Khoảng ba bốn phút sau, Tổ Tông và Hai Sói trở lại, nụ cười giễu cợt khinh khỉnh trên môi của Trương Thành Nam lập tức tan biến không để lại chút dấu vết, như thể nó chưa từng xuất hiện vậy.
Hai cái bóng chồng lên nhau nhanh chóng tiến lại gần, sát khí bốc lên, tôi hoảng hốt bất lực mà khóc nức nở, run rầy nắm lấy quần áo của anh ta, ánh mắt ngóng trông mang đầy sự khẩn cầu, lần đầu tiên tôi từ bỏ vẻ cố chấp và lạnh nhạt trước mặt anh ta, bộ dạng đáng thương tuyệt vọng và bất lực, tôi biết rõ rằng Tổ Tông không muốn thấy tôi tiếp xúc với anh ta dù chỉ là một chút, nhất là thời điểm anh đang vô cùng giận dữ lúc này, tôi chịu thua để cho Trương Thành Nam tha thứ nương tay cũng sẽ không thiếu một hai miếng thịt đâu
Anh ta vuốt ve khuôn mặt của tôi, dường như cảm thấy còn chưa mãn nguyện: “Bộ dạng mê người khiến người ta muốn phạm tội của cô Trình, tôi thật sự không thể chống cự được. Anh ta bất chợt nới lỏng chiếc nhẫn buồng đầu lưỡi của tôi ra, tôi mút lấy đầu lưỡi đã tê dại, liên tục thở hổn hển ở băng ghế sau, tôi không thể phân biệt được là lạnh hay là bị dọa sợ, làn da được lộ ra bên ngoài đã trở nên ửng đỏ.
Tổ Tông ngồi vào trong xe, trên người mang theo một cỗ khí lạnh u ám đan xen, khuôn mặt cũng tối sầm lại.
So với bầu trời có cuồng phong bão táp và mây đen quay cuồng trước khi ập đến còn ác liệt và u ám hơn.
Anh siết chặt tay mím chặt môi dưới lại, lạnh lùng tung ra một câu: “Món quà hậu hĩnh mà ông chủ Trương tặng cho tôi, tôi nhận được rồi.” Trương Thành Nam giả vờ không hiểu cơn lửa giận mà Tổ Tông đang cố nhẫn nhịn: “Viện trưởng Thẩm cảm thấy vui mừng là được.
Tổ Tông cười lạnh: “Tôi vô cùng bất ngờ.
Cửa kính xe lập tức được kéo lên, xe nhanh chóng lái đi khỏi phố Hoàng, suốt cả đường đi Tổ Tông đều không nói một lời, trái lại là Hai Sói nghe hết cuộc điện thoại này đến cuộc điện thoại khác, có vẻ như tình huống ở phía bên kia rất tồi tệ, còi cảnh sát liên miên, kêu vang đến rung trời, kêu to đến đau cả màng nhĩ.
Hai Sói thần sắc nghiêm nghị mà nhanh chóng ra lệnh áp chế tin tức xuống, đối phương nói rằng có một thế lực hùng mạnh đang âm thầm đổ dầu vào lửa, khiến cho kết quả lại trở nên tồi tệ thêm một lần nữa, họ đã nặc danh đi báo cảnh sát trước lúc chúng ta kịp đi xử lý, trước mắt không thể chấn áp được nữa. “Cái con mẹ nó.” Trán Hai Sói gân xanh nổi lên, ném điện thoại di động ra xa, tôi từ bên cạnh âm thầm quan sát Tổ Tông, ngoại trừ vẻ mặt u ám, anh không có biểu hiện gì thêm.
Rẽ qua con hẻm, từ phía xa xa tôi đã nhìn thấy một đám đông biển người đang vây quanh lấy tòa nhà Lai Châu có ánh đèn sáng rực rỡ. Quá nửa đêm đường phố cũng không quá vắng vẻ, ngược lại càng chặt nức người, nhân viên điều tra kéo lấy sợi dây chắn đường của cảnh sát, phong tỏa hiện trường xung quanh, ngăn cách vô số người đi bộ ở lại chen chúc nghe ngóng tình hình ở hiện trường, pháp y mặc bộ áo choàng trắng liên tục ra vào không ngừng, vào mấy năm nay đường phố ban đêm chưa từng thấy một cảnh tượng lớn như vậy.
Cảnh tượng trước mắt trở thành một mớ hỗn độn, quả thực đã đến mức không thể kiểm soát được, Tổ Tông chăm chú đi xung quanh tuần tra một vòng, vẻ mặt căng thẳng, như thể bị treo trên băng tuyết giá lạnh suốt mấy ngày nay, mặt nhăn nhỏ đến khiến người bên cạnh run sợ.
Anh bóp sống mũi, đeo kính râm, hít sâu một hơi dài, dựng thẳng cổ áo sơ mi lên, che đi nửa khuôn mặt phía dưới, chỉ lộ sống mũi cao và nhỏ, khi xác định sẽ không nhận ra được diện mạo của anh, anh mới đẩy cửa bước xuống xe.
