*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi điên cuồng loạng choạng bước tới mép giường, thậm chí túm lấy cái gối, ném về phía Tổ Tông chỉ cách tôi hai bước chân. Từ lúc anh quen tôi và bao nuôi tôi đến bây giờ, tôi chưa từng gây sự như vậy, bởi vì tôi không dám, cũng không cần thiết, người làm tình nhân nào dám nổi cáu với kim chủ chứ, đó chẳng phải chán ngán cuộc sống hạnh phúc và có thù oán với tiền bạc sao.
Tổ Tông đứng ở đằng kia, không thèm dùng tay ngăn lại hay đỡ lấy, cứ để kệ những đồ vật lung tung kia rơi vào đầu. Miệng tôi thở hổn hển, bất chấp cơn đau bụng khiến tôi quặn thắt, tôi cố đỡ cơ thể mình ở đầu giường và dùng sức kéo anh, để anh lại gần trước mặt tôi: "Ở trong lòng anh, quyền lực, địa vị, thắng hay thua, bên nào cũng quan trọng hơn em. Nhưng trong lòng em, cái gì cũng không tốt bằng anh, khi anh nghi ngờ em, bỏ lại em một mình, em tự thôi miên bản thân là do anh có chuyện gấp, em vì anh mà tìm biết bao nhiêu cái cớ, nhưng em vẫn không thể tự thuyết phục bản thân."
Tôi vỗ ngực mình, những tiếng vang dài và âm nỉ lan ra dưới từng lớp xương, cái sau rõ ràng hơn cái trước: "Hạo Hiên, em là người trái tim đấy, em được làm bằng xương bằng thịt đấy? Em dễ dàng tha thứ chia sẻ anh với nhiều người phụ nữ khác, anh cho rằng em có ý đồ gì? Anh chưa bao giờ nói gì với em, ngược lại đẩy em vào hố sâu tuyệt vọng, anh hận em ngã xuống, lại hận em không chịu đi lên, vậy em nên hận ai đây. Đi đến bước này rồi, em cũng có phần sai."
Tôi vùi khuôn mặt vào lòng bàn tay ướt đẫm, che miệng khóc long trời lở đất, không biết bản thân khóc được bao lâu, dường như trút bỏ hết bất bình cả một đời, tất cả tự trách trút vào tiếng khóc khàn khàn này, tôi thút thít nói: "Hạo Hiên, em không biết, vì sao không thể quay về chứ. Khi em nằm trong ngực anh, em đã cảm nhận được vách ngăn đôi ta - không có màu, không hình thù, cũng không sờ được, nhưng nó tồn tại."
Tôi nhớ lại quá khứ lúc tôi và Tổ Tông yêu thương nhau, khiến tôi không nhịn được vừa cười vừa khóc. Anh ngập ngừng đưa tay lên trước mặt kẻ như trúng lời nguyền là tôi, bàn tay ấy cứng đờ, muốn sờ vào mặt tôi nhưng bị tôi tránh ra.
Tôi không thể đối mặt với anh.
Anh cũng không đối mặt được với Trình Bảo Ái, bên ngoài chỉ khoác một lớp da.
Đạo đức, phản bội, nghi ngờ, mất mát và thay đổi, những cảm giác này giống như tôi bị năm con ngựa tàn nhẫn phanh xác. Tay Tổ Tông dừng lại giữa khoảng không, giữa hai đầu chân mày không ngừng nhảy.
"Trách anh?"
Tôi xuyên qua hơi nước, ánh mắt lảng đi như không thể xác định được, anh đang hỏi không thể chạm vào tôi.
Nói thật, tôi nhớ tới Tổ Tông từng yêu thương và đối xử tốt với tôi. Cho nên tôi sẵn sàng chờ đợi, anh hại tôi, lạnh nhạt tôi, mà tôi không hề oán hận, cam tâm tình nguyện chờ anh kiếm cơm xong sẽ về.
