Đầu ngón tay của tôi được bao bọc bởi lòng bàn tay ấm ấp và ẩm ướt, bàn tay của tổ tông vô cùng nóng bỏng và chắc nịch nhưng tôi cảm thấy lạnh lẽo và âm u.
Anh ấy muốn tặng tôi cho Trương Thành Nam, tình cảm vợ chồng đầu ấp tay gối lâu như vậy mà không thể trá được mưu quyền, thế lực.
Tuy rằng tôi đã đoán trước được, nhưng khi điều đó thực sự xảy ra thì trong lòng vẫn có một chút cô đơn và tuyệt vọng.
Người đàn ông tôi yêu không phải là một người bình thường, cái gọi là không thể làm theo ý mình đã khiến mọi nỗ lực và sự phấn đấu của tôi đều như dã tràng xe cát biển Đông.
Trương Thành Nam sắc mặt không hề tức giận, mặt mày anh ta hớn hở, cười bâng quơ nói: "Cuối cùng, Trình Tổ Ái cũng luyến tiếc rồi, vẫn là chúng ta nên tìm cách khác thôi!” "Đấu với ông chủ Trương, tất cả thủ đoạn đều viết lên mặt, còn có cơ hội chiến thắng sao?"
Hai người nhìn nhau vài giây rồi cười thành tiếng, tiếng cười ảm đạm vang lên trong khoang thuyền yên ắng, nghe lạnh đến thấu xương.
Tiến Bình hoàn toàn không khuyên ngăn nữa, anh ta đứng sang một bên, chỉ nhìn chăm chăm vào tôi một cách dữ dội, nếu lúc này được ai đó đưa cho một con dao, anh ta sẽ không ngần ngại chém tôi.
Đại ca thế giới ngầm của ba tỉnh Đông Bắc, tình thế đã thay đổi mấy chục năm, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà hồng nhan thì luôn là người gây ra tai họa, Trương Thành Nam không yêu người đẹp, không hề rung cảm, chính là mấu chốt khiến đám thuộc hạ này phải yên tâm đi theo anh ta. Anh ta rung động với phụ nữ, chẳng qua là vì củng cố địa vị, ở vị trí này của hắn là tự tìm đường chết, hậu quả nhất định là lòng quân không yên.
Trương Thành Nam giơ tay ra hiệu cho Năm Sẹo bên cạnh anh ta thu súng lại, và tổ tông của anh ta vẫn bất động cho đến khi tất cả các họng súng đen biến mất khỏi tầm mắt của anh. A Bình bất ngờ lên đạn và chỉ vào người đang đỏ bừng mặt: " Cái gì vậy? Ông chủ Trương? Ông thậm chí còn không quản được người của mình. Anh Thẩm cũng không phải người ngồi không. Anh chủ động nói chuyện về cuộc giao dịch này. Mặt mũi ngài lớn như vậy, anh Thẩm nhìn không tới thành ý!”
Hai sợi gân xanh trên thái dương của Trương Thành Nam nổi lên rõ ràng, anh ta có vẻ tức giận, ngấm ngầm chịu đựng đến cực điểm, cụp mắt xuống dụi dụi ngón tay, sắc mặt u ám càng lúc càng sâu: “Cất đi!" "Anh Trương, Thẩm Hạo Hiên lợi dụng sơ hở, anh ta là kẻ gian manh, chúng ta khách sáo với anh ta làm gì gì? Cùng lắm thì cá chết lưới rách. Người của chúng ta khắp Đông Bắc này đều có, còn sợ một tổ tham quan sao?”
Trương Thành Nam nhíu mày, chìm một tia tàn nhẫn, không chừa đường sống cho anh ta, không được chõ mõm vào, ánh mắt sắc bén và dữ tợn quét về phía A Bình, đầy cảnh cáo, A Bình cũng không dám cùng anh ta giằng co, tức giận nhét súng vào thắt lưng: "Anh Trương, nếu một ngày nào đó anh thất bại, thì chắc chắn người là do người phụ nữ này phá hỏng. Chúng tôi trung thành như vậy, không thể để anh nhảy xuống hố lửa được."