Tôi theo ở phía sau, Hai Sói và người vệ sĩ duy trì trật tự trong cuộc hỗn loạn nói vài câu, người phụ trách quan hệ công chúng nhanh chóng từ tiền sảnh chạy ra nghênh đón, còn dẫn theo hai người tú bà lớn tuổi.
Tú bà lớn tuổi không biết Tổ Tông, nhưng Hai Sói là tổng giám đốc trên danh nghĩa, khi nhìn thấy anh ta như nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, đi tới liền khóc: “Căn bản không kịp giải quyết, cảnh sát liền xông vào rồi, buổi diễn đêm nay vừa đúng lúc biểu diễn màn múa nước khoả thân.
Ngụ ý bên trong là mang kèm theo việc bị bắt hết rồi.
Cho dù cảnh sát không muốn bắt, nhưng trên khán đài có nhiều cô gái trần trụi đứng trận trân ở đó, nếu không chút dù hỏi và quan tâm mới thật sự là có vấn đề.
Hai Sói hỏi đã chết mấy người.
Má mì lắp bắp nói rằng đã chết ba người phục vụ, hai cô gái và một vịt đực.
Tôi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cũng đừng tưởng rằng những sân chơi lớn này có người chống lưng hùng mạnh, thì không cần phải kiêng dè, cho dù trời có sập xuống cũng sẽ đỡ được, đúng vậy, chỉ cần không xảy ra án mạng, hiên ngang gây chiến với các quan chức đều là một chuyện nhỏ. Phó cục trưởng của sở công an thủ đô, ngay chỗ Thiên Thượng Dân Gian và Quan Đại Khánh tranh giành cô gái, còn điều động thêm một nhóm cảnh sát và đánh tàn phế một người bảo vệ, kết quả là ông Quan Đại Khánh là một trong những cổ đông phía sau câu lạc bộ, câu lạc bộ không nói lời nào, liền đánh đến cảnh sát ngã quỵ xuống đất, trông cảnh tượng đó vô cùng náo nhiệt và hoành tráng, huyên náo một thời gian dài, nhưng sau đó cũng biến mất không còn tăm hơi.
Những địa điểm lớn không sợ xảy ra chuyện, điểm yếu duy nhất chính là sợ có người chết, nếu những địa điểm nhỏ chết người, thì có thể giải quyết một cách lặng yên không một tiếng động và cũng không ai biết được chuyện này, nhưng những địa điểm lớn lại không thể che đậy được, nếu như có người cố tình kiếm chuyện, tiền tài không thể giải quyết được, mục đích chính là muốn làm lớn chuyện này.
Người phụ trách quan hệ công chúng nói với Hai Sói: "Không phải Trương Thành Nam làm
Hai Sói sửng sốt, hiển nhiên là không tin, hai mắt che ở phía sau kính râm của Tổ Tông cũng khẽ híp lại.
Quy mô của Lai Châu có thể sánh ngang với phố Hoàng, một câu lạc bộ năm sao, một trong bốn câu lạc bộ đêm lớn ở tỉnh Long Giang, nhà vệ sinh sập một cánh cửa có thể đả thương một loạt quan to quyền quý, hiển hách và huy hoàng như thế nào, ngay cả một kẻ ngốc cũng biết rõ, nếu như ông chủ thần bí không nắm giữ được bảy tám phần quyền thế, ngay tại ba tỉnh miền Đông Bắc này sẽ không làm được đến bước đường này, không dám và cũng không thể nào. Có được phơi bày hay không chẳng qua chỉ là nghiệm chứng suy đoán mà thôi.
Biết rõ đó là một cái đầm nước sâu không đáy, mà còn dám hiên ngang gây chuyện, cũng chỉ có thể là mấy người trong giới xã hội đen đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Hai Sói hỏi đó là ai làm.
Người phụ trách nói là Vương Hữu Phong, trợ thủ đắc lực của Lâm Hào Kiện.
Vương Hữu Phong trời sinh là một con rồng xanh, một con rồng xanh lớn, lông ngực, lông bụng, lông mu và lông âm đ*o đều rậm rạp hơn người thường, rắn chắc và dày đặc, giống như người vượn chưa tiến hóa nguyên vẹn, người đàn ông có đặc điểm này đều có một ham muốn tình dục rất mạnh, hầu hết mỗi một đêm đều như một chú rể. Biệt danh lại được gọi là Vương rồng xanh, bọn côn đồ gọi là anh Vương, ngoài ra trong đầu sỏ ba nơi ở phía Tây Bắc, anh ta đứng thứ tư.
Người này không dễ chọc vào, trứng gà trong hầm cầu vừa hôi lại vừa cứng, Trương Thành Nam mở địa bàn ở tỉnh Cát Lâm, chỉ với địa vị của anh ta, đám côn đồ địa phương đều nhất định phải bái lạy nịnh nọt, tặng quà biểu, cho dù anh ta không nhận đi nữa, nhưng cũng phải biết nể mặt, chỉ có duy nhất Vương Hữu Phong, anh ta còn không thèm nể mặt nịnh nọt, nhưng tính khí của Trương Thành Nam lại có thể dung nạp được anh ta.