Giờ phút này, tôi mím chặt môi không lên tiếng. Mời đọc truyện trên Truyện 88
Nước mặt xẹt qua cánh môi, một giọt nước trôi xuống cổ họng. Nó không cứng rắn, không khô, cũng không nặng, nhẹ bẫng đến nỗi một cây kim có thể đâm rách, khiến nó hoàn toàn thay đổi, tôi không còn sức tranh giành, sẽ chiến thắng được sao? Tôi chỉ thấy mệt mỏi và lạc lõng. Máu trong phổi lan tràn trong cơ thể, che lấp tất cả. Người đàn ông tôi yêu, người đàn ông tôi dựa dẫm, chẳng lẽ anh chưa bao giờ thật lòng yêu tôi.
Trận này tôi có lợi ích, vì tôi chỉ là mồi nhử, là cầu nối giữa quyền mưu đại cục, chẳng khác gì một con cờ.
Tôi không thể tồn tại khi tôi không muốn ra trận giết địch, cho dù tự nghe theo, hay là bị ép buộc. Thời gian như một mũi dao, tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi mải chạy theo niềm vui nỗi buồn của Tổ Tông mà quên đi trái tim mình, Hồng Đào hỏi tôi, tôi làm tình nhân sao? Lấy cắp đi trái tim của tôi, mang trọng trách của một tình nhân, tôi nhận được quá ít tiền sao? Có nhiều con chó ngu ngốc còn bằng lòng tiêu nhiều tiền cho những con kiến trên mặt đất kia hơn.
Chỉ thoáng rung động, tôi chợt phát hiện ra rằng nhiệt của tôi với người đàn ông này sẽ không bị dập tắt, nhưng nó không còn bùng cháy mạnh mẽ như vậy nữa.
"Em muốn giải quyết như thế nào, anh nghe theo em hết."
Tôi cắn chặt môi không nói một câu nào, tôi không muốn hung thủ được phấn chấn, lấy một con binh đơn giản xung phong ngăn cản bàn tay gây tội ác chính thức, tôi biết tại sao mình lại phải làm nhiều như vậy, bởi vì coi mạng sống vô dụng là tội ác.
Hận không thể ngay lập tức nói ra câu này, dùng một cái giá lớn bỏ đứa bé, cuối cùng cũng uổng phí.
Những ngón tay của Tổ Tông dừng giữa không trung, rồi đặt trên nốt ruồi son ở đuôi mắt tôi, vẻ mặt anh ẩn chứa một nỗi phức tạp mà tôi không hiểu nổi, nhưng tôi bắt được dưới đáy mắt anh lóe lên nỗi nhớ và dịu dàng: "Bảo Ái, em đi theo anh được một năm rưỡi, vậy mà em không hề thay đổi tí nào, vẫn như lần đầu tiên anh gặp em."
Anh cười, dường như đang nhớ lại: "Trẻ trung, trong sáng, nhút nhát; thật thật giả giả, tất cả những vẻ mặt mà anh thích."
Vành mắt tôi đỏ hoe, ánh mắt chuyển động rồi lại rơi vào im lặng. Anh thu tay về, lòng bàn tay che đôi mắt tôi lại, khiến trước mắt tôi thành biển đen, anh tinh tế hỗn lên đôi môi tôi, nụ hôn không chứa dục vọng, không trộn lẫn với tạp chất, chỉ là một nụ hôn đơn thuần.
Nụ hôn này khiến tôi choáng váng, trái tim tôi bập bềnh, như đang ngâm mình trong nước đại dương mênh mông, lắc tan tức giận và kháng cự của tôi. Quá lâu sau đó, tôi và Tổ Tông dịu dàng ấy, từ khi Trương Thành Nam xuất hiện, đẩy tất cả mọi thứ về phía cuối cùng. Những khoảnh khắc giả tạo, ngụy trang và suy diễn, bao nhiêu khát vọng của tôi, tôi lại không thể diễn tả được.
Anh hôn nhẹ lên vành tai tôi: "Trình Bảo Ái mà anh gặp, từng ở nơi bẩn thỉu nhất, nơi hèn mọn nhất bán rẻ tiếng cười. Anh thật sự trân trọng em, tương lai về sau càng muốn yêu thương em. Nhưng em phải hiểu được, cả đời người đàn ông, không phải sống vì chuyện tình yêu nam nữ, đó là điều không đáng giá tiền nhất."