Anh ta nói câu này xong rồi bước ra khỏi khoang thuyền với hơn chục tên vệ sĩ, không nói lời nào. Họ rời đi trong sự vội vã và tức giận, nhưng không ai có thể làm gì với điều đó. Trương Thành Nam đã nói, họ không thể không nghe.
Trong lòng dù biết rõ, nếu anh em bất mãn, ngựa tướng không vững trên chiến trường, tiếng đồn thổi lửa cháy, ứng cứu kịp thời cũng thủng vỡ nát. Nước cờ này của tổ tông không chỉ là để theo dõi tình báo của Trương Thành Nam. Nói trắng ra, anh ta biết rõ rằng con tàu chở khách này đang che đậy một vài thành viên băng đảng, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ không quan trọng, cũng như không ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch nhưng lại là kế ly giản, âm thầm mà sụp đổ từ bên trong, khiến Trương Thành Nam vô hình trung mất đi sự yểm trợ của vạn quân.
Chỉ với một thoáng suy nghĩ, tôi nghĩ rằng tổ tông là người đàn ông đáng sợ và xảo quyệt nhất trên thế giới. Anh ấy không lộ mặt nhưng anh ta lại khôn khéo đến tận xương, lòng dạ của anh ấy không phải thứ mà tôi có thể chơi đùa và đoán biết tường tận. “Trình Bảo Ái, cô nên biết là đêm dài thì lắm mộng!”
Tổ tông gật đầu: “Đừng vôi, ba ngày thôi! Ông chủ Trương cứ từ từ tìm lợi thế, ông nên biết rằng mình thích nhất cái gì, muốn cái gì."
Trương Thành Nam nhếch nửa mép tà ác, cúi người bước ra khỏi đầu thuyền, tư thế sang trọng và chỉnh tề. Đôi giày da của anh phát ra âm thanh giòn giã khi anh bước lên boong như thể bị núi nhấn chìm, cũng giống như một con dao cứa vào từng thớ thịt tôi.
Anh ấy là mưa, là thứ âm thầm ẩm ướt, khi đóng quân trong trái tim tôi, xâm chiếm tình yêu của tôi, mà tôi không hề hay biết..
Anh ấy là ngọn sóng, dũng cảm và to lớn, cuốn lên bao nỗi buồn vui trong cuộc sống của tôi, tôi biết được đã quá muộn, dù có vất vả thế nào cũng không thể nhổ được những chiếc đinh anh đã tự tay chôn vùi.
Chỉ còn lại phe ta trên con tàu đang đợi, anh ta vặn chặt chốt an toàn hỏi tổ tông xem làm gì, có cần kiểm tra không.
Tổ tông liếc nhìn vào khoang thuyền, nhóm người mà tôi vừa thả ra đang cầm bia uống và nói chuyện cười đùa, họ không để ý đến mức độ nguy hiểm của hai phần ngăn cách bằng một cánh cửa. Họ có vẻ quá bình tĩnh và không kiềm chế, và họ muốn giấu đầu nhưng lại hở đuôi.
Trong nháy mắt tôi siết chặt nằm đấm, mười móng tay đâm vào da thịt mỏng manh nhưng lại không cảm thấy đau đớn gì, chuyện đến nước này, không còn là bởi vì tôi sợ hãi, hối hận là có thể gạt bỏ. Mà chúng tôi càng chạy lại càng xa, cách biệt với nhau tại những âm mưu ngấm ngầm, tính toán liên tiếp.
Tổ tông nâng cao áo lên, che nửa khuôn mặt, đi ngang qua đề đập không nói một lời nào rồi bước ra khỏi bến, rất lưu loát và gọn gàng, không trả lời một câu, không thấy nói gì. Không thấy chỉ thị của anh ấy, mọi người đều nhìn tôi, tôi mới cười gượng, cười hai lần, cười vô cùng giả dối, khinh thường và hèn mọn. Anh ấy không ngốc, tất nhiên là hiểu được. "Không phải anh rất quyết đoán sao, tại sao không dám bắt?"
