**********
Khi rời khỏi phòng làm việc, tôi đã nhà ra những lời đó để kích động Trần Trang với mục đích khiến cô ta bật lại, vạch trần bộ mặt bản mặt xảo trá vốn có của cô ta, hút cạn sự kiên nhẫn của Trương Thành Nam và chờ đợi cho vở kịch lớn bắt đầu, khiến anh ta đối với cô ta đến một chút lòng khoan dung cũng không sót lại. Nhưng tôi không ngờ rằng sức chịu đựng của cô ta tốt như vậy, thế mà tôi lại còn phí sức vắt óc nghĩ ra trăm phương nghìn kế. Trương Thành Nam là loại người vì để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn. Anh ta tuy rằng ngoài mặt tỏ vẻ không đồng ý, nhưng trong lòng nhất định sẽ nghiền ngẫm lại những lời Trần Trang nói với anh ta khi nãy. Lòng dạ tôi hay đa nghi, bỗng nhiên phát hiện ra, sự hiềm khích ngày càng lớn cũng đủ để làm chúng tôi rời xa nhau, vì thù hận mà cãi vã,
Đến lúc tôi đấu không nổi Trương Thành Nam, hai chúng tôi còn có thể giết chết tình cảm của nhau. Sự cao tay của Trần Trang nằm ở chỗ cô ta có sở trường mượn dao giết người, không để lại dấu tích. Nếu khôngphải tôi đã từng chứng kiến bao nhiều cuộc đấu đá lẫn nhau giữa phụ nữ ở khắp nơi, thì ở Cát Lâm lâu như vậy, tôi đã sập bẫy của cô ta lâu rồi. Cô ta thực sự rất giỏi trong việc từng bước từng bước đặt bẫy người khác.
Mu bàn tay đang bóp cổ cô ta của Trương Thành Nam nổi lên vài sợi gân xanh. Nước dạ của Trần Trang chuyển từ trắng bệch sang đỏ rồi lại chuyển sang tím đậm. Cảm giác thiếu oxy trầm trọng thậm chí còn làm sắc mặt cô ta tái mét như xác chết. Cô ta vô thức nằm chặt lấy năm ngón tay của anh ta với mục đích nhằm lấy chút oxy để thờ, há to miệng phát ra những tiếng thút thít ngắt quãng. Thấy vậy, Tiền Bình nãy giờ vẫn giữ im lặng vội vàng hét lên: "Anh Nam, nương tay đi cô Trần không có tội" không biết là lời cầu xin của Tiến Bình khiến anh ta bình tĩnh lại, hay là dáng vẻ thảm hại của Trần Trang khiến lòng anh ta mềm lòng, Trương Thành Nam buông tay, đẩy cô ta về phía cửa, thân thể yếu ớt của Trần Trang ngã nhào xuống đất.
Anh ta đứng chắp tay ra sau lưng, vẻ mặt rất lạnh lẽo: "Cô càng ngày càng có bản lĩnh rồi, còn bắt đầu gải bẫy tôi nữa cơ đấy. Cổ Nhuận Lương không có gan đòi người của tôi"
Trấn Trang ôm ngực họ một lúc rồi mờ to hai conngười vẫn đầy tia máu: "Anh Nam, người làm việc lớn, ai mà không có những thứ không nơ buông bỏ chứ Đời này những thứ anh hy sinh còn ít sao?"
Cô ta bò lên thêm hai ba mét, lảo đảo đến gần Trương Thành Nam, vươn tay nắm lấy ống quần của anh ta: "Anh hãy hy sinh cái trước mắt cho lợi ích về sau, chúng ta đã lãng phí biết bao sức người với của cải rồi, chúng ta không thể thua được. Anh Nam, anh cũng rõ mà, lợi ích mà Trình Bảo Ái đem lại thực sự là rất nhiều, không chỉ là một tên Cổ Nhuận Lương, cô ấy từ lâu đã không còn là người phụ nữ đơn giản như vậy."
Về mặt của Trương Thành Nam càng lúc càng thêm u ám, Tiền Bình nhíu mày nhắc nhở cô ta: "Cô Trần, Anh Nam tự có tính toán. Cô chỉ cần lo liệu cho tốt Cổ Nhuận Lương, đừng xen vào những chuyện khác."
