Dưới ánh mắt của Trương Thành Nam, Tưởng Lan không thể chờ đợi được nữa xông vào, ngay cả diễn trò cũng bất chấp, đoán chừng thật sự tức giận, tôi từng bước từng bước phủ đầu ép cô ta, mấy năm công ty của cô ta cả mấy lần không hại được tôi, ai lại không vì cuộc sống của mình mà khổ công bỏ sức đâu. Để tồn tại đến ngày hôm nay cô ta cũng không dễ dàng gì, làm sao cô ta có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội và nỗ lực trước đây của mình mà không nhận lại được gì chứ
Tôi không quay đầu lại ngay, chỉ nhìn qua gương và bốn mắt nhìn cô ta, cô ta im lặng, giống như một người câm vậy, lửa giận ngập trời như đang ở bên bờ đấu tranh.
Mễ Lan nói, phụ nữ như chúng tôi vừa đáng thương vừa đáng buồn, xót xa khi sống trong sự chán ghét của mọi người, cho dù cuối cùng cũng có một ngày được tẩy sạch đi, cũng không còn có thể ngây thơ đơn thuần như trước nữa, vẫn sẽ mãi luôn in dấu răng của một con điểm.
Tôi nhìn Tưởng Lan thật lâu, nhíu mày nhếch môi: "Ơ, cô Tưởng không nên xuất hiện ở chỗ tôi lúc này đâu, điệu hổ ly sơn chơi đến chơi trên đầu anh ta sao?” “Chỗ của cô?” Cô ta khinh miệt cười lạnh, bộ dáng hiền lương bao dung không hề giả trận, lúc này chỉ có cô ta và tôi, cô ta ghen tị, cô ta oán hận, cô ta che giấu đi tất cả sự xấu xí, xé bỏ triệt để và dứt khoát: "Sao cô không đi hỏi thử đi, người dưới tay anh Nam, có người nào thừa nhận đây là nơi của cô chứ." “Chẳng lẽ lại là của cô sao?” Tay tôi cầm lấy trâm cài tóc, nhẹ nhàng rút ra, mái tóc đen xóa xuống, trần châu trắng như tuyết óng ánh dưới ánh đèn sáng rực rỡ, đẹp không tả xiết.
Tôi nhìn thấy mu bàn tay của Tưởng Lan nắm chặt đến mức nổi gân xanh, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng mất đi sắc máu, tôi ý thức được cái gì, nhất thời càng hứng thú khiêu khích cô ta, tôi giơ cao trâm cài lắc lư: "Cô Tưởng thích nó sao?”
Cô ta không nói, nhưng ngực lại phập phồng dữ dội, tôi cũng nhận ra được điều đấy, miệng càng không thương tiếc: "Chỉ là một cây trâm trân châu mà thôi, nếu cô thích, thì tôi cho cô là được.”
Tôi dừng một chút, cố làm ra vẻ khó khan: "Chỉ là nếu ông chủ Trương có hỏi, thì cô Tưởng phải chịu trách nhiệm thay tôi rồi.”
Tôi ung dung đến trước mặt cô ta, kéo tay cô ta, đặt cây trâm vào lòng bàn tay, từng ngón tay một giữ chặt: "Cô Tưởng nói không sai, tâm tư của anh ta chỉ có thể là cô, tôi muốn sống thoải mái, lấy lòng cô là điều tất yếu rồi. Cô cho tôi vài phần mặt mũi, chúng ta chung sống hòa bình. Chỗ của Hạo Hiên tôi không quay về được, anh ấy không cần tôi nữa, ngoại trừ níu ông chủ Trương, tôi cũng không còn đường nào khác rồi.”
Cô ta nghe vậy bả vai không kiềm chế được mà rung lên, tức giận hất tay tôi ra, tôi bị cô ta dùng sức đẩy ngã ra xa một mét, lưng đụng vào góc cạnh tủ, đau đến hít thở không thông, Tưởng Lan gần như bùng nổ, cô ta tức giận đến mức hiện rõ được tơ máu trên khuôn mặt, tôi lập tức hiểu rõ, chiếc trâm cài được thiết kế tinh xảo này, sau khi Trương Thành Nam mua được đã bị Tưởng Lan nhìn trúng, nói bóng nói gió đòi lấy đi, nhưng mà anh ta không cho cô ta, mà lại cho tôi, đối với phụ nữ mà nói, đây là nỗi nhục rất lớn.
