Trong ba hạt và bốn vòng trân châu của tôi, cái cuối cùng tôi chơi là một cái chút, nhét nó vào lỗ và đỉnh nó vào đỉnh tử cung.
Lúc đó bác sĩ không chịu làm, nói nếu đàn ông làm nhiều thì chiếc vòng này sẽ chảy nhiều máu, vì tôi quá khát vọng muốn đồ của Tổ Tông nên không nghe theo bác sĩ khuyên, mạnh mẽ đỉnh cho hết, bám vào trên da, so với ba cái vòng châu trước càng dễ tróc ra hơn, nếu tôi đoán không sai, lúc làm tình dưới nước ở Tùng Nguyên, tình hình chiến đấu quá kịch liệt, khi anh đâm sâu vào, cái vòng chịu không nổi sự đè ép nên đã rơi mất rồi.
Thật là xui xẻo, cái này không khác gì tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa.
Buộc phải lên Lương Sơn cũng không trốn được, đành phải gặp chiêu thì phá chiêu, cũng không thể vò mẻ không sợ sứt, tôi chỉ đành dựa nửa người lên trên người Tổ Tông, giữa hai chân đau như bị chiên lên, âm ỉ nóng bỏng, tôi hơi xấu hổ e dè ngước mắt lên nhìn anh: “Ngày ấy, khi tự an ủi...Ngón tay của em ngắn như vậy nên sao có thể thỏa mãn.
Tôi thì thào, cả khuôn mặt đỏ bừng: "Em dùng dụng cụ vừa nhớ anh, đã chảy đầy nước, làm ướt cả nắp bồn cầu.
Những lời này nói ra vô cùng chắc canh trên giường thì tôi hư hỏng tới mức đầy rồi, nhiều khi còn ngậm gậy của anh, Tổ Tông là người hiểu rõ ràng nhất, an him lặng một hồi thì nói “Cai vòng đầu?”
Tôi nói bị rơi trong nhà vệ sinh của chị gái rồi.
Xương gò má sạch sẽ của Tổ Tông căng ra, nửa tin nửa ngờ.
Tôi vội vàng nói: "Chắc là chị ấy chưa ném ra ngoài đầu đề em hỏi. Sao vậy? Anh còn muốn lưu lại kỷ vật sao?"
Tổ Tông không nói đùa với tôi mà anh ấy ừm một tiếng: "Lấy lại."
Tìm tôi đập rộn ràng, tôi cũng không chắc canh 100% rằng chiếc vòng đó có ở nhà Trương Thành Nam, cứ đoán già đoán non thôi, mấy ngày nay Tổ Tông nhất định sẽ phải người nhìn chằm chằm vào tôi, nhìn chằm chằm xem tôi có tìm anh tôi không, cho dù nó có ở đó thì muốn lấy về cũng khá khó khăn.
Tổ Tông đi vài bước, thấy tôi không động đậy, còn ngần người, anh lập tức há mồm cần lỗ tai của tôi: "Mệt hả?" Tôi hoàn hồn, lè lưỡi cười quyến rũ rồi liếm râu dưới cằm của anh: "Em ước gì anh có thể không ra khỏi cơ thể của em"
Tổ Tông mắng nhiếc tôi là đồ rẻ tiền, anh nằm tay tôi, tay tôi thì ôm choàng lấy khuỷu tay anh đi về phía cổng, đầu kia tấm thảm đỏ dừng lại một chiếc chiếc xe Mercedes-Benz sáu tám, hai xe cách nhau không xa, gã đàn em mở cửa xe ra, che chở Lỗ Minh Nguyệt mặt mày rạng rỡ bước xuống, cô ấy ăn mặc vô cùng lộng lẫy, có lẽ là sặc sỡ nhất trong mắt tất cả mọi người, đỏ đến nóng mắt, sáng và long lanh, cô ấy ôm tay Trương Thành Nam mặc toàn đồ đen, với tình cảm dịu dàng không thể che giấu nơi khỏe mày và đôi mắt. Thỉnh thoảng, cô ấy còn quan sát bàn tay của mình, nhiều người vây quanh đi qua trò chuyện với Trương Thành Nam. Có một khoảng trống nhỏ trong tầm mắt, tôi có thể thấy Lỗ Minh Nguyệt đang đeo một chiếc nhẫn rất lớn trên tay. Vị trí không đặc biệt lắm là trên ngón giữa bên phải, ý nghĩa bình thường, nhưng phong cách đặc biệt quý giá, không người phụ nữ nào không yêu thích những viên kim cương tinh xảo và tràn đầy ý vị cưng chiều.