Anh ta muốn đỡ cô ta đứng dậy, Trần Trang dùng sức thoát khỏi cánh tay của anh tay, cô ta không chịu bỏ qua mà ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Trương Thành Nam. "Anh Nam, Thầm Hạo Hiện đã ký lệnh điều tra cao nhất ở Thanh Tân, Viện kiểm sát tỉnh cũng nối gót mà hành động, nề mặt anh ta. Anh ta liên tục quăng lưới giăng bẫy chúng ta, nhưng chỉ cần anh ta đi sai nửa bước là sẽ thua hết văn cờ. Sao anh ta lại sôngchết không buông tha như vậy? Trình Bảo Ái còn ở bên anh ngày nào, Thẩm Hạo Hiến sẽ không bao giờ dừng việc dồn anh vào đường cùng." "Cô Trần! Cô mất trí rồi à?"
Tiến Bình không đợi cô ta tiếp tục gây ổn áo, cố gắng kéo cô ta đi, Trương Thành Nam quay lưng lại tỏ vẻ mắt điếc tai ngơ với chuyện này, tôi cười khẩy rồi xé một chiếc lá dài trên cây lan quân tử treo trên cửa lặng lẽ trở về phòng ngủ trước khi Trần Trang bị lỗi ra ngoài.
Hoàn cảnh trước mắt của Trương Thành Nam khó khăn hơn tôi dự liệu, không thể phủ nhận tôi là một trong những nhân tố khiến Tổ Tông ra tay đuổi cùng giết tận anh ta, không phải anh ta không muốn tôi, mà là anh ta có muốn cũng không được. Nhiều tai mắt như vậy, thể diện của anh ta không nhặt lại được. 300g chất cấm bán cho Ma Cao xuất phát từ đường quốc lộ Cát Lâm, vì vậy, lô hàng này từ Hồng Kông đi qua càng Thanh Tân như thường lệ và biển mất ở Cát Lâm lần thứ hai. Yếu tố rủi ro quả cao, đặc biệt là con đường có thể thuận lợi đi qua Cổ Nhuận Lương chỉ có Thanh Tân, Tình ủy Cổ không quan hệ rộng như Thẩm Hạo Hiến, quyền lực càng không bằng, không lo được khắp các tỉnh.Sáng sớm hôm sau, tôi và Trấn Trang cùng ngồi trên một chiếc Bentley, theo sau là chiếc xe chống đạn của Trương Thành Nam, dưới sự hộ tống của hơn chục tên đàn em, lái xe rời Cát Lâm và trở về Long Giang.
Tôi đến đây chỉ vì thoải mái, không quan tâm đến cái gọi là phô trương khoe mẽ. Trần Trang đã cảm thấy rất không thoải mái kể từ khi ngồi lên chiếc xe này. Cô ta chịu dựng một lúc, và cuối cùng cũng mở miệng. Cô ta rúc vào cổ áo nói bằng giọng điệu lạnh lùng: "Tuyết ở Thanh Tân rơi dày nhất là vào hai năm trước. Cô Trình có còn nhớ không?"
Tôi nói rằng tôi đến chết cũng không quên nổi.
Cô ta nhìn về phía trước: "Cô đã thấy Anh Nam bắn chết cậu bé béo ấy. Nếu đổi thành người khác không phải cô, nhất định không thể bảo toàn tỉnh mạng."