Tôi níu lấy tay áo anh và giữ chặt nó từ đầu đến cuối, chạm vào cổ họng đang chuyển động của anh, nó rất nóng, nóng đến nỗi tạo thành một vết sẹo trên đầu ngón tay tôi.
"Phi Phi là của ai? Nếu như chuyện em làm sai, anh có thể lựa chọn sao? Thật sự không liên quan gì đến anh sao."
Tổ Tông nói không nên lời, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, đôi môi thấm ướt trên trán tôi. Mùi thuốc lá mà tôi từng cảm thấy rất dễ chịu, giờ đây nó trở thành một cái cùm sắt ép tôi không thở nổi.
Đã thay đổi rồi.
Sự im lặng không một tiếng động, không thể ngăn cản sự thay đổi, nhanh trôi đi.
Hai ngày sau đó, tôi và Tổ Tông không nói với nhau câu nào, anh kiên nhẫn dỗ dành tôi, mua bánh ngọt mà tôi thích ăn, không hề sợ cái nhìn của người khác mà trêu cho tôi cười, nhưng đổi lại cho anh là biểu cảm không chút thay đổi của tôi.
Tình cảnh này kéo dài đến sáng ngày thứ ba, đúng lúc Tổ Tông đi họp ở Viện kiểm sát, anh đi được nửa tiếng thì Mễ Loan cầm theo một đóa hoa đến gặp tôi.
Cô ta đi thẳng vào vấn đề, chào hỏi xong rồi bảo cô ta đi theo tôi.
Tôi cũng gọn gàng dứt khoát: "Đứa bé là của ai."
Chắc chắn Mễ Loan biết rõ câu chuyện bên trong, tôi sinh non là chuyện lớn như vậy, cô ta không thể không nghe thấy, coi như là một người không có tính tò mò, nhưng tới gặp tôi rồi, thì chắc cô ta cũng biết được tám đến chín mươi phần trăm, các mối quan hệ của cô ta rộng như vậy, muốn biết được cũng không khó.
"Nó còn quan trọng không? Đã qua rồi."
Tôi không trả lời, cũng không chớp mắt, cứ lặng yên không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô ta, nếu không có kết quả thì thề sẽ nhìn chòng chọc không bỏ qua. Cô ta bị tôi nhìn mà không còn cách nào khác, chán nản sờ đôi khuyên tai, vỗ vào góc bàn, choảng một tiếng, cái ấm rung lên: "Chính là của Thái tử gia."
Mễ Loan nhìn tôi và hít một hơi thật sâu, cô ta ngập ngừng một lúc, rồi hạ giọng: "Cùng lúc với ca phẫu thuật phá thai đêm qua, đầu tiên trích cô, rồi tôi đã nhận được kết quả khẩn cấp sau ba tiếng, trước tiên đưa nó cho ông chủ Trương xem, không có quan hệ gì với anh ta."
Thảo nào người luôn luôn giữ lý trí tỉnh táo như Trương Thành Nam, suýt chút nữa thì xông đến bóp chết tôi, anh ta ôm bao nhiêu hy vọng và chờ mong, vì đứa bé này mà chủ động khiêu chiến với Tổ Tông, cuối cùng nước đổ lá khoai, anh ta tự mình đa tình, cho nên sao anh ta chịu đựng được.
Mễ Loan nửa do dự nửa khẳng định: "Ngoại trừ anh ta, cô chỉ thân mật với Thái tử gia chứ?"
Tôi từng tiếp xúc với ba người, người tôi tin tưởng nhất, người tôi thích nhất và người tôi đắn đo nhất, toàn bộ bọn họ chỉ hướng về cùng một kết quả, tôi không có lý do gì để nghi ngờ, tôi khàn khàn đáp đúng vậy.
Cô ta thở phào nhẹ nhõm: "Vậy là tốt rồi, sẽ không mất cả chì lẫn chài, cô nên hiểu rõ, người có thân phận quyền quý như Tổ Tông, nếu như cô nghịch dại thì anh ta sẽ không bao giờ giữ cô lại."
