Bảo mẫu ngăn cách qua cánh cửa, từ trong khe cửa lắc đầu với tôi, hàm ý ra hiệu tình hình không ổn, bà ấy mới được thuê không lâu, bà ấy có thể thấy được những điều không nên thấy, nhất định là thái độ của Thẩm Quốc Minh lúc vào nhà càng thêm có vấn đề rồi.
Tự cao tự đại ra vẻ ta đây, bày binh bố trận dàn cảnh trước mặt người ngoài là tôi, Tổ Tông ông đây còn thế nào, ông ta không từ bất cứ thủ đoạn nào với tôi, lẽ nào còn muốn tôi phải đỏ mắt mong chờ ngoan cố bấu víu, hèn mọn cầu xin ông ta chấp nhận tối.
Tôi vô cảm đứng nguyên tại chỗ không nói gì, gương mặt lạnh lùng phản chiếu trên tấm kính, ông ta nhìn chằm chằm một lúc, lắc đầu cười khúc khích, đặt bình tưới xuống và lấy mảnh rèm lau tay: “Cô rất ác cảm với tôi.”
Thái độ của ông ta dường như là thẩm vấn một cô tình nhân nóng nảy, vừa thú vị lại vừa bất lực, tôi nhân lúc ông ta xoay người, nhanh chóng thu lại vẻ lạnh lùng, ngụy trang vẻ mặt ấm áp ngoan ngoãn: “Thư ký Thẩm, tôi nào có vô lễ vậy, tôi ngoài ý muốn bị dọa, ông làm sao không kiên nhẫn đã lên tiếng, Hạo Hiện vẫn đang ở Trình Sảo, chỉ có một mình tôi quay về, ông vồ hụt rồi.”
“Thằng bé ở hay không ở, không quan trọng.”
Ông ta vòng qua ngồi xuống ghế sô pha, chậm rãi thong thả cầm một ly trà đã pha lên, mặt nước rung rinh: “Mang bầu rồi.”
Giọng điệu ông ta âm trầm u ám uy hiếp, hơi thở của tôi ngưng trệ, hai tay vô thức nắm chặt lại: “Ông nghe ai nói.”
“Không phải là truyền khắp nơi rồi sao.” Ông ta uống một ngụm trà, ngẩng đầu cười như không cười: “Tôi không phải là hóng chuyện khắp nơi, cũng không chịu nổi chuyện vui truyền từ nam chí bắc, chuyện lớn như thế này, Hạo Hiên cũng không định giấu tôi.”
Nụ cười giễu cợt của ông ta thoát ra từ trong cổ họng mang theo sự nguy hiểm đến tột độ: “Thẩm Quốc Minh tôi lúc nào lại có thêm một đứa cháu nội, tôi làm sao lại không biết.”
Hàm ý nói là tôi không xứng để sinh con cho Tổ Tông, càng đừng mơ tưởng mượn cái thai này để một bước lên trời, ông ta chưa chuẩn bị để cho đứa trẻ này nhận mặt gia đình tổ tiên.
Thẩm Quốc Minh chính là một con hổ già trong lòng vốn đã coi thường, coi tôi là miếng mồi nhử, đừng nói ông ta không ăn chay, cho dù ăn rồi, miếng thịt ông ta đã sớm nhắm tới cũng sẽ nuốt chửng vào bụng. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
“Thư ký Thẩm, ông hiểu lầm tôi rồi, tôi không phải là người không nhận thức rõ thân phận của bản thân, càng chưa từng có ý định làm gì quá đáng, đứa bé là máu mủ của nhà họ Thẩm, điều này không cần nghi ngờ. Ông có thừa nhận hay không, tôi đều có trách nhiệm phải sinh nó ra.”
Thẩm Quốc Minh không nói lời nào đánh giá tôi, vẻ mặt tôi không chút sợ hãi: “Ông xem đứa bé là thế hệ con cháu, là may mắn của thằng bé, ông coi thường đứa bé, cũng nên đúng chừng mực, đứa con của Hạo Hiên, nếu như chút khí phách này cũng không có, thì không xứng đáng mang họ Thẩm.”
Tôi nói một hơi hùng hồn mạnh mẽ, nói tới mức âm vang đanh thép không chê vào đâu được, không chút e dè, ánh mắt của Thẩm Quốc Minh khẽ lay động, tôi dặn dò bảo mẫu đổi một ly trà nóng khác để thiết đãi thư ký Thẩm, hơn nữa thoái thác nói với ông ta, trước tiên muốn về phòng nghỉ ngơi.