Tôi mặt không đổi sắc: "Thật là vinh dự. Anh ấy có lẽ không ngờ rằng chúng tôi tiến xa đến mức này." "Mức nào cơ?" Cô ta làm như nghe thấy một câu chuyện cười vô lý nhất trên đời: "Cô Trình đã quên thân phận ban đầu của mình rồi. Trên đời có bao nhiêu người đẹp, nếu không phải do cô đội vương miền tình nhân của kiểm sát viên thành phố thì làm sao mà hấp dẫn được anh Nam có chứTên đàn em thều não cúi đầu, tay lái càng lúc càng nhanh, tuyết rơi dày đặc trên đường cao tới mét rưới dưới sự ma sát vội vàng của lốp xe, gần như nhấn chim cả thùng xe
Sự hỗn loạn trắng xóa giữa trời và đất, "Mỗi người đều lấy những gì chúng ta cần, và lợi ích bị cuốn theo đó. Câu này áp dụng cho tất cả gái điểm và những người có quyền lực. Sự khác biệt có bàn giữa tôi và những gái điểm đó là Trương Thành Nam và tôi vướng vào tình cảm với nhau trong khoảng cách giữa lợi ích." "Tình yêu là cái gì chứ?" Những lời cô ta thốt ra từ đôi môi mỏng đỏ mọng còn tàn nhẫn hơn đàn ông. “Một người phụ nữ không biết gì về thế giới, nói rằng cô ta thánh thiện, còn một người phụ nữ từng trải thì nói không bằng cô ta ở lên đống tiền. Lúc đói, lúc bị chiếu tướng còn rành ngồi nói chuyện yêu đương à? Anh Nam đang đứng trên đỉnh cao, nhưng ngộ nhớ có ngày anh ấy sụp đổ, thì liệu còn tâm tư nghĩ đến chuyện tình cảm nữa không? Cô Trình có thấy vô lý không?"
Tôi vuốt vuốt mái tóc dài: "Cô Trần có một đôi mắt tinh tường, tôi có trái tim tinh xào bảy lỗ, cô có đôi mắt của mình để nhìn phương hướng, tôi cũng có trái tim của tôi để phân biệt phương hưởng, tại sao phải tranhcai ai đúng ai sai chứ." "Thế Cô Trình bây giờ có biết tại sao người đàn ông dây dưa tình ái với cô vì có gì mà lại ném cô vào chiếc xe này không
Tôi nhìn khung cảnh đường phố đặt bạc bên ngoài cửa sổ, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo, cũng không run rẩy mà rất bình tĩnh. "Sự tự mãn của cô Trần khiến tôi cảm thấy rất bắn loạn. Thời gian cô ở bên anh ấy lâu hơn tôi rất nhiều. Anh ấy không kêu tôi ngồi lại với anh ấy, cũng là vì muốn giữ lại một chút thể diện cho cô, dù sao cũng không thể lúc nào cũng để cô mất thể diện trước mặt đàn em như thế. Còn cô thi sao?"
Tôi thu hồi ánh mắt khỏi cửa kính in đầy vết khỏi thở: "Có lẽ là anh ấy là vì quan tâm đến tôi chăng?"
Điều mà Trương Thành Nam quan tâm đến tôi không gì khác ngoài ghen tị. Tôi làm loạn là số một, đến ông trời còn không kiểm soát được tôi. Nói cách khác, Trần Trang là một nhân viên chăm chỉ và tôi là một người mới được yêu thích, và phụ nữ nói chung thì đều quan tâm đến cái sau hơn.
Ai mà không muốn một người yêu nồng nhiệt chung tình, dành một chút tình cảm cho mình chủ
Cô ta lặng lẽ bấu chặt hai tay vào đầu gối: "CôTrình quà là miệng nhanh mép lẻo, tôi mong cô có biện pháp khiến đàn ông mãi mãi không chán mình." "Có chán hay không đều do ý trời, tôi dù sao cũng có được rồi, còn cô Trấn như thì giống như một gã hề vậy, vẻ ngoài vui tưới rực rỡ bọc lấy nỗi chua xót trong lòng.
Tôi che miệng cười một cách quái gở: "Cô lúc nào cũng cứ giả bộ bình tĩnh nhưng thật ra là rất muốn chặt người tôi ra thành từng khúc chứ gì? Tiếc rằng cô không có cơ hội đầu. Cô Trần, cô nóng lòng muốn đuổi tôi đi, có lẽ lúc nào đó tôi hứng lên thì sẽ đáp ứng nguyện vọng đó của cô. Ngoài ra tôi còn có một món quà lớn muốn đích thân tặng cô nữa kia"
Tôi bỏ ngỏ câu nói vô cùng hấp dẫn người khác này, nghiêng đầu, không thèm để ý đến vẻ mặt biển hoá khôn lường của cô ta mà chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, Trần Trang ở lại biệt thự trên núi Phong Nguyệt đề đón Cổ Nhuận Lương, tôi theo Trương Thành Nam đến nhà kho dưới lòng đất. Các về sĩ luân phiên nhau túc trực là là Văn Lực và Bình Minh, giống như người đêm đó canh chừng tôi Á Cát. Họ không nhận ra tôi trong bộ đồ nữ, bọn hộ vội và liếc nhìn Trường Thành Nam. "Ba kẻ phản bội bị nhốt ở các phòng giam số 2, 3 và 7 đã được đưa đến ngôi mộ tậpthể ở ngoại ô phía đông" "Phát Tài đã khai chưa?"