Có thể thấy rằng anh ta được Lâm Hào Kiện coi trọng đến mức nào, bên ngoài đồn đại rằng anh ta là con riêng của bác Kiện, Lâm Hào Kiện còn khỏe mạnh thế này,
Vương rồng xanh vẫn được kế thừa hẳn bảy mươi phần trăm tài sản do anh ta tự mình đứng tên.
Ngàn không sợ vạn không sợ, Vương Hữu Phong đập nát nơi này, Tổ Tông cũng không dễ xử lý, khuôn mặt lạnh lùng của anh ngưng trọng làn khói dày đặc mãi cũng không thể tan được.
Người ta thường nói rằng: "Doanh nhân không chọc đến quan chức, vì sợ mất tiền tài, quan chức không chọc đến xã hội đen, vì sợ hại đến tính mạng. Ngay tại ba tỉnh miền Đông Bắc có nhân tài đông đúc ngọa hổ tàng long này, điều này chính là quy tắc đã cố định từ trước.
Hai Sói bán tín bán nghi, xin chỉ thị của Tổ Tông.
Tổ Tông hất cằm lên, người phụ trách quan hệ công chúng tinh mắt liền tiến lên phía trước dẫn đường, một đoàn người chúng tôi đi theo sau, khi bước ra khỏi thang máy, tú bà lớn tuổi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bà ta nói rằng trước khi anh Vương hại chết người con gái này, anh ta có nhận được một cuộc điện thoại, khi đó bà ta đang dẫn theo vịt đực vào gian phòng, tình cờ nghe được một câu bên đó nói rằng người đang ở phố Hoàng.
Bước đi của Tổ Tông vững vàng và đều đặn, như thể anh không nghe thấy vậy, cũng không hỏi nhiều, Hai Sói hạ giọng nói: “Anh Hiên, Trương Thành Nam chơi kế phản giản, anh ta ném b cho anh và Lâm Hào Kiện rồi, anh bất chợt điều tra biệt thự trên núi Phong Nguyệt, phá hỏng bữa tiệc mừng thọ của Lâm Hào Kiện, ông ta ghi hận chuyện này với anh, vì vậy ra tay với Lai Châu là điều hợp lý, Vương rồng xanh chắc hẳn là đã bị Trương Thành Nam lợi dụng. Nếu như lúc này anh đi kiếm chuyện với anh ta, thì sẽ làm mất mặt Lâm Hào Kiện, nhưng nếu anh không đi tìm anh ta giải quyết chuyện này, thì Lai Châu sẽ rất mất mặt”
Đúng là cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Nếu như Tổ Tông lấy thân phận của mặt trắng can thiệp, thì nhất định phải truy sâu vào những kẻ đứng sau ở câu lạc bộ, bản thân anh cũng không thể tránh được, mà nếu như là lấy thân phận mặt đen can thiệp, điều này không rõ ràng là tự bại lộ bản thân mình sao? Cho dù là lựa chọn bước đường nào đều là một kiếp sinh tử.
Trước mắt Lai Châu nguy nga lộng lẫy nào còn có cảnh tượng ca hát và nhảy múa thanh bình trước kia, những người phục vụ trang điểm lộng lẫy và những người nhân viên luống cuống liên tục mời khách ra khỏi gian phòng chật kín cả một hành lang dài.
Ánh đèn bảy màu chói lọi lập loè chiếu vào mặt mọi người, mỗi người đều mang một vẻ mặt khác nhau, những nhân vật nổi tiếng khi đối mặt với cơn sóng to gió lớn này cũng không còn giữ được sự bình tĩnh ban đầu nữa, lo lắng dò hỏi cảnh sát khi nào cho đi, vài mạng người rẻ mạt này không xứng đáng để cho bọn họ phải tốn thời gian ở lại đây.
Mạng người rẻ mạt.
Lồng ngực tôi ứ đọng lại, cơn tức giận dâng đầy.
Từ xưa đến nay, pháo hoa liễu ngõ, dâm ô và tục tĩu, nó vừa khiến cho người ta cảm thấy chán ghét, lại vừa chiếm được sự hoan nghênh, đó là do khán giả ở bên ngoài xã hội này tự cho mình là thanh cao, hay là do xã hội này đã tê liệt vô cảm.
Thế đạo vừa yêu thích chúng, lại vừa khinh bỉ chúng, trong lúc sa đọa vào chúng, thì lại càng ghét cay ghét đẳng chúng.
Tôi cười nhạo, nếu như cởi hết quần áo, chẳng phải đều là một lũ mất trí điên cuồng thôi sao? Ai cao quý hơn ai chứ.
Ánh sáng nóng bỏng và xa hoa quấn quít lấy tất cả những ai đã đi qua.
Đó là Thẩm Hạo Hiên.
Chính anh là người đã cứu rỗi thế giới trong sạch của chúng ta và giải thoát khỏi cái số phận được gọi là rẻ mạt kia.
Cũng chính là anh đã khiến tôi phải chịu những đau khổ tột cùng trong thế giới người thường, thất tình lục dục và ngũ vị hoan ái.
