Câu nói này của Quan Lập Thành khiến cho Đàm Lĩnh Vũ vô cùng kinh ngạc và chấn động, ông ta hỏi anh ta với vẻ khó tin: "Chuyện xảy ra từ khi nào?"
"Cũng gần đây thôi, thật ra chúng tôi quen biết đã lâu."
"Đây là một chuyện tốt." Bà Đàm nhìn tôi một cách dịu dàng: "Vẻ ngoài của cô ấy khá xinh xắn, hẳn là vẫn còn rất nhỏ tuổi."
Quan Lập Thành vuốt ve chiếc ly bằng gốm sứ: "Hai mươi mốt tuổi." Anh ta cười khúc khích: "Bà đừng có trêu đùa tôi như vậy chứ, tôi cũng hiếm khi gặm cỏ non."
Bà Đàm nửa chế nhạo phân nửa trêu ghẹo, bà ta che miệng nói: "Ngày trước cậu vội vàng lo cho sự nghiệp, đến lúc này rồi chẳng lẽ cậu muốn cưới một người vợ như tôi mới được xem là "danh chính ngôn thuận" hay sao? Tuổi trẻ cũng rất tốt, rất thuận tiện trong việc sinh con."
Đàm Lĩnh Vũ hình như đang nhớ về quá khứ: "Mười bảy tuổi cậu đã nhập ngũ, tính đến nay đã được hai mươi mốt năm rồi, bây giờ cũng đến lúc cậu nghĩ đến chuyện tìm một người phụ nữ để kết hôn và sắp xếp việc nhà."
Quan Lập Thành nói cựu tổng tư lệnh vẫn chưa già, những câu chuyện cũ nhưng ký ức vẫn còn mới mẻ.
Đàm Lĩnh Vũ cười ha hả: "Đâu chỉ có tôi, cậu đã vượt qua ba lần thay đổi trong các nhiệm kỳ tái bầu cử ở trong chiến khu. Tỉnh Ủy và ban lãnh đạo quân chính đều nhất trí tán đồng rằng cậu có là một người tài hiếm có khó tìm. May mắn là tài năng của cậu không bị chôn vùi, tôi rất vui mừng vì cậu cũng đã thăng chức lên tới vị trí này. Có điều, tôi nghe nói lý tưởng của cậu ở tận thủ đô.
Trong lòng tôi trở nên hồi hộp, từ góc độ của tôi thì có thể thấy nụ cười trên bờ môi của Quan Lập Thành cứng lại một chút, tôi vốn cho rằng dã tâm của anh ta đã bại lộ, đồng nghiệp của anh ta đã bắt đầu nghi ngờ, vì vậy anh ta cần một lời đồn về thói trắng hoa của mình để dời đi sự chú ý của mọi người, không ngờ cựu tổng tư lệnh ở nhà cũng có thể nghe được chút bóng gió, cho nên Quan Lập Thành đã không thể giấu diếm được nữa, từ trên xuống dưới đều cùng một giuộc, những kẻ tham ô đứng đầu trong giới chính trị đang cố gắng bảo vệ bản thân, bọn họ bắt đầu chèn ép và phòng bị trước, quyết tâm không để cho anh ta thăng chức và trở thành đá kê chân.
Tựa như ván cờ này, có sống sót hay không, có sụp đổ hay không, mẫu chốt quyết định lớn nhất nằm trên người vị quan chính nắm giữ quyền lực to lớn, Quan Lập Thành, những bước đi của anh ta cực kỳ quan trọng, Thẩm Quốc Minh chèn ép anh ta, trong công - kiểm - pháp thì chèn ép Trương Thành Nam, nếu như anh ta có hành động thì ắt phải tập trung mũi nhọn của dư luận, nhưng khi ngụy trang lại không quá thích hợp.
Việc tôi đến cậy nhờ anh ta là một quyết định đúng đắn, nếu như anh ta không làm được gì cả thì cái chết của anh ta trong ván cờ này là điều không thể nghi ngờ.
Quan Lập Thành nhìn chằm chằm hoa văn trên ly trà: "Ông Đàm nghe ai nói vậy."