Tôi xoay người lên lầu, mới di được hai ba bước, ông ta đột nhiên nói sau lưng tôi: “Trình Bảo Ái, tôi đáp ứng cô một điều kiện.”
Bước chân của tôi dừng lại, đoán được gần đúng tình huống, có điều tôi còn cố kìm nén sự tức giận, cười giả lả: “Thư ký Thẩm muốn tôi cắt đứt điều gì mới có được điều kiện của ông”
Ông ta chắc là cũng cảm thấy sự tàn nhẫn khi hủy hoại đạo lý làm người như vậy nên khó nói ra, rất lâu không trả lời, cho tới khi chúng tôi đều gần như mất hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục suy đoán nữa, ông ta bình tĩnh mở miệng: “Đứa trẻ này thật sự không phù hợp, cô có hiểu không.”
Ông ta dừng lại một chút: “Hạo Hiên không phải là người bình thường, chuyện này đối với thằng bé hại nhiều hơn lợi.”
Quả thật, Tổ Tông không chỉ dừng lại là quan chức cấp cao, còn là chồng của Văn Nhật Hạ, Quan Lập Thành vào tỉnh ủy ổn định giữ chức vụ quan trọng, cảm giác đe dọa của Thẩm Quốc Minh càng lúc càng lớn, dường như có một bàn tay đang âm thầm bóp chặt họng ông ta, ông ta không đoán ra được bàn tay đó khi nào sẽ đâm ông ta một dao, đẩy ông ta tới bờ vực sống không bằng chết.
Ông ta chỉ có thể trăm phương nghìn kế hỗ trợ Văn Mạnh Hùng ở trong chiến khu đối chọi với Quan Lập Thành, thời điểm quan trọng này Tổ Tông và Văn Nhật Hạ tuyệt đối không thể mâu thuẫn, cô ta bị hại mất người thân, tôi thăng quan tiến chức thuận lợi, vừa hay là điểm phá vỡ mâu thuẫn.
Thẩm Quốc Minh vì đại cục, VÌ quyền lực làm vua một cõi, không tiếc hy sinh máu mủ ruột thịt, sự tàn nhẫn này khiến cả người tôi từ trong ra ngoài ớn lạnh một trận.
Tôi lắc đầu cười, cười tới mức toàn thân đều chấn động: “Thư ký Thẩm dự định dùng quân bài nào dụ dỗ tôi bằng lòng."
“Quân bài tôi sẽ đưa, ngoại trừ những điều viển vông không có thực kia, Hạo Hiên cũng sẽ không đổi xử tệ bạc với cô, còn chấp nhận quân bài hay không là tùy thuộc ở cô. Nhưng mà Trình Bảo Ái, lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã có ấn tượng rất tốt với cô, sẽ không có một người đàn ông nào có thể cự tuyệt được một cô gái vô cùng xinh đẹp mà lại thông minh, cái gì cũng thông minh, rất biết thời thế.”
Tôi cúi thấp đầu, mân mê hoa văn lụa thêu ở góc váy: “Ông có thể thật sự coi trọng tôi, tự mình tới cửa thuyết phục, xem ra trọng lượng của tôi cũng không hề nhẹ.”
Ông ta nghe ra sự mỉa mai châm biếm của tôi, cũng không thúc ép tôi, chỉ nói cứ từ từ suy nghĩ, vẫn còn thời gian nửa tháng, đủ để cân nhắc kỹ càng.
Trong lòng tôi đã sớm quyết định, đứa trẻ này bất kể thế nào cũng nhất định phải được sinh ra, cho dù đứa bé có là nghiệt chủng của Trương Thành Nam, tôi cũng có cách treo đầu dê bán thịt chó chuyển biến càn khôn, đứa trẻ là quân bài của tôi, là quân bài có tác dụng nhất và có khả năng thay đổi vị trí duy nhất của Văn Nhật Hạ, có chết tôi cũng không cam lòng từ bỏ.
Nhưng nếu như điều này không còn khoảng trống nào để thương lượng thì tôi không nói, tôi trở về phòng không lâu, dưới lầu truyền tới tiếng đóng cửa và tiếng động cơ xe vang lên, tôi bước tới ban công, ngón tay không để lại dấu vết mở cửa, liếc nhìn xuống phía dưới, chiếc xe jeep của Thẩm Quốc Minh dần rời xa trong ảnh chiều tàn hoàng hôn, biến thành một chấm nhỏ mờ ảo trong khoảng không mênh mông rộng lớn, giống như sự phồn hoa của Tam Thiên Thế Giới, mà tôi từng bước từng bước leo lên, kiên trì cố gắng, cháy bỏng, chịu đựng cho tới ngày hôm nay.