Tôi hẳn là nên thỏa mãn.
Những ý niệm xấu xa nhỏ nhất và những nỗi dao động đều được diệt trừ tận gốc.
Trình Bảo Ái và ánh hào quang của em gái nhiều nước trước kia đều đã chìm đắm trong những năm tháng xa hoa và đồi truỵ.
Không có tôn nghiêm, không có quang minh, không nghĩ tới vấn đề tôi nên làm sao để có thể thoát ra ngoài, nếu như thoát khỏi cái nơi này, thì mình dựa vào cái gì để sinh tồn đây. Đàn ông sao? Tầm thường nghèo hèn thì tôi lại không cam chịu số phận của mình, phú quý hùng mạnh thì tôi lại tự tay mình đi vạch trần biết bao nhiêu bộ mặt xấu xa và biến thái của những người quyền quý đó, rồi tự bò ra khỏi cái hố lửa này, rồi lại rơi vào một cái hố lửa khác, thì còn có ý nghĩa gì nữa.
Khi đang suy nghĩ miên man, tôi đang đứng đối diện với một gian phòng ở cửa thang máy của Thiên Thượng Dân Gian, oà lên tiếng khóc âm ĩ gào thét của những người phụ nữ và còn có cả những người đàn ông, thanh âm của đàn ông the thẻ, nghe giống như thái giám hay công tử bột vậy, liên tục truyền đến những tiếng động lớn như đánh đập hất bàn và kèm theo tiếng gào khóc thảm thiết, tiếng nổ to đến các cô gái đang tụ tập ở phía hành lang phải ôm đầu bịt tai lại. “Ông đây còn chưa thỏa mãn, thì cô gái không chịu phục vụ nữa, vậy là chế tạo nghèo phải không? Ăn hiếp tôi là dân từ bên ngoài đến không có thể lực à?”
Một giọng đàn ông thô lỗ xuyên qua mái nhà, hung hãng và to rõ, tôi cũng bị dọa đến run rẩy cả người.
Rõ ràng là muốn kiếm chuyện.
Hai Sói do dự một hồi lâu, muốn nói lại thôi: “Anh Hiện” Anh ta lộ vẻ khó xử: “Anh phải xuất hiện giải quyết rồi, tôi không thể xử lý được anh ta.”
Tổ Tông cởi bỏ bộ âu phục, cuộn lại phần tay áo đến ba lần, cánh tay cường tráng và chiếc đồng hồ màu bạc lấp lánh phát ra ánh sáng dưới biển đèn đung đưa: “Trình Bảo Ái, cô trở về trước đi, tôi không lo được hết cho cô đâu, cô ở lại đây sẽ khiến tôi bị phân tâm.
Nếu như mọi khi, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, cho dù tôi có ở lại cũng vô ích, không thể phủ nhận rằng việc ở bên kim chủ là đạo đức nghề nghiệp của tình phụ, anh cũng là người mà tôi gửi gắm tình cảm, nhưng bây giờ anh để tôi đi, tôi cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò anh phải cẩn thận, nhớ lấy sự an toàn làm trọng. Đợi đến khi anh bước vào trong gian phòng đó, tôi liền xoay người hùng hùng hổ hổ tìm đường chen ra khỏi đám đông.
Tôi có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Đi theo con đường trong trí nhớ của mình, tôi rẽ nhầm vào vài con hẻm, cuối cùng cũng tìm được chỗ ở của Trương Thành Nam vào lúc hai giờ sáng.
Lúc này xung quanh im ắng và tĩnh lặng, nhưng biệt thự lại sáng như ban ngày, nghĩ chắc là anh ta đang bày mưu tính kế, cũng phải đợi đến khi có được tin tức chính xác mới dám nới lỏng cảnh giác, dù sao Tổ Tông đã trải qua rất nhiều thăng trầm và sóng gió trên đời này, chỉ dựa vào thủ đoạn và quyền thế của anh, cũng không phải là không có khả năng có thể xoay chuyển được tình thế.
Tôi nhảy ra khỏi xe taxi, lấy ra một ít tiền mặt, dặn dò tài xế đợi tôi ở góc đường, rồi lập tức bước nhanh vào sân nhà, cửa sắt không khóa, khi đụng vào một tiếng kêu cót két vang lên, chợt làm kinh động đến cái bóng đen ngủ gật đang đứng dưới gốc cây.
Anh ta nhanh nhẹn cầm lấy cây đèn pin, chiếu tới đây: "Ai."
Tôi không trả lời, ánh sáng trắng chói rọi đó dựng tại khuôn mặt của tôi trong vài giây, sau đó bập một tiếng tắt đi.
Người đàn ông gật đầu, cúi người kh lưng nói: “Không trông chờ được tin tốt, mà lại chờ được cô, cũng không uổng công tôi đứng suốt hai tiếng đồng hồ trong cơn gió lạnh rồi.
Tôi thông qua ánh đèn đường mờ nhạt để nhìn rõ anh ta là Tiến Bình.