Đàm Lĩnh Vũ gừng càng già càng cay lại vô cùng khó gặm: "Cho nên,thật sự có việc này à."
Quan Lập Thành do dự một lát, anh ta không trả lời, mà là dời đi trọng tâm câu chuyện, sau đó anh ta ngẩng đầu về phía tôi, người đang đứng ở đầu cầu thang, tôi không ngừng hô to "Lập Thành", sau đó vui vẻ đi xuống và ôm anh ta từ phía sau lưng, những hành động thân mật hết sức tự nhiên, cực kỳ giống nữ chủ nhân của căn nhà này.
Những động tác thân mật như vậy khiến cho thân thể của Quân Lập Thành hơi cứng đờ một chút, anh ta ngẩn ra một lúc lâu và cũng đã quên tiến hành bước tiếp theo, tôi vừa cười vừa làm nũng, đôi môi đỏ mọng của tôi thì thầm vào tai của anh ta với âm lượng vừa đủ cho mọi người có thể nghe thấy: "Tại sao không gọi cho em, làm hại em trở nên bất lịch sự, anh cần phải nói tốt cho em đó."
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, nhéo nhéo những ngón tay lạnh lẽo của tôi với vẻ hưởng thụ: "Trình Bảo Ái. Đây là cựu tổng tư lệnh Đàm và bà Đàm."
"Trình Bảo Ái?" Đàm Lĩnh Vũ nhíu mày: "Hình như tôi đã từng nghe thấy cái tên này."
Tôi và Chính Ủy Diêm đã gặp mặt một lần ở sân golf, sau lần đó, lời đồn đãi về cuộc sống cá nhân của Quan Lập Thành đã bị phóng đại gấp mấy lần, Đàm Lĩnh Vũ không phải không biết, hành động của ông ta chỉ là diễn xuất mà thôi. "Không có việc gì thì không đến tòa tam bảo ", việc ông ta nóng nảy đặt lịch hẹn với Quan Lập Thành, không phải là có việc muốn ngầm chỉ thị anh ta hay sao.
Ánh mắt của hắn gắt gao dấu vết ta khuôn mặt, suy tư một lúc lâu thì nói: "Tôi đã gặp cô ở bên cạnh kiểm sát trưởng Thẩm ở viện kiểm sát đúng không?"
Tôi chậm rãi đứng thẳng lưng, tôi dùng phong thái đoan trang đứng đối diện với ông ta và nói một cách không kiêu ngạo không nịnh nọt: "Nếu cựu tổng tư lệnh Đàm đã nhận ra thì cần gì chờ tôi tự mình thừa nhận, người khác mờ mắt tôi còn tin, nhưng ông chinh chiến cả đời, cho nên tôi nghĩ rằng ánh mắt của ông sẽ không tệ đến mức đó."
Tôi vuốt ve mái tóc dài của mình: "Cựu tổng tư lệnh Đàm, chuỗi hạt ngọc trai bao gồm đoàn trưởng Văn Mạnh Hùng, Văn Ngọc tường, thư ký Thẩm, mà ngài chính là sợi tơ móc nổi các hạt ngọc trai lại với nhau, bởi vì Lập Thành kính sợ ngài nên anh ấy mới bằng lòng tạm thời lui binh một cách miễn cưỡng. Người xưa thường nói hãy sống vui vẻ lúc về già, đừng bị người có tâm biến thành bia ngắm"
Quan Lập Thành không nói một tiếng mà chỉ cúi xuống uống trà, nắp ly thỉnh thoảng chạm vào mặt nước xanh lục, hương thơm của trà lan tỏa khắp mọi nơi, Đàm Lĩnh Vũ tức giận nói: "Cô Trình là người của kiểm sát trưởng Thẩm, nhưng tại sao cô lại không yên phận, Lập Thành là người đại diện của quân khu tỉnh, mỗi một lời nói và hành động của cậu ta đều phải thận trọng. Nhưng vừa rồi cô lại làm trái với điều này."