Đôi mắt cô ta đỏ lên vì đau thương: "Lỗ Mạn sẽ thua, là cô ta tự làm tự chịu, sự chiều chuộng của anh Nam sẽ khiến cô ta mất phương hướng, đắm chìm trong ảo tưởng của ai đó, tôi thực sự muốn tình cảm của anh Nam, muốn trái tim anh ấy, nhưng điều kiện quyết định nhất là tôi phải có được người trước, tôi sẽ không vô duyên vô cớ mơ thấy mộng xuân đâu.”
Cô ta dứt khoát lau mặt, lau đi những giọt mồ hôi và nước mắt: "Tôi sẽ không thua đâu. Cô ta biết bản thân phải làm gì để đạt được điều đó, tôi còn gian khổ hơn cô ta, tôi không có lý do gì lại chắp tay nhường thành quả của tôi cho người khác cả.”
Tưởng Lan nếu đấu, nhất định là một hồi khổ đấu. Tâm kế của cô ta có thể đánh chết mười người như Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lỗ Mạn.
Da đầu tôi mơ hồ tê dại, trên mặt không biến sắc: "Cô và tôi cần gì phải đấu, anh ta ở với cô lâu dài như vậy, tôi cũng chỉ như qua đường thôi.”
Tưởng Lan châm chọc lắc đầu: "Trình Bảo Ái, cô và Thẩm Hạo Hiên quả nhiên cá mè một lửa, anh ta tự phụ có thể kiểm soát được cô, cho dù cô và anh Nam sáng chiều gặp mặt, tự do di chuyển như vậy. Mà cô lại tự phụ lòng trung thành của mình đối với ông chủ, cô sớm đã không còn là Trình Bảo Ái mà anh ta nuôi dưỡng nữa rồi, cô còn tranh giành với tôi, còn hơn cả khi cô tranh giành Thẩm Hạo Hiện
Sau khi nói xong những lời này, cô ta xoay người quay đi mạnh đến mức làn váy tạo thành một làn gió, tôi nhìn nắm tay cửa bị đóng mạnh một lúc lâu sau, không khí tràn ngập mùi hương còn sót lại của Tưởng Lan, là hơi thở mà tôi cực kỳ ghét, cô ta nói ngược lại với một âm lượng rất lớn, suýt nữa làm tôi sợ hãi.
Tình yêu gió trăng, liệu có quan trọng không?
Đời người, đâu chỉ sống vì mỗi chữ tình, đó là quá ngu ngốc rồi, nhưng cũng không quá chắc chắn.
Tình yêu ăn sâu vào xương tủy, tôi sẽ không kìm lòng được mà sa đọa, Phong nguyệt của Trương Thành Nam lại là một đầm lầy đục ngầu, tràn ngập sự giết chóc và sống còn, cướp đoạt lợi ích, tôi chỉ có hai thân phận để tranh thủ thôi, nhà chính của Tổ Tông, tình nhân của anh ta.
Lúc này mọi thứ đều nằm trong tầm tay của tôi, tôi chỉ cần xem xét nên nghiêng về phía mục tiêu nào và làm như thế nào thôi.
Tôi thấp giọng cười nhạo, ném cây lược gỗ đập vào khung cửa, rầm một tiếng đóng lại.
Trong nháy mắt xung quanh đã trở nên yên tĩnh, trái tim đau đớn như bị xé rách bất giác dâng trào trong xương cốt, mặt tôi không chút thay đổi bò lên giường, tầm mắt chỉ thấy, là hai cái gối đầu tơ lụa xếp song song, khiến cho động tác của tôi cứng đờ lại.
Đây là thứ tôi đã dùng qua, trong đêm trăng sáng, căn phòng này như diễn lại điều cấm kỵ nhất, liều chết dây dưa, quên hết tất cả.