Không dễ dàng gì tôi mới nắm được bước ngoặt của hơn nửa đời người, đứa trẻ này nhất định không thể phạm bất cứ sai lầm nào.
Tôi ở lại Thanh Tân một đêm, buổi chiều ngày hôm sau khởi hành trở về Trình Sảo, tôi không về lại khách sạn, lúc tiến vào cao tốc Hai Sói gọi điện cho tôi, anh ta nói Tổ Tông đã đưa Phi Phi tới tham dự buổi tiệc của một nhân vật lớn, nhân vật lớn này là tham mưu trưởng tiền nhiệm tỉnh trưởng quân khu Cát Lâm, tương tự như vị trí của Quan Lập Thành hiện nay, tay chân cũ phía bên quân đội tương đối có ảnh hưởng, Tổ Tông ông đây là cánh tay phía Đông Bắc, có ý lôi kéo lại không thuận tiện, Tổ Tông rõ ràng là một mũi tên bắn chết đối phương, góp một phần nhỏ trong việc tạo dựng quyền lực của nhà họ Thẩm.
Những chuyện này là chuyện không tôi nên quan tâm, tôi chỉ có thể kìm hãm Trương Thành Nam, vì TỔ Tông tranh thủ cơ hội lớn hơn, ngoài ra, tôi quan tâm tới quá trình phát triển của Phi Phi thế nào, Hai Sói nói Tổ Tông vô cùng yêu chiều cô ta, làm bộ dạng giữ tôi ở một bên với Văn Nhật Hạ, Phi Phi là người có năng lực, khiến đàn ông vui tới mức mở cỜ trong bụng, Tổ Tông cũng rất lâu chưa được nếm đồ tươi, khó tránh khỏi một lúc nào đó bị mê hoặc, bị cô ta cướp đoạt linh hồn. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88
Linh hồn còn hay không còn, tôi cũng mù mờ không rõ, Tổ Tông này đã tám chín ngày chưa đụng vào tôi rồi, anh đụng không tới kỳ nhất, hơn một nửa hứng thú đều chuyển sang người của Phi Phi kỳ nhị. Tình nhân làm gì để ăn, nếu không nghiên cứu kỹ lưỡng tâm tư của kim chủ, sẽ có những tình nhân lợi hại hơn lật đổ vị trí của cô gái, Phi Phi ngày hôm nay, chẳng còn là Trình Bảo Ái thứ hai của nửa năm trước tỉ mỉ từng li từng tí chăm chút lấy lòng.
Đáng tiếc điểm khác biệt là ở chỗ, ba tình miền Đông Bắc lại không có Trình Bảo Ái, chỉ có thể cắn răng chống đỡ tìm ra con đường sống sót, chiến đấu tới cùng.
Dù sao cũng không gặp được Tổ Tông, còn không bằng làm chuyện gì đó chính đáng, thân phận của tôi bây giờ xưa không bằng nay, tranh đoạt tình nhân là chuyện trước đây, hiền nội trợ mới là phương pháp tôi dựa vào, cũng là phương pháp thật sự lâu rồi.
Tôi tạm thời thay đổi lộ trình và dặn dò tài xế đưa tôi đến chỗ của cô Cửu.
Trận chiến ở mỏ dầu Song Yên, cô Cửu phản chiến, Tổ Tông đã có một màn khắc phục khó khăn đẹp mắt, đã có những bài học từ vết xe đổ trước đó, vì cớ gì mà không thể làm theo toàn bộ một lần nữa, Trương Thành Nam nhất định không ngờ tới, thủ đoạn này chỉ trong hai tháng ngắn ngủi tôi đã sử dụng lần thứ hai.
Cát Lâm là trục trung tâm, có bốn điểm ở phía đông nam và tây bắc, Tổ Tông chiếm vị trí chính giữa, Lâm Hào Kiện và cô Cửu hạ thế, chỉ cần đạt được liên minh thì sẽ có kế sách đánh bại thượng thế của Trương Thành Nam.
Rõ ràng, Lâm Hào Kiện một con hồ ly đa mưu túc trí không kiểm soát tốt bằng cô Cửu.
Phụ nữ trong thời buổi loạn lạc đẫm máu, thân xác mạnh mẽ bao