Hai người chúng tôi "gươm súng sẵn sàng", bầu không khí nhất thời không bị khống chế, Quan Lập Thành rất bình tĩnh, tựa như cuộc đấu tranh của hai người không hề liên quan đến anh ta, nhưng thật ra bà Đàm lại không kềm chế được, bà ta cười hoà giải, thúc giục hai người uống trà, sau nửa tiếng, vẻ mặt của Đàm Lĩnh Vũ rất khó coi, cho dù ông ta tham lam nhưng không có vì lòng tham mà hủy hoại cuộc đời thanh liêm của mình, có thể do ông ta xuất thân từ quân chính nên nguyên tắc trong cuộc sống cá nhân rất nhiều, học trò cưng của ông ta lại muốn cưới một con đĩ của ba tỉnh miền Đông Bắc làm vợ, ông ta đương nhiên không cho phép điều này xảy ra, ông ta miễn cưỡng uống xong ly trà, sau đó ném ly trà lên bàn: "Lập Thành, đi vào phòng làm việc với tôi."
Ông ta vừa dứt lời thì đã đi khỏi, mãi cho đến lầu hai thì Quan Lập Thành mới lộ ra vẻ bất lực: "Ông Đàm vẫn nóng nảy như lúc nắm quyền nhỉ. Nhớ lại mấy năm trước, lúc ông ấy rút khỏi tuyến hai, tôi đã gây rối khắp mọi nơi, may mà ông Đàm dạy dỗ nghiêm khắc, nếu không thì tôi cũng chẳng làm nên trò trống gì cả."
Nửa cầu đầu anh ta đang nói bóng nói gió rằng Đàm Lĩnh Vũ đã mất đi quyền lực to lớn, ông chẳng qua chỉ là một cựu tổng tư lệnh mà thôi, thân phận của ông ta đã không còn phù hợp để hỏi chuyện nữa, nửa câu sau chẳng qua là để hòa hoãn không khí mà thôi, bà Đàm cũng đỡ phải khó xử, bà Đàm đương nhiên nghe hiểu được, bà ta cười một cách xấu hổ: "Ông ấy luôn luôn là như vậy, cậu cứ chiều theo ông ấy một chút đi."
Quan Lập Thành cười như không cười mà uống trà: "Phải để cho ông ấy mắng thoải mái một chút, đây cũng là lòng hiếu thảo từ thế hệ sau của tôi."
Anh ta nói một câu: "Xin lỗi không tiếp chuyện được", sau đó đứng lên và theo sau Đàm Lĩnh Vũ.
Sau khi âm thanh mở ra của cửa thư phòng lầu hai phát ra thì mọi thứ đều trở nên im lặng.
Dường như tôi cũng không quen như vậy, tự yên lặng ngắm hoa, hoàn toàn không để bà Đàm vào mắt, bà ta chỉ do dự trong chốc lát rồi mới thử gọi "cô Trình".
Tôi ngước mắt nhìn về phía bà ta: "Bà Đàm, có chuyện gì xin bà cứ nói."
Bà ta nhích lại gần tôi khoảng hai mươi centimet, vỗ vỗ mu bàn tay tôi một cách thân thiết: "Cô cũng không nên hiểu lầm, ông Đàm tuyệt đối không có ý xấu, chúng tôi không biết cô là người như thế nào, Lập Thành đi đến vị trí ngày hôm nay cũng không dễ dàng, một chút xíu bụi cũng có thể có thể để khiến cho cậu ta "kiếm củi ba năm thiêu một giờ", ông Đàm là người quan sát cậu ta từ những ngày đầu tiên khi cậu ta chưa có gì trong tay cả, cho nên hành động của ông ấy chỉ là thuộc phương diện tình cảm mà thôi."
Tôi rất ân cần cầm ấm trà lên rót đầy cho bà ta, bà ta cũng phối hợp đưa cái ly lên, từ xa nhìn lại, nhìn từ xa thì vô cùng hài hòa và đẹp đẽ: "Tôi có thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả, bà Đàm đã lo lắng hơi quá rồi, không bằng bà đi khuyên nhủ cựu tổng tư lệnh Đàm, hãy thương tiếc cho tâm huyết nửa cuộc đời của Lập Thành, nếu đi sai một nước cờ trong vòng xoáy chính trị thì người phải trả giá đắt lại là phụ nữ, mặc dù trước đây tôi rất đáng khinh nhưng tôi cũng chỉ vì kế mưu sinh, cựu tổng tư lệnh Đàm ép buộc Lập Thành phải làm những việc mà phải chôn vùi thanh danh suốt đời. Bà nói có đúng không?"