Tôi liếc mắt nhìn vài lần, mơ hồ nghe thấy ai đó khen Lỗ Minh Nguyệt đẹp, hỏi có khi điều gì tốt lành sắp đến với Trương Thành Nam không? Nhưng còn chưa có thời gian để lắng nghe cẩn thận, thì có một vị đại biểu vội vàng chạy đến chào hỏi Tổ Tông và cung kính đưa chúng tôi vào hội trường, vài phút sau thì số lượng lớn người cứ thế nối đuôi nhau mà vào, Trương Thành Nam đúng là âm hồn bất tán, giọng nói trong trẻo và êm dịu liều mạng xuyên vào tai tôi, không đau không ngứa nhưng hành hạ tôi bằng mọi cách, nhất là từng tiếng cô Lỗ trong miệng người khác, nó như đốt lên ngọn lửa trong lồng ngực tôi, điên cuồng thiêu đốt, tôi gọi người phục vụ đi ngang qua gọi một ly tequila thêm đá, lấy độc trị độc vậy, cái lạnh như băng của rượu ngấm vào trong nội tạng của tôi, lúc này tôi mới tỉnh táo lại hơn, ngay cả tôi cũng không biết tại sao khó chịu và bực bội như vậy.
Tổ Tông giới thiệu tôi làm thư ký của anh cho các quan chức cao cấp đang cố gắng nịnh bợ anh, chín phần mười thì họ đều biết tại tiếng về việc bao nuôi tình nhân của Tô Tông, nhưng có rất ít người từng gặp tôi, nhưng dù không gặp cũng sẽ biết, em gái nổi danh khắp ba tỉnh, lần lượt bò lên giường của các quý tộc. Họ nhanh trí không dám đắc tội Tổ Tông, nên sẽ ước gì như không hề quen biết tôi, giả vờ câm điếc mà kêu thư ký Trình.
Buồn cười nhất là hai quan chức cấp cao, ba năm trước đây họ chính là khách hàng mà tôi và Kiều Mỹ tự mình đón tiếp.
Tổ Tông không cho phép tôi uống rượu mạnh, anh đã ra lệnh cho người phục vụ thay cho tôi thành rượu nho trắng, tôi chủ yếu dùng rượu để dập tắt ngọn lửa tà ác trong lòng. Khi Trương Thành Nam và Lỗ Minh Nguyệt càng đến gần, tôi càng thấy vô cùng cáu kỉnh. Tổ Tông bóp cằm tôi và nói với giọng điệu vô cùng độc đoán. "Con mẹ nó, lần trước em đã uống quá nhiều và nôn hết lên người của ông đây.”
Tôi cười khì: “Em say đến bất tỉnh nhân sự, anh còn làm em được nữa mà”
Ngón tay cái của Tổ Tông lau mỗi cho tôi. Thực ra anh không phải người cẩu thả, da dẻ rất trơn, sống trong an nhàn sung sướng, nên cũng nuột nà và tinh tế. Phụ nữ đều có nhiều cảm tình với anh hơn, có lẽ chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài thôi thì Tổ Tông đã có thể khiến phụ nữ đạt cực khoái về thị giác hơn cả Trương Thành Nam, mềm mại và thô ráp, cái nào anh cũng có cả.
Tôi cười vui vẻ: "Nó như thế nào?"
Tổ Tông nhíu mày nghĩ một lúc: "Một cái xác chết, không biết kêu gào, vừa vào chỉ biết ói ra mà thôi.”
Con ông cháu cha là khó hầu hạ nhất, Tổ Tông giữ tôi hơn một năm cũng không phải không có lý do, các tình nhân trước của anh quả thực thua kém tôi xa về kinh nghiệm, thể hình sự quyến rũ.