Tổ Tông sớm đã muốn giết chết anh ta, nhưng lại có tài xế của anh ta đỡ thay một kiếp nạn này, tôi không khỏi buộc miệng thốt ra: “Tính mạng của anh cũng đủ lớn.
Anh ta khà khà cười: “Nhờ vào hồng phúc của anh Trương, anh ấy mạng lớn, tôi theo anh ấy tranh đấu giành thiên hạ, tất nhiên cũng không tệ rồi.”
Tiến Bình nhanh chóng lấy hộp thuốc lá dùng hai tay đưa đến cho tôi, giọng điệu tràn đầy khí chất giang hồ làng chợ: “Cô Trình đã muộn như vậy rồi, cô cũng thật vất vả, hút một điều thuốc cho đỡ sợ nào?”
Quả thật cô đã bị dọa cho sợ rồi, lĩnh giáo được sự tính toán chi li của Trương Thành Nam, chỉ cần đắc tội với anh ta, anh ta nhất định phải ăn miếng trả miếng mới chịu thôi, mặc kệ đối phương là ai, nhân vật có lớn đến mức nào, trả giá như thế nào, anh ta cũng dám ra tay gây sức ép.
Khi đó ông Kiều ngông cuồng, cũng không ngông cuồng đến mức gây chuyện với Tổ Tông, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, anh cũng không phải là một nhân vật đơn giản, bày trí ở đó trưng ra vẻ, đó là nhân vật lớn một tay che trời trên bạch đạo của ba tỉnh miền Đông Bắc.
Tôi không từ chối mà ngậm nó vào bên khỏe miệng, Tiến Bình mở bật lửa lên, tôi cố gắng tỏ vẻ trấn định hút một ngụm, không chất vấn, không nghi kỵ mà trực tiếp kết luận: “Đây là do anh ta làm phải không?”
Tiến Bình nói chuyện này tôi phải tự hỏi anh Trương, anh ta không biết rõ.
Tất cả chỉ là lời bịa đặt, Tiến Bình là người của Trương Thành Nam, Hai Sói là người của Tổ Tông, hai người như hình với bóng, đều có thể thay chủ nhân vào sinh ra tử, làm sao có chuyện bọn họ không hiểu rõ nội tình bên trong.
Tiến Bình thấy tôi không tin, anh ta chuyển đổi chủ đề: “Anh Trương nói rằng trong mấy ngày nay cô Trình nhất định sẽ đến tìm anh ấy, quả thật cô đã đến như lời dự đoán.”
Anh ta nửa thăm dò nửa nói đùa: “Chở không phải là Thẩm Hạo Hiên phải cô đến đây chứ?”
Tôi lười nói những lời nhảm nhí, liếc mắt nhìn cánh cửa đang mở: “Anh ấy có ở đó không?”
Tiến Bình nói có.
Tôi trực tiếp bước vào trong, anh ta cách hai ba bước đi ở phía sau tôi,, ý vị sâu xa nhắc nhở tôi: “Cô Trình, cứ coi như là tôi lắm mồm, cô thích nghe hay không tùy ý. Anh Trương có một lô hàng, lô hàng này để ở chỗ anh ấy được bốn tháng nay rồi, viện kiểm sát thành phố và cục bộ thành phố đều nhìn chằm chằm vào nó.
Anh ta khựng lại một chút: “Nếu như cô không cảm thấy khó xử, thì có thể giúp đỡ một chút được không? bác Kiện đã kết giao với anh Trương được hai mươi năm rồi, nếu anh ta chịu nói giúp nhất định sẽ có tác dụng”
Anh ta còn không thể kiềm chế được hơn tôi, tôi không hỏi, anh ta đã tự mình dâng đến tận cửa.
Tôi hỏi Tiến Bình làm thế nào để giúp đỡ việc này. Anh ta bật cười thành tiếng: “Cô Trình thông minh hơn người, chắc hẳn là không cần nói thẳng, trong lòng cô cũng biết rõ.
Tiếng còi phía xa là một chiếc thuyền đang đi từ bến sông Thanh Hương.
Tiếng ầm vang kéo dài như một hòn đá chìm xuống mặt hồ tĩnh lặng, khắp nơi nổi lên gợn sóng, tôi chợt nhận ra rằng hóa ra Trương Thành Nam muốn thông qua tôi để bật đèn xanh, dưới con mắt của viện kiểm sát và cục bộ thành phố.
Tôi không chút do dự, bước đi càng ngày càng nhanh: “Cô Phan ngủ ở trên giường Hạo Hiện suốt một tháng nay, người bên gối cũng không có tin tức gì, sao vậy, ngay cả chuyện này cô ta cũng không thể làm tốt à, anh Trương các người còn nuôi một phế vật như cô ta làm gì?”
Tôi không chút lưu tình mà chọc thẳng, nhưng Tiến Bình lại rất thản nhiên: “Nếu cô đã biết được rồi, thì tôi cũng không giấu cô nữa, địa vị của cô Phan kém xa so với cô, Thẩm Hạo Hiên sẽ đề phòng người khác, nhưng sẽ không đề phòng cô.
