giếng trời và hàng rào chắn bên kia, hoa văn loang lổ của đá cẩm thạch được phản chiếu, những khe hở hoa văn được xếp tầng tầng lớp lớp, lập lòe như một ngọn lửa ngoan cường. Tôi khựng người lại, lập tức theo ánh sáng nhìn xung quanh, mười ngón tay của Trương Thành Nam trống trơn. Trong không khí, miệng hổ xoay xoay chiếc bật lửa bằng ngọc bích, sau đó chiếc bật lửa quay cuồng bay ra tạo thành một vòng cung trên bầu trời sáng sớm mờ sương và ẩm ướt.
Tôi ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới anh lại dậy sớm như vậy, còn ăn mặc chỉnh tề, vẫn là chiếc áo sơ mi và quần tây tối hôm qua, chỉ là đã cởi cà vạt ra, cúc áo gài đến xiêu xiêu vẹo vẹo, có chút lười biếng lại có chút hư hỏng. Mái tóc ngắn được chải chuốc kỹ lưỡng, trong không khí loáng thoảng một mùi hương thuộc về anh, đó là mùi xạ hương vị bạc hà của sáp chải tóc.
Tôi và anh cách nhau ba bốn mét, mỗi người chỉ im lặng nhìn nhau, khuôn mặt anh không chút gợn sóng, vẻ mệt mỏi không dễ phát hiện.
Tôi cười lạnh không nói một lời, mặc kệ anh mà bước vào nhà vệ sinh. Tôi trần truồng ngâm mình trong nước nóng. Tới gần 9 giờ, sân dưới lầu có tiếng ô tô khởi động thật ầm ĩ, cứ brừm brừm suốt cả 10 phút đồng hồ mới miễn cưỡng nhỏ dần rồi yếu đi.
Tôi trần như nhộng leo ra khỏi bồn tắm, ăn mặc lại cho chỉnh tề rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh với đôi môi trở nên tải nhợt. Bảo mẫu đang tìm tôi khắp nơi nhưng không có kết quả, rồi chợt đụng phải tôi, bà hoảng sợ: “Cô Trình sao cô lại tái nhợt như một tờ giấy trắng vậy, đã ngâm bao lâu rồi?”
Tôi rũ rũ mái tóc dài ướt đẫm: “Tôi đang bị cảm lạnh, ngâm ra mồ hôi thì tốt rồi.”
Bà ấy quan tâm kiểm tra nhiệt độ trên trán của tôi: “Cô có cần gọi bác sĩ không?"
Tôi nói không cần, chỉ là bệnh vặt, không nghiệm trọng như vậy.
“Để tôi nấu cho cô một nồi canh gừng để giải cảm, nếu không loại bỏ nguyên nhân của căn bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con sau này. Ông chủ Trương rất muốn có con, đàn ông qua 30 tuổi mà không nghĩ đến việc thành gia lập nghiệp thì đều là nói dối.”
Tôi không thương tiếc mà ngắt lời bà ấy: “Bà chủ Quan đời này sẽ không sinh con cho anh ấy.
Tôi không thèm chú ý để biểu tình của bảo mẫu, sải bước về phía phòng sách, tôi vẫn còn nhớ những mối hận thù của mình, việc này không thể để yên.
Tôi còn chưa đến nơi thì đã hốt hoảng nghe thấy giọng nói của Tiến Bình, có lẽ anh ta đã vào phòng sách trước tôi, giọng nói dồn dập có vài phần phong trần mệt mỏi, nói nhanh và dữ dội: “Bà ba của Thẩm Quốc Minh bị sẩy thai, đang tịnh dưỡng ở bệnh viện phụ sản lớn thứ ba thành phố, chuyện này được giữ bí mật rất chặt chẽ.”
Mí mắt của tôi nhưởng lên, quả thực, kiểm chứng của tôi đã chính xác một trăm phần trăm, hoa hồng tây tạng ở trong cơ thể tôi là do cáo già Thẩm Quốc Minh tạo ra.
Mục đích của ông ta đâu phải chỉ là hại chết một đứa con của tôi, ông ta muốn chặt đứt mọi khả năng sinh con nối dõi của tôi và Tổ Tông, vĩnh viễn tuyệt hậu.
Sở dĩ tôi dám công khai đổi hương ở trước mặt mọi người là vì chắc chắn Thẩm Quốc Minh sẽ không dám ra tay liều lĩnh, gây xôn xao dư luận, sẽ không vì cái bầu thai nhỏ mà không nể mặt Quan Lập Thành.
Từ xưa đến nay, con trai trưởng làm bàn đạp quyền lực, con út có quý đến đầu thì cũng phải nhường ngôi. Ông ta nắm chắc mười phần và xác nhận tôi đã giết hại cốt nhục của ông ta, nhưng cũng không ngu ngốc và lỗ mãng đến mức nhằm vào vợ của tham mưu trưởng chỉ kém mình nửa cấp, đây không phải là đang tự tìm kiếm rắc rối khi quyền lực nhà nước đang ở trong tầm tay mình sao.