Tôi quấn lấy tán tỉnh Tổ Tông, ánh mắt của anh đột nhiên lướt qua đầu của tôi, nửa lạnh nửa ấm dán chặt vào một đội bóng dáng chiếu trên gạch lát nền gạch men sứ, vừa nhìn bóng dáng cao gầy, phong thái uyển chuyển, ưu nhã, tôi không quay đầu nhìn lại nhưng tôi cũng biết là ai đang không biết điều mà phá hư phong cảnh rồi. "Thanh tra Thẩm tinh thần tốt nha, kim ốc tàng kiều ngủ không bao giờ đủ, trước mặt quần chúng cũng không nhịn được. Không để ý tới danh tiết hay sao?"
Xe rung chuyển kịch liệt như gió, suýt chút nữa tan thành từng mảnh nên việc nhìn thấy cũng là chuyện bình thường, Tổ Tông ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không dối gạt gì ông chủ Trương, tôi thích cái này kiểu này nhất đấy
Trương Thành Nam ý vị thâm trường nói này kia, ám chỉ tôi thích làm điều đó trong nước.
Tay tôi lắc ly rượu một cái, không cẩn thận làm đổ vài giọt rượu, sắc mặt tái nhợt, vì sợ anh còn nói bậy bạ gì đó, cũng may Tổ Tông không muốn tìm ra ngọn nguồn, nên đổi chủ đề mà chế giễu: "Gần đây ông chủ Trương rất bận, ba tỉnh cũng có không ít bên anh rồi nha.”
Trương Thành Nam nhướng mày: "ồ? Thanh tra Thẩm có cái mũi tốt như vậy, anh đã ra khỏi Long Giang mà vẫn có thể ngửi thấy mùi của tôi."
Ở Đông Bắc mắng chửi bố con Tổ Tông, phổ biến như bản tin thời sự, nhưng có thể chửi trước mặt như vầy cũng chỉ Trương Thành Nam là người đầu tiên.
Tôi vô thức liếc nhìn Tổ Tông, anh không lo lắng hay khó chịu gì cả: "Khắp phố to ngõ nhỏ đều là mùi của ông chủ Trương, tôi muốn không ngửi cũng không được. Trừ khi, anh được dọn dẹp sạch sẽ."
Vẻ mặt của mọi người hai bên đều thay đổi nhanh chóng, bọn họ sợ hãi không thôi, mãi đến khi Trương Thành Nam và Tổ Tông cười ra tiếng thì bầu không khí mới nhẹ nhàng hơn. Không lâu sau thì buổi đấu giá bắt đầu, cô gái dẫn chương trình dẫn khách vào địa điểm chính, sân khấu được bài trí rất hoành tráng, Đông Bắc được mệnh danh là "thủ đô nhỏ", ám chỉ quyền lực của Bạch Đạo và có thể liều mạng thủ đô này cũng chỉ có sự tham gia của hổ Đông
Bắc, quy mô đương nhiên là không nhỏ.
Tổ Tông và tôi được xếp ở bàn thứ hai ở hàng thứ nhất, Trương Thành Nam ở bàn thứ tư, bị tách ra bởi một bàn gồm toàn các quan chức cấp cao của thành ủy thành phố, lớn nhất là thị trưởng thành phố Thanh Tân. Tôi luôn muốn gặp ông già của Tổ Tông, báo chí Đông Bắc tuyên bố có người lộ diện chính là người đứng thư hai của thành phố, nhưng lại không có người đứng đầu, bố của anh vẫn là một bí ẩn cho đến ngày nay.
Chị Mễ cho tôi biết, Tổ Tông kết thù rất nhiều, ra đường thì có ít nhất tám cảnh vệ vũ trang bảo vệ, ngay cả đều cũng không nhìn thấy, khi họp đều phải ngồi có vách ngăn, về nhà ở thủ đô còn phải đợi ông ấy lắp tấm ngăn mà lại đợi không được.
Chị Mễ cho rằng, bố của Tổ tông không phải bị áp bức tới mức sinh ra ảo tưởng, nhưng làm đến chức vụ như này, thì họ đều dẫm lên xương máu của đồng nghiệp mà cười tự đắc, nên có rất nhiều người muốn giết ông ấy, vô cùng nhiều.