Bước chân tôi khựng lại, nghiêng đầu cười lạnh: “Anh sai rồi, bố của Hạo Hiền làm chính trị, anh ta sống trong mưu mô khôn khéo và xảo quyệt đối trá của quan trường trong suốt ba mươi năm nay, trái tim của anh ta, ai cũng không chịu tin. Chỉ cần tôi có một chút bất thường, anh ta lập tức có thể nhận thấy được, đến lúc đó đừng nói là giúp đỡ, ngay cả bản thân tôi cũng bị dính líu vào, một chuyện mất nhiều hơn được thế này, tại sao tôi phải làm như vậy chứ?”
Tiến Bình đã tính trước mọi việc, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chút hoang mang, trong lời nói ngôn từ cũng vô thức để lộ ra: “Cô Trình đến chất vấn anh Trương về chuyện Lai Châu, đều là do Thẩm Hạo Hiên làm khó trước, sau đó anh Trương mới trả thù, anh ta cứ nhất quyết muốn chiếm đoạt lô hàng này, nếu hàng hóa được bình an đưa ra ngoài, phong ba cũng liền chấm dứt, đây không phải là kết quả mà cô mong đợi sao? Cô lo lắng cho sự an toàn của người đàn ông của mình và rõ ràng có cách để giải quyết nó, nhưng cô lại không chịu làm theo.
Trương Thành Nam bày ra ván cờ này, hóa ra tôi chính là con cờ tuyệt diệu nhất.
Căn bản là anh ta không nỡ từ bỏ bến tàu Bắc, đây là ngành kiếm được nhiều tiền nhất của anh ta, chính là vũ khí sắc bén để anh ta có thể giữ vững vị trí đại ca của ba tỉnh miền Đông Bắc, nhưng anh ta nhận ra rằng Tổ Tông cố ý dùng tôi để câu dẫn anh ta, cũng thuận tiện thử lòng trung thành của tôi, thế nên anh ta tương kế tựu kế nhảy vào cái bẫy này, bắt được kẻ phản bội trên giường khiến Tổ Tông nảy sinh ra sự ác cảm với tôi, cho dù hiện tại che lấp giấu giếm không nhắc đến nữa, thế nhưng khúc mắc này vẫn chưa được cởi bỏ, thứ đó sẽ trói chặt trong lòng hai người họ, hình thành một điều cấm kỵ và không được chạm vào. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại
Mà Trương Thành Nam và tôi có quan hệ da thịt với nhau, người đàn ông có ý định chinh phục một người phụ nữ, đầu tiên là chinh phục cơ thể của cô ấy trước, rồi sau đó thâm nhập vào âm đ*o của cô ấy, vì vậy chiếm được trái tim đó cũng không xa được nữa. Tôi đã sớm biết rằng mục đích của anh ta không trong sáng, dưới sự cám dỗ từng bước của anh ta, tôi đã đánh mất thân mình và lại rơi vào cái bẫy của anh ta.
Quả nhiên là anh ta đủ nhẫn tâm.
Tôi nhất thời lạnh cả sống lưng, khi phá cửa mà vào, thì có một tiếng động kinh thiên động địa truyền đến, Tiến Bình nhanh tay nhanh mắt ngăn cản tôi: “Cô Trình, tôi vào thông báo một tiếng, cô không thể tự tiện đi vào”
Tôi chẳng còn có lý trí để quan tâm nhiều đến như vậy, tôi giận dữ mắng cút ra, rồi dùng sức đẩy mạnh, Tiến Bình không dám chống lại tôi, anh ta giữ lại vài phần sức lực, nhưng tôi lại thực sự ra tay, anh ta bị tôi làm cho lảo đảo một bước.
Tôi lao thẳng lên tầng hai trực tiếp xông vào phòng ngủ, khi vừa định đạp cửa, thì chắc rằng bên trong đã nghe thấy tiếng động, cửa từ bên trong mở ra.
Cô Lỗ mặc bộ váy ngủ chậm rãi hiện ra khuôn mặt của mình, khi cô ta nhìn thấy tôi có chút hơi sững lại, thấy tôi đêm khuya đến thăm cảm thấy có chút mờ mịt. Trong vòng hai hoặc ba giây, cô ta liền nở một nụ cười thân thiện và quay đầu về phía trong phòng nói: “Anh Trương, Cô Trình tới tìm anh.”
Tôi nhìn lướt qua đỉnh đầu cô ta, thì nhìn thấy Trương Thành Nam cũng mặc bộ áo ngủ đang dựa vào đầu giường lật sách, anh ta không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không có nói gì tiếp theo nữa.
Cô Lỗ hiểu được ý của anh ta, cô ta cười xuề nói anh Trương không được khỏe, không bằng phiền vào sáng mai cô Trình lại tới đây nhé.
Cô ta không đợi tôi trả lời, liền vươn tay đóng cửa lại, ngón chân tôi vắt ngang chắn lại ngăn cản động tác của cô ta, hai người cứ thế giằng co, tôi nhìn chăm chú vào người đàn ông ung dung nhàn nhã ở bên trong: “Bên ngoài đang long trời lở đất, mà ông chủ Trương lại nép trong vòng tay của người đẹp trốn thanh tĩnh sao?”