Hoa văn giống như đã rất quen thuộc vậy, màu sắc, xúc cảm vuốt ve, dường như chưa bao giờ thay đổi, luôn giữ lại cho đến hôm nay.
Tôi giống như bị trúng bùa, mê muội, đầu óc hỗn độn, cúi người xuống ngửi những sợi tơ bên cạnh, mùi thuốc lá nhàn nhạt kéo dài mà mát lạnh, là của anh, là mùi vị môi lưỡi và quần áo của anh giống nhau như đúc, thấm vào trong những sợi bông, cuối cùng cũng không xóa đi được.
Thì ra, tôi sau này, không còn thủy chung nữa.
Tôi mở to mắt ngơ ngác, cứ vậy mất ngủ đến hừng đông, ánh trăng biến mất, ánh mặt trời phủ kín đầu giường, hành lang dài dằng dặc yên tĩnh truyền đến tiếng vang sột soạt, tôi đầu nặng chân nhẹ lật xuống giường, Trương Thành Nam vừa vặn ngồi ở phòng khách dùng cơm, ánh mặt trời đầu tiên ở trong sân nhà rực rỡ lộng lẫy, bộ quần áo ở nhà màu trắng không nhiễm bụi trần của anh ta, phản ra từng đợt ánh sáng, tao nhã mà ấm áp.
Tôi vẫn cảm thấy anh ta không giống người xấu, Mễ Loan cũng nói, anh ta đi trong đám đông mênh mông, nếu không mở miệng nói rõ thân phận, ai cũng không tin anh ta là người trốn thoát khỏi lưới pháp luật của ba tỉnh phía Đông, Trương Thành Nam tội đồ chồng chất, khu vực rộng lớn này còn khó trà trộn hơn cả Bạch Mai, khắp nơi đều là răng nanh hổ, là tham lam cướp bóc, có được một còn khó huống chi chỉ một tay chỉ đạo hết.
Tôi trổ mắt nhìn chăm chăm vào bóng lưng của anh ta, thất thần vài phút, trong lúc đó Trương Thành Nam không ngừng lật xem báo chí, thỉnh thoảng dừng lại ở một hàng nào đó, Hai Sói từng nói, mỗi ngày anh ta đều xem tin tức về pháp luật, hiểu rõ việc bổ nhiệm và miễn nhiệm của quan viên, động thái của Bạch đạo, gió lay thổi nhẹ đi một ít, thì biệt thự Phong Nguyệt của anh ta cũng lập tức thay đổi.
Có một câu nói, vòng giao tiếp của ông chủ Trương, chính là bố cục chính trị của ba tỉnh phía Đông. Cũng thông qua việc này, tôi chắc chắn Tổ Tông đã cài nội ứng ở hang ổ của anh ta.
Bọn họ đều dùng hết thủ đoạn, mưu mô một trận thắng thua.
Tôi rón ra rón rén chạy ra phía sau Trương Thành Nam, trong lúc anh ta khép tờ báo lại, cả người tôi nhào tới, từ đỉnh đầu đè nặng xuống, ôm lấy cổ anh ta cất tiếng cười to, giống như đứa trẻ có được viên kẹo mà yêu thích vậy, anh ta không bị tôi làm cho giật mình, dung túng kh lưng mặc cho tôi lăn qua lăn lại trên lưng anh ta, hai tay nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh trần trụi của tôi, vững vàng đặt giữa hai chân anh ta. Anh ta vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán tôi lên: "Dậy rồi sao."
Tôi giơ tay múa súng, nhằm ngay mi tâm của anh ta, hét lên một tiếng "bụp", anh ta cũng phối hợp nhằm mắt theo, vừa cười vừa mở mắt ra: “Liều lĩnh”. “Sự phòng bị của ông chủ Trương quá yếu, vừa rồi tôi đứng sau lưng anh chừng mười phút, nếu tôi thật sự nổ súng, anh không có đường sống là cái chắc.”
Anh ta cười nói như vậy.
Tôi buông tay, dương dương tự đắc: "Anh tìm đường sống trong chỗ chết trên tay tôi.”