Trong các vòng đấu giá trước, số tiền gây được là rất nhỏ, và chuỗi hạt ngọc mà tôi tặng đã tạo ra một cao trào nhỏ. Doanh nhân giàu có ở Trường Xuân đã lấy nó, mà cái bảng của Tổ Tông lại chưa bao giờ được nâng lên. Chính phủ đặt ra mục tiêu góp vốn, nhưng lại không tính nổi lên trên đầu của anh, trừ khi đội ngũ lãnh đạo muốn thay đổi luật lệ, mà một khi tiền đã vào trong túi của gia đình nhà họ Thẩm, thì dù trời có sập xuống cũng khó lấy nó ra được. Vật do Trương Thành Nam tặng được xếp đấu giá cuối cùng, lúc đầu tôi còn không hứng thú lắm, nhưng khi viên ngọc bội kia được đặt trên bàn, ánh sáng lóe lên, đột nhiên thu hút sự chú ý của tôi.
Chiếc vòng cổ bằng đá quý ngọc lục bảo, khảm một vòng hạt, viền bạc và hoa văn xoắn ốc màu đỏ, là một viên mà tôi đã đánh mất trên cơ thể mình. Quả nhiên, nó rơi xuống nước và bị Trương Thành Nam nhặt được. Sau đó, nó còn được đưa đến trên đài đấu giá.
Tôi hoảng sợ ngây người, đã sống hai mươi năm rồi. Tôi chưa bao giờ bị dọa thành dáng vẻ sợ hãi như vậy, cảm giác ngộp thở âm ỉ nghèn nghẹn trong cổ họng. Rượu vào miệng không nuốt nổi sống chết tràn ra khỏe miệng, tay tôi vội vàng lấy giấy lau sạch nhưng gương mặt xám xịt như chết đã được chiết xạ lên ly thủy tinh. Ý nghĩ duy nhất trong lòng tôi là không được để Tổ Tông tôi phát hiện ra, cho dù thế nào đi nữa.
Khi người phụ trách chuẩn bị mở tấm vải nỉ được che phủ, Lỗ Minh Nguyệt đột nhiên gọi anh ta: "Chờ một chút."
Đột nhiên dừng lại, hơn chục bàn các khách mời đều quay đầu nhìn xung qua, Trương Thành Nam cầm ly rượu uống cạn một hơi, Lỗ Minh Nguyệt cười nói với vị người kia: "Ông chủ Trương muốn chơi một trò khác. Ai cầm lên thì để người đó quyết định có nên trưng bày hay không. Tóm lại, đây là một thứ vô cùng quý giá đối với anh ấy, nó có giá trị cao là điều không thể nghi ngờ. "
Cuộc đấu giá thực sự sẽ không có quy tắc như vậy, hiện trường bây giờ đã có sự náo động tại, vừa phải xem xét các thế lực đen tối của Trương Thành Nam ở phía đông bắc, họ vừa phải liên tiếp hùa theo kêu ông chủ Trương.
Nhiệt độ cơ thể tôi lập tức tăng thêm vài độ, hơi thở nghẹn ngào cũng phun ra. Ý của Lỗ Minh Nguyệt cũng là ý của Trương Thành Nam, rõ ràng là anh ta không có ý định phơi bày toàn bộ bí ẩn về sợi dây chuyền này và đẩy mọi thứ tới mức không thể cứu vãn, người bình thường cũng không biết. Các chuyên gia chơi đùa phụ nữ trong phòng vẫn từng nghe nói đến xâu chuỗi hạt và xỏ khuyên. Họ chưa bao giờ ăn thịt, cũng ngửi ra mùi thịt. Nếu họ nhận ra đó là gì thì sóng gió sẽ đến, khi Trương Thành Nam thu thập được thứ đồ vật kia trong âm đ*o, vậy tất cả mọi nghi ngờ của Tổ Tông đều sẽ rơi vào trên người của tôi.
Mục đích cuối cùng của Trương Thành Nam là khiến tôi hiểu rằng anh ta đang nắm giữ sự sống chết của tôi, cũng quyết định luôn cuộc sống phát hay không của cô vợ hai này, anh ta bức ép tôi phải thần phục, bức ép tôi làm thứ độc chiếm của riêng anh ta, con cờ của anh ta.