Một bộ đồ lót gợi cảm màu tím được trải ra ở cuối giường, dường như còn không có thời gian để mặc nó, mà đã bị tôi cắt ngang, cổ họng khô khốc đến nỗi không thể giải thích được, như có một con dao nhỏ cửa vào vậy, đau và đẳng chất, còn có một cỗ khí nóng rực, bản thân tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Tôi chỉ trải nghiệm qua loại mùi vị này khi Tổ Tông tìm kiếm những tình nhân khác qua đêm.
Cô Lỗ bị kẹt ở giữa, không phân biệt được tâm tư của hai người bên cạnh, cô ta vừa định nghiêng người để tôi bước vào, thì tôi cúi người nắm lấy tay khóa cửa: “Ông chủ Trương, người đàn ông của tôi không sao thì không nói gì, nhưng nếu như anh ấy và Vương Hữu Phong đều bị thương, anh cũng đừng coi thường một người đàn bà như tôi, tôi vẫn luôn chơi đùa với đàn ông trong tầm tay của mình, còn chưa có người đàn ông nào có thể chơi được tôi, cho dù là có như vậy, thì cũng chẳng qua là anh ta tự mình cho là đúng, lẽ nào anh ta có thể thỉnh thoảng gặp dịp mua vui, còn tôi thì không thể làm vậy sao?”
Tôi nói xong lời nói này, trước khi cô Lỗ còn chưa kịp phản ứng lại, liền dùng sức đóng sầm cửa lại.
Tiến Bình đuổi tới cầu thang, tôi hung hăng đẩy anh ta ra, hất anh ta sang một bên, rồi nhanh chóng đi xuống cầu thang, đi ra không đến hai mươi bước, khi đi ngang qua tấm màn cửa sổ bay phấp phới trong phòng khách, giọng nói của Trương Thành Nam từ phía sau truyền đến: “Chờ đã."
Ánh đèn màu vàng cam mờ nhạt kéo dài bóng dáng cao gầy thẳng tắp của anh ta, anh ta đứng trên bậc thang, che khuất trong nửa sáng nửa tối không thể nhìn thấy rõ được biểu cảm trên khuôn mặt.
Tôi tràn đầy ý thù địch và lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào những ngón tay thon dài và trắng nõn của anh ta, từ buộc chiếc thắt lưng quanh eo và đợi cho đến khi anh ta sửa soạn lại mình xong, rồi tôi mới chậm rãi bước xuống cầu thang.
Chuyến đi này rất ngắn, nhiều nhất là mười mét, anh ta bước đi cực kỳ vững vàng, cực kỳ nặng nề, anh ta càng đi một cách vững vàng, tôi lại càng hoảng sợ, hầu như anh ta đã dính chặt lấy tôi, nhưng vẫn không chịu dừng lại, tôi cũng không nhượng bộ, bướng bỉnh và điềm tĩnh chờ đợi giây phút va chạm vào nhau. May mắn thay, ngay khi cách tôi chưa đầy năm xăng ti mét, khi chúng tôi không thể né tránh được mùi hương của nhau, anh ta đã kịp thời dừng lại. “Anh đã hút thuốc.
Tôi thậm chí còn không thèm bày ra một biểu cảm sinh động, lạnh nhạt như nước, anh ta hướng tới không khí nói khăn mặt, một lúc sau có một cánh cửa mở ra, người vệ sĩ cầm theo một chiếc khăn mặt ẩm ướt bước ra ngoài đưa vào tay Trương Thành Nam, anh ta một tay nhận lấy, còn một tay còn lại nhấc cắm tôi lên, dùng sức trực tiếp kéo ra một khe hở để nhét chiếc khăn mặt vào.
Vị bạc hà cay nồng nặc khiến tôi bị sặc đến đỏ cả mắt, anh ta cảm thấy tôi vùng vẫy chống cự, thì càng dùng sức giữ lấy: “Nhẫn nhịn một chút là được, kháng cự chỉ càng thêm khó chịu mà thôi.”
Tôi luôn luôn không phải là đối thủ của anh ta, dù là chơi trò yêu đương, quỷ kế hay trò cãi lý lẽ, tôi đều không thể cưỡng lại được ánh mắt tinh tường và những tính toán nham hiểm của anh ta. Tôi nắm chặt tay thành nắm đấm và để mặc cho anh ta thao túng.
Lúc này anh ta hài lòng với sự ngoan ngoãn của tôi lúc này, cho dù là giả dối, che giấu sự độc địa và hận không thể cầm lấy con dao ghim vào cổ họng anh ta.
Trong ánh mắt anh ta vốn đang mang theo ý cười, ngọn đèn chiếu vào càng thêm ôn nhu: “Thật là thú vị khi tôi có thể từng chút một đánh tan sự bướng bỉnh của cô và lột bỏ sự dịu dàng mà một người phụ nữ nên có bên trong
Chiếc khăn được chà xát lên khắp xung quanh khỏe miệng, nhẹ đến mức tựa như đang nâng niu một bảo vật hiếm có trên đời này, dường như sợ rằng nếu chạm mạnh sẽ để lại sẹo và khuyết điểm nhỏ nhặt nào vậy.