Ông ta lựa chọn loại hương nhĩ có mức độ phù hợp, cho dù có ngửi một hai lần cũng không thành vấn đề. Đáng tiếc là ngàn tính vạn tính cũng không bằng sự tính toán tinh tế của tôi, tôi tăng liều lượng lên gấp mười lần, tôi nhất định sẽ làm cho bảo bối của ông ta từ già đến trẻ đều phải lên tây thiên.
Chỉ là tôi hơi khó hiểu, làm sao có thể khéo như vậy, ngày hôm ấy tôi vừa tới biệt thự họ Thẩm thì trong phòng khách đã cố tình đốt loại hương này.
Dương như cố ý muốn tôi phát hiện, thay tôi vạch trần khăn che mặt, lập tức đem mọi manh mối chỉ về phía Thẩm Quốc Minh. Tôi không cần đi đường vòng thì ông ta cũng sẽ sớm bị bại lộ. Những người giúp việc cũng không cần thiết phải làm như vậy, họ cũng sẽ không biết được những bí ẩn bên trong. Bà ba cũng không tội gì phải tự mình tìm đến cái chết, với tính khí kiêu ngạo của cô ta, Thẩm Quốc Minh chắc chắn đã làm những việc xấu xa mà không nói cho cô ta biết.
Đến tột cùng là ai có ý đồ mượn tay tôi để quét sạch những quân cờ quấy nhiễn ván cờ này.
Trương Thành Nam nghiệm đầu ngậm điếu thuốc, hơi nheo mắt lại, lộ ra vẻ độc đoán và xấu xa: “Thẩm Hạo Hiên thật tàn nhẫn.”
“Là cô Trình làm.”
“Ồ?” Trương Minh Tuấn hít một hơi rồi nhả khói: “Cô gái nhỏ.”
“Nhưng mà, Thẩm Hạo Hiên đã tiêu hủy các video ghi hình trong các phòng tiệc ở Lầu Đào Hoa. Khi Thẩm Quốc Minh đến xem lại thì đều bị xóa đi, hoàn toàn không có cơ sở để tìm ra người phục vụ nào thay đổi hương liệu, cũng không tìm thấy dấu vết của kẻ chủ mưu hành hung”
Sau khi Trương Thành Nam hít vài hơi thì điều thuốc ngay lập tức tàn đi hai phần ba: “Cát Lâm đang làm buôn bán còn Long Giang thì không hoạt động, anh ta cũng quá vội vàng”
“Anh Trương. Còn có một chuyện, khi bọn thám tử báo cáo vào lúc sáng sớm, tôi còn tưởng là mình nghe lầm. Thẩm Hạo Hiên rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy? Cửa hàng tạp hóa của anh ta mới mở được một tháng thì đã chiếm hết một nửa thị trường của chúng ta, tình hình làm ăn rất tốt, như tằm ăn tơ, muốn ăn hết cả thị trường chợ đen ở Cát Lâm. Hơn nữa, anh ta kiếm được rất nhiều tiền, thế nhưng điểm mấu chốt là ở việc anh ta nộp thuế hơn hai tỷ mốt tiền lợi nhuận, còn tự mình báo với trưởng công an tỉnh là nhà họ Văn có liên quan đến xã hội đen, nói Văn Ngọc Tường và Văn Mạnh Hùng bao che, dung túng cho Văn Nhật Hạ kinh doanh các dự án xám để kiếm tiến, điều này gần như xóa sổ gia đình nhà họ Văn. Văn Nhật Hạ hoàn toàn không thể cắn ngược lại, Thẩm Quốc Mình vì đại nghĩa diệt thân, mượn danh nghĩa phòng quan hệ công chúng của Viện Kiểm Sát, vô cùng đau đớn đưa ra thông báo này, nhà họ Văn không còn đường sống. Mặc dù chốn quan trường biết rõ là Thẩm Quốc Minh đứng sau chuyện này, nhưng cũng không thể xoay chuyển tình thế. Thông tin nội bộ nói rằng Thẩm Hạo Hiên là bị bắt tiếp quản một cửa hàng tạp hóa có khả năng trở thành căn bệnh ung thư của Cát Lâm. Và nhờ những công lao trước đó nên được bù đắp bằng việc chính thức khôi phục lại chức vụ kiểm sát trưởng thành phố cho anh ta.”
Tay tôi đặt trên chốt cửa bỗng nhiên siết chặt, Tổ Tông đem người dọn dẹp chính nơi của mình, đào hố chôn Văn Nhật Hạ?
Trận biến cố bất ngờ này khiến tôi hoảng sợ và kinh ngạc.
Mục tiêu của việc hợp tác làm chủ không phải để phá đổ con đường buôn bán của Trương Thành Nam ở Cát Lâm, mà là lợi dụng nhà họ Văn làm bàn đạp. Tổ Tông đã chơi trò chọi chim trên không, khiến cho các đối thủ chính thức bối rối, đồng thới cũng trấn an lòng trung thành của nhà họ Văn để họ có thể bán mạng thế tội. Và một lần nữa mượn mũi tên bắn lên thuyền rơm để thiêu cháy gia đình nhà vợ. Anh ta oằn mình thoát xác, lấy lại chức vụ, đem lời đồn anh ta giao thiệp với xã hội đen đổ lên đầu người vợ không xứng đáng của mình.