Anh ta chưa hẳn hy vọng Tổ Tông biết, chỉ là trường hợp như vậy, mới có thể tạo ra sự ám ảnh và sợ hãi mãnh liệt nhất trong lòng của tôi, bởi vì một khi chân tướng được làm rõ, tôi sẽ không thể lăn lộn ở Đông Bắc này nữa và mấy chục năm tâm huyết của mình thành đổ sông đổ biển.
Đồ vật mà Trương Thành Nam yêu quý, dù anh ta không có hứng thú lắm cũng sẽ làm cho ra dáng ra hình, thương nhân giống như chó thấy phân, tranh nhau giờ bảng, ba trăm triệu tăng vọt lên tám tỷ tư, không biết kêu lên mấy vòng nhưng tâm trạng của tô cũng bị treo lên thế bất ổn, búa gõ xuống hai lần, giải quyết dứt khoát quay đầu, lúc này khi Trương Thế Nào đang nhắm mắt nghĩ ngợi bỗng mở trừng hai mắt lên, anh ta hờ hững phun ra chín tỷ.
Hiện trường đều là tiếng than kinh ngạc.
Anh ta ngoảnh mặt làm ngơ, thì thầm điều gì đó vào tại Lỗ Minh Nguyệt, vẻ mặt anh ta rất thoải mái và thư giãn, nhưng nụ cười mỉm Lỗ Minh Nguyệt lại thành miễn cưỡng, có vẻ không quá vui lắm.
Doanh nhân bàn phía sau Tổ Tông giơ ra một tấm bảng giá mười hai tỷ, Trương Thành Nam liếc nhẹ "Mười lăm tỷ"
Tin đồn đã lan truyền từ lâu, chỉ tiêu của Trương Thành Nam vẫn luôn đủ một bàn tay, không dễ dàng gì để anh ta bị rủi ro. Tuy nhiên, anh ta lại thừa tiền và chọc tức không ít vị Phật khổng lồ này, trong giới quyền quý và ngành giải trí, bày ra chỗ này làm từ thiện đơn giản chỉ là giả vờ giả vịt, trước hết cứ vơ vét của cải và công danh, sau đó là giả vờ người quen và lăng xê.
Tất cả những người có mặt đều là kẻ lão luyện, ai cũng có thể biết được rằng đồ đã trong tay Trương Thành Nam quyền tặng và giờ lại quay về tay anh ta, vậy nên ngừng tranh đoạt là được, ba tiếng búa gõ vang lên, sợi dây chuyền này lại quay về trong tay chủ cũ, người chủ trì hỏi anh ta còn cần gì nữa không.
Lỗ Minh Nguyệt nói không.
Tất cả các vật đấu giá đều ở trong góc sân khấu, chờ tiệc tối xong liền nhận về, khó chịu không yên trong lòng tôi lập tức trở lại chỗ cũ.
Sau lễ đấu giá là màn catwalk lộng lẫy tại đêm chung kết, những nhân vật lớn trong bạch đạo đều làm bộ đi mất, chỉ bỏ lại những thương nhân trong cả hắc bạch đạo, tuy Tổ Tông là trưởng Thanh Tra của thành phố nhưng cũng là hoàng tử của Ba tỉnh Đông Bắc, anh cũng sẽ không rời đi.
Không ngờ những người mẫu này lại được VIP chọn ở hàng ghế đầu, đêm nay lại thả máu, và lại mang theo một vài cô gái.
Tôi hỏi Tổ Tông là anh cũng chọn hả?
Anh ấy nâng cằm tôi lên và ra hiệu cho tôi nhìn lên khán đài, nhóm này chính là người của anh ấy.
Trình độ đều tốt, phần lớn là trong sáng, tôi từ đầu đến cuối đều không nhìn hết, lứa các cô gái thứ hai bắt đầu lên khán đài, đám người này hiển nhiên là hơn hẳn người của Tổ Tông, cao hơn, nhìn quanh cả người thì quyến rũ hơn nhiều.
Sau đó, tôi nghe nói rằng những hàng người xuất sắc đó đã được chọn và tiến cử cho ông chủ Trương.