Bà Đàm á khẩu không trả lời được, bà ta đang cầm một ly trà nóng phỏng tay, nhất thời không tìm được lí do thoái thác qua loa lấy lệ: "Tôi có một chút không rõ, cô Trình và Lập Thành lẽ ra là người trên hai con đường, công chức lại rất khéo léo, suy nghĩ kỹ một chút thì tại sao lại có tình yêu thật sự giữa hai người? Chưa nói tới những người phụ nữ khác, từ trước đến nay kiểm sát trưởng Thẩm đều mắt cao hơn đầu", dám đụng đến người phụ nữ của anh ta cũng là một loại phiền phức. Lựa chọn lần này của lập thành hoàn toàn không giống với tác phong thường thấy của cậu ta."
"Hả?" Tôi nghe ra ý định dò xét của bà ta, ở trong mắt mọi người việc Quan Lập thành lựa chọn tôi là sự chê cười lớn nhất, anh ta đang đánh cược vào sự uy nghiêm và cao quý mà anh ta đã vất vả duy trì suốt cả cuộc đời, nếu bây giờ không thể cầm cự được nữa thì rõ ràng mục đích của anh ta đang nằm dưới nhiều lớp bao bọc mà người ta không biết.
Tôi giả vờ hoang mang, lắc phần nước ấm còn lại trong tách trà: "Ý của bà Đàm là?"
Bà ta vừa định giải thích thì có một âm thanh vỡ vụn bỗng nhiên được truyền đến một cách dữ dội ở lầu hai, âm thanh rất sắc bén và nặng nề, đèn chùm trên trần rung lên ba lần, chúng tôi bình tĩnh nhìn xung quanh, cửa phòng làm việc đóng chặt, bên trong "gió êm sóng lặng" tựa như sự bình yên trước cơn giông bão.
Sắc mặt của bà Đàm nghiêm trọng, trong nháy mắt không còn tâm trạng đặt câu hỏi nữa, tôi cũng không nói nữa.
Vợ chồng Đàm Lĩnh Vũ ngòi đợi khoảng hai ba tiếng đồng hồ ở biệt thự, lúc bọn họ rời đi thì mặt trời đã lặn, sương đêm bao phủ thành phố không chịu cô đơn này.
Thức ăn trên bàn không được dọn, hai ly rượu đổ tràn ngập góc bàn, nhỏ giọt xuống ghế gỗ, ở chiếc ghế thượng dày ra, tôi sai một cô giúp việc đun một nồi nước sôi và giữ ẩm trên bếp lò, chờ ta bắt chuyện nàng thì cô ta mới đem ra.
Tôi bước vào phòng làm việc, Quan Lập Thành mới vừa tắm xong, anh ta mặc một chiếc áo ngủ màu xanh nước biển đứng trước cửa sổ, anh ta quay lưng lại phía tôi, đối mặt với ánh đèn rực rỡ của hàng ngàn ngôi nhà trên đường phố và ngõ hẻm, ánh sáng lấm tấm rơi vào đáy mắt của anh ta, tại sao lại có nhiều màu sắc và những ánh sáng đẹp mê li như vậy nhưng cũng không lọt vào mắt của anh ta.
Tôi biết anh ta là thiên nga, là đại bàng, là sói hoang không thể thuần dưỡng ở trên thảo nguyên, tất cả sự dịu dàng, khiêm tốn và trong sạch của anh ta đều dùng để rèn một chiếc áo giáp, ra trận giết địch, xông thẳng lên trời.
Mễ Loan từng nói, dáng vẻ của tình yêu là dáng vẻ của người đàn ông mà cô yêu.