Anh kiên nhẫn vén sợi tóc che mặt tôi ra sau tai, cho đến khi lộ ra khuôn mặt tôi: "Nhưng cô không mở, đúng không?”
Nụ cười của tôi hơi cứng đờ.
Hắn nằm cằm tôi: "Bé Năm, vì sao lại không mở.
Tôi trầm mặc một hồi: "Bởi vì tôi không có súng.” “Cho dù có, cô cũng sẽ không. Trương Thành Nam đặt tôi lên ngực, ngăn cách với trái tim nóng bỏng của anh ta, ngay cả quần áo cũng nóng bỏng: "Người ta không lừa được tâm ý của bản thân, bất cứ lúc nào tôi cũng không nỡ xuống tay với anh”
Tôi đờ đẫn dựa vào lồng ngực anh, sức mạnh phản kháng những năm tháng hoang đường, hầu như mất hết trong vòng ôm của anh ta, còn lại một ít kia, là thâm tình và giãy dụa cuối cùng của tôi đối với Tổ Tông.
Tôi lười biếng dựa sát vào anh, cách đó không xa Trương Thành Nam là cửa sổ sát đất, từng đàn chim nhạn bay qua từ phía Nam về phía Bắc, cắm thẳng vào ống khói khổng lồ của mây xanh, bốc lên một cột khói trắng nhợt, nuốt chửng chim nhạn, cũng nuốt chửng cả bầu trời.
Trương Thành Nam cảm giác tôi đang run rẩy, môi kề bên tại tôi hỏi làm sao vậy.
Tôi nói thời tiết sắp trở lạnh rồi, lại là một năm tuyết lớn bay tán loạn.
Anh ta nhàn nhạt ừ: "Không thích ngắm tuyết rơi sao.”
Tôi không nói gì.
Tôi không thích. Lòng người lạnh lẽo, còn chưa chịu đủ sao.
Nhưng tôi nhớ rất rõ, trận bão tuyết lớn nhất ở Thanh Tân đã khiến tôi gặp anh ta.
Như giấc mơ pháo hoa vậy, như sách bình văn cũ, như số mệnh, và như một câu chuyện.
Khóc không ra nước mắt.
Khí thế hung hãn. “Mấy ngày nay hơi bận, qua lần này, tôi với cô đi phía nam nghỉ đông.”
Tôi vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ, xoay người về phía anh ta: "Thật sao?”
Trong mắt anh là sự ngây thơ và vui thích mà tôi đã mất nay có lại được, tôi bị vứt lại trên con đường phong trần sóng biển này, bị đánh đến không còn sót lại chút gì, mình đầy thương tích, bỗng nhiên được nhặt lên từ trong đáy mắt anh, giống hệt như nhiều năm trước.
Đuôi mắt đẹp của anh cũng dần dần giương lên, giống như một mảnh lá phong đỏ rực ở thành phố phía Bắc, hoa văn mềm mại hẹp dài đến mê người: "Là thật.”
Một miếng thịt trong ngực tôi dường như bị bỏng, in dấu một vết: "Thế nào, ông chủ Trương muốn mua chuộc tôi, để tôi giống như Lỗ Mạn và cô Tưởng, muốn sống muốn chết vì anh sao?"
Tôi nghiêng người, kéo lung tung cúc áo của anh ta: "Anh cũng biết buôn bán đấy, loại chuyện tốt đẹp này trên thế giới khó tìm lắm."
Anh ta khẽ cười, khàn khàn gọi tên tôi, gọi hết lần này đến lần khác, tôi không kiên nhẫn che môi anh ta, đôi mắt anh ta lấp lánh ánh nước, ở trong lòng bàn tay tôi nói không rõ ràng: "Tôi rất sợ tỉnh lại, sẽ không thấy cô đầu, tất cả mọi nơi đều không tìm thấy.
Bỗng dưng tôi giật mình, anh ta không đợi tôi phản ứng lại, càng ôm tôi chặt hơn, giống như muốn khắc vào trong cơ thể cực nóng của anh ta vậy: "Bé Năm, cô còn ở đây, tôi thật sự rất vui. Không đi nữa, được không?”