Vẻ mặt của Tổ Tông càng ngày càng chìm, ở cùng anh bao lâu nay, tính tình của anh chính là vô cùng thích thể diện, không thích bị áp chế, mà tôi, đặc biệt người kia còn là Trương Thành Nam, nên dù có nửa phân cũng không thể áp chế anh.
Quý cô nương đi ngang qua bàn này, thấy ly của tôi cạn rượu thì chủ động rót đầy cho tôi, tôi nắm cổ tay cô ấy, giọng nói không cao cũng không thấp vang lên: "Bên này của Thanh Tra Thẩm còn có một người mẫu chưa có xuất hiện. "
Tổ Tông hơi giật mình và nhìn tôi khó hiểu. Tôi rũ bỏ chiếc áo choàng trắng trên vai và mặc một chiếc sườn xám lên sàn diễn. Những người mẫu này quá sexy nhưng hơi thiếu quyến rũ. Thay vì nói về sàn diễn, thì nên nói là bán da thịt, sự quyến rũ độc đáo của tôi vừa lúc đền bù đủ sự thiếu thốn này nên ngay lập tức thu hút sự chú ý. catwalk không làm khó được tôi, chống hông và văn mông, biên độ còn mạnh hơn cả những người mẫu chính thức trên đường băng. Tôi đã diễn hàng trăm lần trong lĩnh vực trăng gió, cũng không ngại trận chiến lớn nhỏ.
Trương Thành Nam - người cách tôi tới vài mét, đang lủng lẳng một điều xì gà, nhìn tôi qua làn sương mù, làn khỏi dày đặc bao trùm lấy anh ta, lông mày mờ đi, đôi mắt lại không rời khỏi tôi giây nào, anh ta không thể giải thích được sự tức giận của mình, anh ta hít một ngụm thuốc lá, dường như chưa đủ ghiền, lập tức hít một hơi thứ hai, một hơi mạnh hơn hơi trước, dường như đang hút luôn cả tôi.
Sau khi đi qua đi lại, biểu hiện của Tổ Tông đã thoải mái hơn rất nhiều. Một trong những nỗ lực của tôi là thể hiện lòng trung thành của mình với Tổ Tông và giúp anh ấy khoe khoang dưới ánh đèn sân khấu và đè bẹp kẻ thù. Làm sao cô ấy lại là một người phụ nữ không chung thủy? Thứ hai, phản công Trương Thế hào, bày ra âm mưu muốn nắm giữ Trình Bảo Ái tôi à, nếu có khả năng vậy tôi chưa chắc không có năng lực xử lý nó.
Tôi đi chậm lại và đợi cô gái được các doanh nhân giàu có khác chọn đến gặp tôi, tôi nhanh chóng quay trở lại, đã đến lúc phải mạo hiểm.
Tôi đếm nhịp và đi đến bàn bên cạnh, thừa cơ hội tôi đẩy người mẫu phía sau. Cô ấy không chuẩn bị trước, trong nháy mắt đã nghiên người bổ nhào lên phải trước, theo bản năng thì cô ấy đưa tay ra phía trước nắm lấy người chủ trì, dưới chân người chủ trì có quấn dây điện nên trong chớp mắt này, ánh đèn flash phía sau sân khấu lập tức tối sầm lại, cảnh tượng bên trong vô cùng hỗn loạn, tôi cũng được che chắn cẩn thận.
Tôi dùng lòng bàn mình ấn lên chiếc vòng cổ, dùng sức kéo nó ra, chiếc vòng hạt to bằng ngón tay út của tôi đã bị vỡ ra, may mà mối hàn không chặt, nếu không tôi sẽ không thể dùng cách này. Lòng thương xót của Trương Thành Nam trào dâng nhưng nó lại như quả b hẹn giờ, cuối cùng cũng có thể hủy diệt nguy cơ, tôi có thể quay về chỗ của mình mà kê cao gối không lo, dù anh ta có tính toán thế nào thì cũng không tín được việc tôi thay ngày thành đêm và trắng trợn lên sân khấu cướp đồ
Những người mẫu đầu tiên lên sân khấu bắt đầu mở rèm bước vào hậu trường, vẻ mặt khinh thường liếc nhìn lại tôi: "Thư ký khốn nạn gì chứ? còn giở trò ranh ma thế này, sẩy chân vấp người khác, rồi vì cô ta mà làm rộn ràng mọi thứ.” "Thôi đi, cô thật sự tin tưởng cô ta là thư ký sao? Gái chưa chồng, bên cạnh quan chức có gì lạ đâu? Ngày xưa Tổ Tông còn giật phụ nữ đã có gia đình ấy chứ, kỹ nữ hoàng lương, cô chưa từng nghe qua sao?"