Bình Minh khi nói chuyện ngữ khí rất gấp, mỏ hàn nóng đến mức khiến anh ta toàn thân chảy đầy mù
Lòng tôi bỗng rạo rực, Phát Tài là gián điệp của Tổ Tông, trà trộn cùng vào địa bàn của Trương Thành Nam cùng anh ta còn có, Cung Hi, Bồi Tiền. Họ đều sử dụng biệt hiệu. Tên càng kì lạ cảng không dễ bị phát hiện là cớm. Vẻ ngoài của Phát Tài trông cũng rất hồ báo, rất giống một tên côn đổ. Anh ta đã đi theo Tiến Bình làm rất nhiều chuyện, nhưng vào thời khắc quan trọng thì thân phận của anh ta bị bại lộ. Cũng có thể anh ta đã sớm bại lộ rồi, nhưng Trương Thành Nam quá mức tinh vi, anh ta biết rõ rằng nguy hiểm nhất cũng là an toàn nhất. Rõ ràng người cũ luôn tốt hơn người mới. Chiến thuật của anh ta với Quan Lập Thành gần như là giống nhau, ăn những chiếc bánh ngô có độc và loại bỏ những chiếc bánh bao độc càng chết người hơn.
Trương Thành Nam nhấn nút màu xanh lá cây, một ngăn ẩn chứa 500g thuộc phiên từ từ ló ra từ đầu kia của bức tưởng. Những chiếc hộp thiếc được xếp ngay ngắn trong lồng sắt gỉ. Văn Lực cạy chiếc hộp thiếc ngoài cùng, lấy ra một chiếc túi giấy kraft chống ẩm, lấy ngón tay út viết một ít, dùng đầu lưỡi nằm thử. “AnhNam, dù có gói chặt hơn nữa thì cũng không cách nào thoát khỏi tình trạng bị oxy hóa do để quá lâu, đến lúc bản sẽ không bán được với giá cao. Thị trường chợ đen ngày càng phát triển, những tên buôn chất cấm sau khi lấy hàng không hài lòng liên gây sự. Truy tìm gốc rễ, lần theo các đường dây là tìm ra Đông Bắc rồi."
Trương Thành Nam đón lấy chất cấm đổ trên mặt đất, di chân dẫm nát. Anh ta hờ hững ứm một tiếng. "Lô hàng ở Hồng Kông lần này là ưu tiên hàng đầu của chuyên cơ vận chuyển Phục Hưng số 7. Không nằm ngoài dự liệu, Thẩm Hạo Hiền cũng nhận được tin tức. Dù chúng ta có đấu tranh đến đâu, anh ta cũng nắm chắc phần thắng. Tai mắt phục kích ở sào huyệt của lão Cửu của chúng ta nghe nói có hơn một nghìn cảnh sát chống chất cấm ở biên giới ở Vân Nam đang gắt gao bám trụ và kiểm soát các mạng lưới buôn bán chất cấm giữa Quốc Hoa và Myanmar, giữa Quốc Hoa và Thái Lan, giữa Quốc Hoa và Campuchia. Trong tương lai, việc ngang nhiên vận chuyển vào đất liền là 500g chất cấm là điều vô cùng khó khăn.
Trương Thành Nam nắm chặt tay đỡ lấy sống mũi: "Myanmar, Thái Lan, Campuchia đều bị bọn cơm cấm cửa rồi đúng không?"