Da đầu tôi từng đợt tê dại và rét run. Khi Tiến Bình đang báo cáo tình hình, Trương Thành Nam lướt qua bả vai của anh ta, vô thức nhìn thoáng qua tôi trong khi đang uống trà. Tôi nắm chặt tay để cố gắng giảm bớt tác động to lớn mà Tổ Tông gây ra cho tôi, không né không tránh nói: “Ông chủ Trương, tôi không có nghe lén, tôi chỉ muốn hỏi anh về một món đồ bị mất.”
Tiến Bình lập tức xoay người, anh ta đứng đợi ở bên cạnh tường, cúi đầu không nói gì.
Tôi thong thả đi vào, cười gian xảo nói: “Tôi nhặt được một con rừa ở trong ngõ, đã nuôi được mấy ngày, con vật này không nhận ra chủ mà bò ra khỏi bể kính, biến mất không thấy dấu vết."
Làn sương khói màu lam bao trùm lên khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc của Trương Thành Nam, trên đầu lưỡi của anh dính một điều thuốc ẩm ướt, cười như không cười lặp lại: “Con rùa”
“Đúng vậy.” Tôi khoa trương đến mức khuôn mặt nhăn nhúm lại, khua tay múa chân: “Một con rùa xanh rất lớn, nói được tiếng người, hay làm những chuyện khốn nạn. Phiền ông chủ Trương giúp tôi bắt nó lại, rút mai hầm canh. Đập nát cái mai khốn nạn của nó, xem nó làm thế nào để nhổ răng của con mèo hoang”
Trương Minh Tuấn dựa vào cái ghế ông chủ làm bằng da, anh vô cùng thông minh, lập tức ngửi ra được tôi là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, trả đũa anh vì đêm qua dám ví tôi là con mèo hoang.
“Sao tôi lại không biết cô Trình có nuôi một con rùa?”
Tôi nghịch chiếc hoa tai, giọng điệu âm dương quái khí: “Tôi cũng không biết ông chủ Trương có nuôi mèo. Chẳng lẽ, hôm nay anh mặc kiểu quần lót gì thì cũng sẽ nói thật với tôi sao?”
Cổ họng anh nuốt nước miếng, nuốt lên nuốt xuống hai lần: “Cô Trình thật là một người có cá tính, rất ít người nuôi rùa”
“Trong cánh rừng lớn chim gì cũng có, tôi biết ông chủ Trương cũng là nhờ sự tỉnh ngộ này.”
Tôi quay đầu lại chào cô bảo mẫu đang đứng ngoài cửa, mặc dù khuôn mặt cười tủm tỉm nhưng trong xương cốt là sự hung hăng nham hiểm. Bảo mẫu xách theo cây lau nhà đứng ở cửa, hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi rất thành thật nói lại toàn bộ, khiến bảo mẫu nghe đến hồ đồ: “Tôi bị mất một con rùa khốn kiếp, hơn bao mươi tuổi đầu, xanh mượt, thường ngày rất thích đánh rắm. Bà tìm giúp tôi xem, bắt được đứa cháu trai này thì tôi sẽ có phần thưởng lớn cho bà.”
Trương Thành Nam khẽ cười, anh thò cánh tay dài tìm đến gạt tàn thuốc, phủi phủi tro tàn, giọng hơi ngớ ngẩn: “Cô Trình nói chi tiết hơn chút đi, như vậy sẽ tìm nhanh hơn.” Anh hoàn toàn chơi trò lưu manh: “Tinh lực của con rùa đó có nhiều hay không?”
Nụ cười đắc ý bên miệng của tôi cứng đờ, nét mặt chợt chùng xuống một chút.
Anh liếm răng cửa và môi dưới: “Ngoài trừ cô Trình ra thì không ai dám cho tôi đội nón xanh.
Bọn cướp chọn một người hầu trong hàng nghìn người để phục vụ cuộc sống hàng ngày, vì vậy những người hầu đó rất giỏi xem xét tình hình để giải quyết, cô bảo mẫu thấy thế thì miễn cưỡng nói giúp cho chủ của mình: “Cô Trình, sau khi ông chủ Trương dỗ cô Phùng đi ngủ vào rạng sáng thì đã ở lại phòng làm việc, ông chủ có rất nhiều công việc làm ăn, làm sao có thể thoải mái, nhàn hạ để ở cùng cô Phùng được. Cô đừng trách lầm ông chủ.
“Phải không?” Tôi nhướng mày nửa thật nửa đùa hỏi: “Thịt mỡ không ăn, ăn chay niệm phật, nếu ông chủ Trương là một người đàn ông thanh tịnh như vậy, tôi lại được anh ấy dây dưa xem ra là tôi có phúc ba đời đúng không?”
Trương Thành Nam bắt chéo hai chân, nâng cằm lên, Tiến Bình và bảo mẫu ngầm hiểu mà rời khỏi phòng làm việc, anh hút tàn điếu thuốc rồi dõng