Thay vì tranh cãi với họ, tôi chỉ đơn giản là rút chiếc vòng đeo trên cổ tay ra và ném chúng vào giữa hai người mẫu. Họ không nói nên lời, sững sờ nhìn tôi và tôi cảnh báo: "Hãy ngậm miệng lại. Gái điểm ở ba tỉnh miền Đông Bắc này cũng chưa có quan hệ gì tới mấy thứ chó nhà giàu cần làm lớn chuyện”
Tôi để lại lời đe dọa này xong, xoay người kéo tấm rèm bước xuống bậc thềm, bước tới chỗ Tổ Tông. Vài doanh nhân giàu có phía sau đang nói đùa với anh, như thể họ đang nói về tôi. Thấy tôi bước ra, họ nói chuyện càng sôi nổi: "Thanh Tra Thẩm có phương pháp giảng dạy thư ký của mình tốt tới vậy. Có thể trực tiếp lấn át mọi trận. Vừa rồi anh rất bình tĩnh, hóa ra là một buổi biểu diễn hay đã được anh chuẩn bị từ đầu rồi.”
Tổ Tông vui sướng lắm, khen người phụ nữ của mình cũng tương đương với khen anh, nên anh có khuôn mặt khả rạng rỡ, hơn nữa, sự xuất hiện của tôi trên sân khấu thể hiện quá nhiều ý nghĩa. Trong đó, tình cảm cá nhân mà anh ấy quan tâm nhất như hòn đá rơi trên mặt hồ vắng vẻ tạo thành sự dao động không nhẹ, khiến nó không còn bướng bỉnh như sắt nữa.
Sau cùng, sự nghi ngờ vẫn còn đó, nhưng từng bước lại càng khó thấy với tôi.
Dù sao, Tổ Tông dùng tôi để ràng buộc Trương Thành Nam, âm thành trợ giúp anh ta, mà khi chúng tôi dây dưa với nhau, anh sẽ dự định một nước cờ lớn, anh xấu hổ, càng thêm tức giận, anh hi vọng không cần tính toán như thế nào, trái tim của tôi, con người tôi, cả da thịt và linh hồn của tôi đều thuộc về anh hoàn toàn và không bị vấy bẩn.
Nhưng nóng lòng đạt được thì Tổ Tông không còn quan tâm lắm, Trương Thành Nam không phải bạch đạo, anh ta gan to bằng trời, tùy ý làm bậy, không thèm cho Tổ Tông nửa phần mặt mũi, muốn đụng thì đụng thôi.
Sự mặc cảm và lòng trắc ẩn của đàn ông đối với phụ nữ, sự tươi mới và vui sướng chính là vũ khí giúp tôi làm biến mất mọi tai nạn và sóng gió.
Tối nay, tôi tình cờ sử dụng tất cả.
Anh nắm chặt tay tôi:"Thật quyến rũ. Tôi che miệng hỏi anh: "Đẹp bao nhiêu hả?”
Giọng điệu của anh ảm đạm đi xuống, con ngươi đỏ rực, nóng rực: "Anh muốn làm em tại chỗ."
Tổ Tông tuyệt đối không phải là một con ngựa giống, công việc và vui đùa anh đều rõ ràng, gần đây tôi chỉ mới phát hiện ra rằng anh cực kỳ lý trí, làm tôi thì anh thường nói nhưng không kiêng nể như vầy thì chưa lần nào.