Trương Thành Nam mang cho tôi nhiệt huyết khi tôi đứng sát bên bờ vực thẳm, Tổ Tông mang đến cho tôi một tình yêu ghi lòng tạc dạ với những cung bậc yêu thương và thù hận khác nhau, Quan Lập Thành thắp sáng màn đêm của tôi, trong vô số ngọn đèn dầu thì chỉ có nhất ngọn đèn thắp sáng vì tôi mà thôi.
Anh ta tìm thấy bóng dáng tôi qua tấm kính, anh ta đóng cửa sổ lại để cách ly gió lạnh với mưa tuyết từ bên ngoài tràn vào.
"Cô Trình thật lòng muốn gả cho tôi sao."
Anh ta đột nhiên nói một câu kỳ lạ khiến cho tôi phải dừng bước.
Xem ra, Đàm Lĩnh Vũ đã cho anh ta một thông điệp chết chóc, chúng tôi đã được lợi rất nhiều từ mối quan hệ này, dù sao thì con đường kết hợp cũng vô cùng gập ghềnh, làm sao có thể suôn sẻ được chứ? Thân phận của Quan Lập Thành là sự che chở lớn nhất, không có gì kiên cố mà không phá nổi, không bị chất độc xâm hại, nhưng cũng là yếu ớt nhất, ba mươi tám năm quang minh lỗi lạc của anh ta mang đến sự uy hiếp đến mạng sống của anh ta, anh ta chưa bao giờ cảm thấy khó thở, một khi cảm thấy khó thở ở trong sự kiểm soát, mọi thứ đều không cần lo lắng, một khi bạn tách khỏi sự kiểm soát, bầu trời sẽ sụp đổ.
Về mặt ý nghĩa nào đó thì anh và một người đề phòng mười phía như Trương Thành Nam khá giống nhau, bọn họ đều không thể quay đầu lại.
Tôi cười một cách quyến rũ rồi đến gần anh ta, nghịch tua rua của rèm cửa: "Thật thật giả giả, đúng đúng sai sai, không phải anh Quan sẽ rõ ràng hơn tôi hay sao."
Tôi đưa cho anh ta gần hết ly rượu đỏ mà tôi đã uống, anh ta tiếp nhận rồi uống một hớp, đưa mắt nhìn tòa nhà chói mắt ngoài cửa sổ:
"Muốn đạt được kết quả mà tôi và em đều mong muốn là rất khó."
Tôi không tươi cười nữa: "Anh Quan muốn thay đổi hay sao?"
Anh ta im lặng không nói, tôi dùng một tay kéo mạnh chiếc thắt lưng quanh eo của anh ta, cả người của anh ta đẩy vào ngực tôi, tôi dùng ánh mắt mập mờ để nhìn anh ta: "Anh Quan không nên hối hận nha."
Quan Lập Thành lạnh lùng nhìn tôi, dài dòng mấy phút sau, anh ta cười nói: "Có lẽ sẽ hối hận, đối với tôi mà thì việc có được cô Trình vui vẻ hơn việc đánh mất cô nhiều".
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cơ thể mềm mại nép vào vòng tay rắn chắc như thép của anh ta, hơi thở của anh ta rất nóng, rất nóng, bắt đầu đi dạo, từ bên tại trượt xuống cổ, không vào bên trong, máu biến mất không còn gì cả.
Chỉ cần Quan Lập Thành thừa nhận tôi là người phụ nữ của anh ta với mọi người, cho dù tôi không ghi tên mình vào giấy đăng ký kết hôn thì tôi vẫn nằm thực quyền, địa vị bà Quan có thể có ảnh hưởng hay không đến từ lời hứa của một người đàn ông. Chúng tôi không thua lỗ và việc hợp tác không có cảm xúc sẽ dễ dàng chấm dứt hơn.
Tin tức về việc tôi sắp trở thành vợ của tổng tư lệnh lan truyền rầm rộ sau khi vợ chồng ông Đàm cụt hứng bỏ về, nó nhanh chóng lan truyền đến giới thượng lưu, Quan Lập Thành luôn luôn không thích náo nhiệt, cũng vì lý do này mà mỗi năm một lần thư mời đến dự buổi tiệc từ thiện cuối năm