Mễ Loan khuyên tôi nói chuyện với Trương Thành Nam. Tôi hiểu, tôi hiểu được kẻ cầm đầu băng cướp sẽ xấu xa, nhưng không dồn phụ nữ vào chỗ chết, như người làm quan không có giới hạn chức cuối cùng, cô ta hối hận vì đã đưa tôi cho Tổ Tông, không phải bởi vì anh nhiều tình nhân và rất có để có chỗ đứng; mà bởi vì, một người quyền cao giàu có của Đông Bắc muốn bao tôi, và dễ dàng phục vụ hơn Tổ Tông nhiều.
Dù đã leo được đến ngày hôm nay, những những gì tôi chính xác có được, thật ra cũng không phải là ít.
Mễ Loan ngồi ở bên giường kéo chăn cho tôi: "Tôi đã nhắc nhở cô sớm rồi, không có chuyện muốn giữ hai người cùng một lúc, là do cô quá tham, cũng may là ông trời thương hại cho cô, để cho cô cơ hội, nếu như đứa bé thật sự là của ông chủ Trương thì sợ rằng cô không sống tốt được. Tôi đồng ý giúp cô tìm một chỗ dựa vững chắc, nhưng cô đừng tiếp tục phạm sai lầm, mỗi khi muốn làm chuyện gì thì phải dùng đầu suy nghĩ cho thật kỹ."
"Tôi không làm! Tôi căn bản chưa từng đùa Trương Thành Nam, chuyện của anh ấy là ngoài ý muốn, tôi không có biện pháp ngăn cản những chuyện tình cờ này." Mời đọc truyện trên Truyện 88
Mặt tôi đỏ tới mang tai cố gắng giải thích, giống như một con sói cái được ăn cả ngã về không, vì muốn có một câu tin tôi mà tôi trở nên điên cuồng, nhưng mà tôi không đổi được câu nói tin tưởng mình từ Mễ Loan, cô ta vô cùng bình tĩnh cười nhìn tôi phát tiết, rồi hỏi tôi yêu ông chủ Trương sao.
Tiếng hét đến bên cổ họng của tôi đột nhiên dừng lại, như thể bị cái gì đó chặn lại, đột nhiên mất đi khả năng ngôn ngữ, tôi sững sờ nhìn cô ta, cô ta cũng nhìn lại tôi: "Trình Bảo Ái, trước đây tôi đã từng hỏi cô câu này, cô chắc như đinh đóng cột bảo không phải, vậy mà bây giờ cô lại do dự. Thời gian một năm, từ con số không, e rằng đợi thêm mấy tháng nữa, cô sẽ bị mắc kẹt trong đầm nước tù đọng này và tự dằn vặt bản thân đến phát điên."
Tôi nói không có.
Cô ta lắc đầu cười mỉa rồi dặn tôi nghỉ ngơi cho khỏe, cô ta đứng dậy rời ghế bước ra cửa, bỗng dừng lại quay đầu nhìn tôi, tôi làm như không thấy, ánh mắt dại ra nhìn vào khoảng không trước mắt, cách đó không xa là cái rèm cửa trắng như tuyết. Mễ Loan nói đừng nên tranh giành mạng sống, tôi sinh ra đã là kẻ hèn, tôi phải tự rõ ràng bản thân không thể đấu thắng con gái nhà họ Văn, cô ta hy vọng tôi danh chính ngôn thuận, nhưng tôi nghĩ thông rồi, trên người tôi có gắn mác chữ tình nhân, đời này khó mà nâng được, nếu may mắn nghịch chuyển thành công thì sớm muộn gì cũng lộ nguyên hình, không được lâu dài.
Tôi không đấu lại sao.
Không phải tôi không đấu được, tôi không nhận thua, Văn Nhật Hạ có bản lĩnh hơn người, cũng không thể khiến cho tôi tự đầu hàng và không cần đánh đã bại, đó là Tổ Tông, là người mà coi tình yêu nam nữ có giá rẻ mạt hơn quyền lực, bức tôi đến đường cùng vách núi.
Dựa vào cái gì tôi phải thừa nhận nó.
Tôi phá hoại cái thai của Văn Nhật Hạ, là do cô ta gây sự với tôi trước, lần này tôi không liên quan gì đến cô ta, cô ta đã duỗi bàn tay ra trả thù, tôi nợ cô ta một lần nhưng cô ta nợ tôi vô số lần, chúng tôi sẽ mãi mãi không thể biến chiến tranh thành tơ