Sau khi mà catwalk kết thúc là tiết mục của ban nhạc 19, tổ hợp nữ tử chủ tịch ở ba tỉnh Đông Bắc, bây giờ nghe ngóng được là không ai không biết, so với “quân đoàn mươi sáu phấn hồng” của Thiên Thượng Nhân Gian. Ban nhạc số 19 được các trường nghệ thuật trên cả nước tuyển chọn và được đóng góp với giá lớn. Họ được mời đặc biệt vì muốn thể tình hợp tác trong năm mới của các quan chức cấp cao trong tỉnh, tất cả các cô gái đều xinh đẹp, xinh như hoa đào, chơi đàn lại rất giỏi.
Tôi chăm chú nhìn lên sân khấu, tôi không biết Tổ Tông rời đi khi nào. Buổi biểu diễn đang diễn ra được nửa chặng đường, một người phục vụ mượn cớ đưa mâm trái cây mà kín đảo đưa cho tôi một tờ giấy, thân thể của tôi cứng đờ, anh ta thì thầm: "Ông chủ Trương dặn giao cho cô.”
Tôi trở nên cứng nhắc hơn.
Tôi đặt mâm trái cây lên bàn khác, rồi run rẩy mở nó ra, chỉ sau một cái liếc mắt, tôi đã xé nó thành phần, nhào nó rồi nhét vào bên trong phần bánh kem, rồi úp ngược nó lại.
Tôi đoán Tổ Tông đang ở trong toilet, anh cố ý đi vòng qua cửa sau và rời khỏi phòng triển lãm, quan sát từ bên này sang bên kia, không ai chú ý đến tôi, nhanh chóng bước vào lối đi an toàn, sờ soạng rồi đi lên, lối đi nhỏ cực kỳ yên tĩnh. Bất kỳ âm thanh nào vang lên đều sẽ khiến khác nhận ra, nó bí hiểm hơn ánh đèn rực rỡ bên ngoài rất nhiều.
Tầng hai trống không, phòng triển lãm đóng cửa lúc 6 giờ, nhân viên bảo vệ trực cũng ở tầng 1. Trương Thành Nam càng thận trọng, không để cho tình huống của tôi quá nguy hiểm. cũng là điểm yếu của tôi chống lại anh ta và anh ta càng có mưu đồ lớn với tôi, tôi không thể trốn tránh chỉ vì sự phản kháng và hành động theo cảm tính mà dẫn đến hủy diệt tất cả.
Anh ta đứng ở cuối hành lang, cạnh cửa sổ, trên tay cầm một điều thuốc lá bình thường, đầu ngón tay trắng nõn lấm tấm một lớp tro mỏng, anh ta lặng lẽ nhìn tôi qua tấm kính nê-ông trước mặt, ánh mắt vui đùa, nghiền ngầm, vừa hứng thú vừa ngả ngơn. Tôi từ từ tiến lại gần, làn khói dày đặc từ quần áo tỏa ra bay đầy mũi, tôi chờ anh hút xong mà không nói một lời, tàn thuốc được ném ra ngoài cửa sổ và cánh cửa kín được kéo lên, anh mỉm cười quay lại: "Cô Trình, cô thật sự rất khó hàng phục mà."
Người đàn ông này, mọi thứ sau khi tôi gặp anh tôi làm tôi mất cảnh giác và bị kiểm soát hoàn toàn. Tôi ghét anh ta, nhưng mỗi lần ra khỏi âm mưu thảm họa thì tôi luôn nghĩ về anh ta và lòng căm thù của tôi, sự tức giận của tôi, sự từ chối của tôi, cũng theo đó mà ít ỏi dần, đến mức chẳng còn bao nhiêu.
Tôi vươn lòng bàn tay ấn vào ngực anh, cách lớp áo sơmi lụa, những hoa văn đan chéo như muốn bốc cháy, da thịt anh cũng nóng đến kinh ngạc.
Vẻ mặt của tôi không có bất kỳ cảm xúc nào mà áp sát về phía anh, sức nặng của cơ thể tôi chuyển sang toàn bộ cánh tay, vẫn luôn chống đỡ anh, anh ta cũng lui lại theo tôi, tấm lưng gầy và rộng của anh ta đập vào góc tường, sau đó lại lui tới không còn đường nào nữa, đáy mắt của anh ấy gợn lên nụ cười dịu dàng và mạnh mẽ.