Vẫn Lực nói: "Cũng gần như vậy, tạm thời vẫn chưa gay go lắm, nhưng cảnh sát ở Vân Nam đềukhông sợ chết, rất khó hành động "
Ý là Trường Thành Nam không thể chống đỡ được tình hình ở Vân Nam nữa, Phục Hưng số 7 cũng đứng hàng vận chuyển trở lại Tây Nguyên. Trước đây Trương Thành Nam rất mạnh, dù là hành động dưới mũi cảnh sát thì và vẫn còn một tia hy vọng. Nhưng bây giờ cảnh sát và viện kiểm sát thành phố đã liên thủ với nhau ra đòn mạnh tay rồi, hàng lậu một đi không trở lại, kẻ phản bội chỉ có nước chết.
Chúng tôi ở trong kho dưới lòng đất đếm 700gr chất cấm và 500 hộp đạn còn lại, đến gần bốn giờ sáng mới trở về biệt thự. Sau khi tắm xong, Trương Thành Nam đưa Tiến Bình và Trần Trang đến biệt thự núi Phong Nguyệt, nghe nói Cổ Nhuận Lương lại tài trợ thêm hai chiếc xe tải quân sự mà chính phủ gửi tiếp tế cho quân khu. Gã này quả thực rất cứng rắn, ngay cả cục công an, viện kiểm sát, toà án cũng không dám ngăn cản ông ta. Nói trắng ra, khi diễu hành quân đội, nếu treo lên tấm biển Đại quân khu Long Giang thì sẽ vượt qua được không chút trở ngại nào.
Bởi vì ông chủ quân đội của Long Giang, Quan Lập Thành là thành viên tinh ủy duy nhất được thăng chức, cái chức tham mưu trường của anh ta nặng gấp máy lần so với Cát Lâm và Ninh khiết. Những kẻ dưới trường ở địa bàn của anh ta chỉ có cách ngon ngọtnịnh nọt, không ai là dám chống đối hay ngăn cản anh ta.
Trần Trung vô cùng xinh đẹp, sợ là không ai có thể đẹp hơn cô ta. Cổ Nhuận Lương thì háo sắc, có người đẹp nào mà chưa qua tay anh ta, để cô ta khiến anh ta ngoan ngoãn phục tùng, cầu được ước thấy, không biết chứng còn can tâm tình nguyện từ bỏ chức tỉnh ủy vô dụng của anh ta, đây không phải là bị ma quỷ mê hoặc thì là gì chứ
Tôi ngủ trên giường cả một ngày, đến năm giờ chiều không mang theo ai chặn lấy một chiếc taxi, đến khu quân khu tiếp giáp với chính quyền thành phố.
Tôi còn đặc biệt để ý xem có tên tay sai nào bám đuôi tôi hay không. Tôi đoán rằng vụ việc ở Hồng Kông đã khiến Trương Thành Nam mất cảnh giác. Tiền Bình cũng lơ là việc tôi sẽ gây rắc rối vào thời điểm nước sôi lửa bỏng này. Anh ta buông lỏng cảnh giác với tôi khiến cho tôi tự do hơn.
Tôi xuống xe đi thẳng đến chất bảo vệ, cảnh sát vũ trang làm nhiệm vụ bảo là Tham mưu trường Quan không có ở đó, tôi hỏi anh ta đã đi đâu thì cảnh sát vũ trang chỉ nói là Tham mưu trường đi thăm các quân khu.
Tới thì cũng đã tới rồi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏcuộc giữa chừng nếu không gặp được anh ta.
Tôi ngồi trên đầu sư tử bằng đá không dính bụi, đợi khoảng nửa tiếng, hình dáng chiếc xe jeep quân sự da sắt chống đạn lộ ra từ góc phố, chiếc áo khoác quân đội lúc ẩn lúc hiện nhỏ ra ngoài cửa sổ. Nhìn thoảng qua tôi đã nhận ra, đó là Quan Lập Thành.
Anh ta không có vệ sĩ bảo vệ, ngoại trừ tài xế đang lái xe thì chỉ còn một mình anh ta. Anh ta bước xuống cửa sau và đi vào khu nhà, tôi vẫy tay chào anh ta và hét lên để anh ta dừng bước, tôi chắc chắn rằng anh ta nghe thấy, nhưng không hề máy may phản ứng lại, thay vào đó, anh ta dần khuất bóng sau con đường nhựa phủ đầy lá thông.