Khi hai người tỉnh táo lại, tôi và Trương Thành Nam chưa bao giờ gần gũi nhau đến như vậy.
Có lẽ là tôi đã từng rung động với anh ta ở một khoảnh khắc nào đó.
Tại ngã ba của con đường rực rỡ phủ đầy tuyết trắng, lần đầu tiên tôi nhìn thấy gương mặt anh ta qua lan can. Tại đô thị phía Tây, trong ngôi nhà hướng về hoa xuân đua nở và biển trong trời xanh, anh ta ôm lấy tôi và nói rằng anh ta đã mệt rồi.
Tại sao những người đàn ông có địa vị cao luôn thích trêu chọc phong nguyệt.
Phong nguyệt không đáng để lọt vào mắt anh ta và cũng không đáng để rung động hay sao?
Tôi cắn rằng, dùng sức cắn lấy một đầu của khăn mặt, anh ta không nhúc nhích được, nhướng mắt lên nhìn về phía tôi, đầu lưỡi nhân cơ hội đẩy ra, trở tay kéo lấy áo ngủ của anh ta, chủ động đưa người dính chặt vào anh ta.
Anh ta thoảng sững sờ một lúc, tôi ngưỡng mặt, cắm và sống mũi của anh ta tạo thành một hình vòng cung hẹp và thẳng, khi không cười, thì khuôn mặt của anh ta vững như bàn thạch và phong nhã lạnh lùng, khi cười thì anh ta như một vầng trăng sáng nhất và phong lưu nhất, nhưng thật đáng tiếc là suy cho cùng anh ta lại là một người đen tối và vô tình. “Diễn xuất của ông chủ Trương thật sự chân thực và đặc sắc nhất mà tôi từng thấy. Thật nực cười là trong một khoảnh khắc nào đó, tôi suýt nữa đã tưởng là thật rồi đấy.”
Anh ta trầm mặc. “Bây giờ mọi chuyện đã được phơi bày, trong lòng tôi đã biết rất rõ, anh tiếp tục diễn màn kịch này cũng vô nghĩa mà thôi.”
Trương Thành Nam không hề thay đổi sắc mặt, tôi đã cố gắng hết sức để phân biệt sự hoảng loạn và tức giận trong con người của anh ta, thế nhưng không có.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, một bóng người bé nhỏ phản chiếu xuống sàn nhà, chỉ là vụt qua một cái, tôi thuận theo cái bóng nhìn lên, cô Lỗ đang đứng ở cửa cầu thang, trên tay cô ta cầm một chiếc áo khoác nam, cảnh tượng ôm ấp quấn quýt si mê này nằm ngoài dự kiến của cô ta, bước chân cô ta nhất thời vội vã rút lại.
Nhưng tôi biết cô ta vẫn chưa rời đi, mà cô ta vẫn đang ẩn nấp ở trong góc đó lắng nghe. “Chỉ là rất chân thật thôi sao?”
Trương Thành Nam trở tay khống chế bàn tay tôi đang để trên eo anh ta, ném chiếc khăn tắm về phía sau, vệ sĩ vững vàng bắt lấy, rồi bước lùi xuống. “Tôi không thích anh hút thuốc.
Anh ta không cho phép tôi nói lời phản bác, ngón tay trỏ của anh ta áp lấy môi tôi và quấn quýt lấy tôi, tựa như một đôi uyên ương vậy.
Tư thế ái muội trông rất đẹp mắt để ngắm nhìn từ mọi hướng và bất kỳ ngóc ngách nào, lồng ngực của anh ta không ngừng phập phồng, mỗi một lần càng thêm mãnh liệt, trái tim đập thình thịch của anh ta đập xuyên qua da thịt và hòa hợp vào tôi. “Tôi thích mùi hương của cô Trình, khiến tâm trạng tôi cảm thấy thư thái, khiến tôi không thể đối xử tàn nhẫn với cô như đối xử với những người khác.
Trên khuôn mặt tôi nở một nụ cười đắc ý và kiêu hãnh, quyến rũ đến mê hồn, tựa như một cây thuốc phiện kịch độc, một đóa hoa ăn thịt người khát máu: “Ông chủ Trương, nhân tình của anh đều nghe thấy được hết tất cả những lời mà anh nói rồi đấy.
Đôi môi đang hôn lên tóc mai của tôi khựng lại một lúc, tôi nóng lòng muốn thấy anh ta tức giận, nhưng anh ta lại mỉm cười đáp lại tôi, tiếng cười đó thực sự rất mê hoặc, quyến rũ và hấp dẫn đến khiến người ta quên hết tất cả mọi thứ trên đời này, rồi trở thành con thiêu thân lao đầu vào lửa. “Tôi không bao giờ kiêng dè điều đó, cô ta cũng biết rõ trái tim thèm muốn của tôi dành cho cô Trình”