Hai Sói nói rằng do chủ nhân ra lệnh, cấp dưới làm việc, cô Trình đưa một cái lệnh.
Cổ áo được cuốn nhẹ, để lộ bàn tay phải trắng trẻo và run rẩy, không nói một lời, tôi chỉ vào má bắt chuyện, lần này tôi dùng hết sức đánh vào anh ta, cả hai cánh tay tôi tê rần, Hai Sói sững người một lúc, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tôi nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đỏ ửng, giọng điệu kiêu ngạo: "Không kiểm tra. Nếu Hạo Hiên muốn kết quả, anh ấy sẽ đích thân ra lệnh, anh không phải làm điều thừa, không phải xin tín nhiệm sao? Anh cần củng cố công lao làm cái gì cơ? Anh đã giúp anh ta ngồi trên vũng máu rồi, cả Thanh Tân này có ai là không biết đến anh đâu chứ?"
Hai Sói vẫn cúi đầu không nói gì, im lặng lắng nghe tiếng chửi rủa của tôi, khi tôi ngừng nói, anh ta mới ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hơi ngượng ngùng và gượng gạo: "Cô Trình dạy dỗ, tôi sẽ nhớ ki
Tôi nói là rất tốt, giữa những người thông minh, nói một chút liền hiểu ngay.
Như thể không có chuyện gì xảy ra với anh ta, tôi giữ khoảng cách từ trước đến sau hài hòa và từng bước đi về phía hải cảng.
Ở bến tàu lúc tám giờ, bầu trời xám xanh vô hồn, vầng trăng khuyết tối lờ mờ, bến cảng mịt mờ sương mù.
Ánh đèn trên hai con đường gần bờ mờ ảo vàng vọt, dòng sông uốn éo nuốt chửng hàng cây bạch dương trong đê, xe phóng vụt qua, màn đêm xa xăm mờ ảo, vô cùng hư ảo.
Tổ tông bên cạnh làm cho tôi cảm thấy mình không thể có được cả thế giới cùng một lúc.
Tôi đã từng nói, anh ấy là người như thế nào cơ chứ, tôi còn nói mẹ hay những tình nhân của anh ta còn không hiểu anh ta nhiều như tôi. Lúc tôi nói điều này, tôi cảm thấy mình thật ngây thơ. Bây giờ, tôi mới nhận ra. Từ đầu đến cuối tôi chưa từng thấy tổ tông thuần khiết nhất, không mang sự che giấu giả dối.
Anh ấy từ chối cho tôi xem.
Những năm tháng của anh, tôi đã nghĩ mình là một phần quan trọng và không thể thiếu. Nhưng sự thật không phải như tôi nghĩ.
Thời gian cất cánh của Phục Hưng số 7 đã bị thay đổi, tổ tông và Trương Thành Nam thảo luận về các điều kiện giao dịch và thay đổi ngày đã định. Cuối tháng không xuất hiện tại nhà ga như đã thỏa thuận.
Một số lượng lớn ngựa bị chặn đã chạy lung tung ở cảng Thanh Tân, và Hai Sói đã liên lạc với các trạm xung quanh và được biết rằng chuyến đổ bộ trở lại vào số 7 của Phục Hưng sẽ được hạ cánh trở lại vào tháng 1. Thời gian cụ thể được giấu rất cẩn thận và không thể thăm dò được
Đêm hàm đó, tổ tông đã nổi giận và liên tiếp nhiều đêm không trở về. Người lái xe nói rằng Long Cát Ninh và một số ông chủ đã gặp anh ấy trong nhà kho trên đường Bình Sơn. Họ thảo luận về các biện pháp cần dùng và đụng vào Phục Hưng số 7, anh ta liều mở lời.