Tôi vội vã đuổi theo, giây phút lướt qua cảnh sát vũ trang, anh ta nhìn nhìn tôi, sau đó lại nhìn bóng lưng đã biến mất của Quan Lập Thành, nằm ngoài dự đoán, anh ta không hề ngăn tôi lại, để tôi lao vào, như thể anh ta đã đoán được điều gì đó.
Bầu trời trong khuôn viên khu quân sự dường như trong lành hơn nhiều so với phố xá bụi bặm bên ngoài. Rơm ra dưới gốc cây bao phủ một chiếc giếng cổ xây trên bậc đã cấp ba. Trời đông rét đậm nhưng mặt giếng không hề bị đóng băng, Bầu trời xanh mây trắng chiếu rọi, đẩy áp mùi vị thăng trầm theo năm tháng.Tôi dừng lại vài giây, kiếng chân hải một bông hoa mai đó, cài lên sau tai, soi gương bên giếng nước, giữa muôn ngàn bông hoa lấp lánh, có tôi, một cây mai, và một tòa nhà hành chính và quân sự màu xanh xám, có bầu trời vô biên.
Tôi nhớ đến những cây nguyệt quế nở trong sân biệt thự nơi tôi sống với Tổ Tông, nhớ đến một con phố dài nơi Trương Thành Nam cùng tôi đi qua, đài phun nước ở cuối phố ngập tràn hoa hợp hoan đỏ.
Năm năm tháng tháng sum vầy, tháng tháng năm năm hạnh phúc ngập tràn.
Tôi bất giác cười nhạt, ân oán thăng trầm của thế giới này, sự tra tấn của chữ tình, giống như một bông hoa không chịu được sương giả.
Người tính không bằng trời tính, Quan Lập Thành đã xuất hiện trong cuộc đời tôi, đó chẳng phải là nghiệt duyên, là số mệnh sao?
Tôi ném bông mai đỏ đi và nhìn nó đung đưa theo những gợn nước, nhưng chỉ một lúc sau, nó đã tan ra thành từng mảnh.
Tôi bước vào tòa nhà mà không quay đầu nhìn lại.
Ở đây tôi cũng xem như là quen đường, nhắm mắt cũng mò tới được phòng làm việc của Quang Lập Thành.Cánh cửa mở rộng, có vẻ như là ý tốt của người đi trước, hươngmực nồng đượm toả khắp không khí, người đàn ông quật cường đứng sau chiếc bàn, cởi bỏ bộ áo khoác, chỉ mặc một bộ quân phục màu xanh lá, ba ngón ở tay phải kẹp một cây bút lông. Nét vé bay lượn tựa như mây trôi nước chảy trên giấy Tuyến Thành, thậm chỉ từ xa cũng có thể cảm nhận được ngòi bút mạnh mẽ và thâm hậu của anh ta.
Tôi đưa tay ra sau lưng khoá cửa lại, cách một tiếng, Quan Lập Thành không ngắng đầu lên, anh ta hoàn toàn tập trung vào việc viết và nhắm mắt làm ngơ tôi.
Tôi không có sức để xem anh ta ra vẻ tao nhã. Trương Thành Nam nhất thời không biết tôi đã làm gì, nhưng cũng không có nghĩa là lần sau anh ta cũng không biết. Tôi không còn nhiều thời gian nữa rồi, tôi đi thẳng vào vấn đề và gọi một tiếng anh Quan. "Tôi có một phi vụ làm ăn chỉ có lời không có lỗ, muốn thương lượng với anh."
Anh ta phác họa một người quân tử vô cùng uy nghiêm trên giấy Tuyên Thành, dùng ngón trỏ ấn vào đôi môi mỏng, khẽ thở dài một tiếng: "Trước tiên hãy để tôi đoán phi vụ làm ăn dễ dàng này của cô Trình. Nếu đoán đúng, chúng ta sẽ thảo luận chi tiếtTôi không nhịn được hỏi anh ta: "Nếu đoán sai thì sao?"
Anh ta cười nói: "Vậy thì không cần phải thương lượng nữa, chuyện không phải như tôi nghĩ thì tại sao lại làm ẩm ĩ lên như vậy."
Tôi dựa vào khung cửa nháy mắt, cười thuần khiết: "Anh Quan chặn tôi sao? Lựa chọn của người thông minh lúc này, nhất định phải chặn miệng anh. Anh không được phép đoán "
Anh ta viết thêm một chữ, hip mắt, có vẻ như không hài lòng, cả trang giấy bị rút ra khỏi hòn đá bạch hồ đang chặn ở một góc. Anh ta lấy một tờ giấy mới, tôi ngạc nhiên liếc nhìn nó. Đó là nửa đầu bài thơ Trao duyên.
Bài thơ này có nội dung cực kỳ khiêu dâm, tôi cười rất quyền rũ: "Anh Quan sắp sửa ngoài bốn mươi, đêm khuya vắng lặng. Anh không thấy cô đơn và chán nản sao?"
Anh ta nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Đúng là có hoi hoi."
Tôi chỉ vào chóp mũi của mình thăm dò ý tử của anh ta: "Anh thấy tôi thế nào?"
Quan Lập Thành lúc này mới chịu đưa mắt liếc tôi một cái: "O? Cô Trình sao?"Hàm răng gọn gàng trắng muốt cắn vào đôi môi màu đỏ son, tôi nhìn ra một vài tia thăm dò phát ra từ con người của anh ta. Sự thăm dò của đàn ông và phụ nữ trong truyện tình yêu là do đôi bên tự nguyện.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi rớt xuống một nửa: "Anh Quan, anh có muốn nói chuyện làm ăn không?"
Anh ấy không trả lời tôi ngay lập tức, mà lưu loát đặt bút viết thơ. Viết xong cả bài thơ, anh ta mới lên tiếng: "Vụ làm ăn của cô Trình, là người của cô chăng" Tôi mim cười vỗ tay: "Tâm tư của anh Quan còn linh hoạt hơn của tôi."
Anh ta lở đăng xoa chiếc dây đồng hồ màu đen: "Đúng là rất thú vị, và tôi cũng muốn nó. Nhưng tôi phải trả một cái giả không hề rẻ. Tôi mà tiếp nhận cô Trình thi đủ loại rắc rối sẽ nối gót nhau mà tìm đến tôi."
Anh ta sẵn sàng nói thẳng vào chủ đề chính, đúng là không còn gì tốt hơn. Tôi lập tức nói: "Tôi có một vật làm tin, đầu tiên để anh xem thế nào đã sau đó để anh quyết định sau."
Anh ta thích thú muốn thưởng thức bức thư pháp của mình: "Cô Trình đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi." "Hợp tác với một người lão luyện như anh Quan là nào tôi dám bước vào cửa nhà anh với hai bàn taytrắng? Để cho anh gặm đến mẫu xưởng cũng chẳng còn "
Anh ta cười nhe, ghi thêm một dòng chữ nhỏ lên bức thư pháp: “Mời cô nói thẳng ra "
Tôi không tiết lộ cho anh ta toàn bộ chi tiết kế hoạch. Tôi chỉ tránh những chi tiết quan trọng nhất mà nói cho anh ta một phần kế hoạch. Tôi cũng phải để phòng Quan Lập Thành qua cầu rút ván. Anh ta là một người quân tử chính chực, cũng là một gã thợ săn nhưng với tính cách xảo quyệt của anh ta, tôi không thể không nghi ngờ. "Anh Quan cũng biết điều kiện tiên quyết để có được tôi, để để thắng ván cờ này. Trương Thành Nam và Thẩm Hạo Hiện đều không rũ bỏ được trách nhiệm. Tay sai Trần Trang của Trương Thành Nam, ở Đại Khánh, Long Giang và Thanh Tân, mảnh khoe thủ đoạn chồng chất. Cô ta đã đào tạo được bao nhiêu giản điệp không chỉ là đồ chơi lót giường của các quan chức cấp cao, mà còn là muôn hình muôn kiều rắn độc và bọ cạp. Nếu tôi hạ bệ được cô ta, có phải Trương Thành Nam sẽ mất đi một thuộc hạ đắc lực, vụ mua bản này có phải sẽ góp ít nhiều công sức không?"
Quan Lập Thành dừng bút lại một lúc: "Cô hạ bệ nổi có ta không?"