Tưởng Lan Trang rộng lượng, sao tôi lại không thể, người phụ nữ muốn tranh giành sự yêu thương, vốn đang so sánh về kỹ thuật biểu diễn và mưu trí, hai thứ này tôi không thiếu, cô ta là một đối thủ xứng tầm, tất nhiên tôi gặp kẻ mạnh thì lại càng mạnh. "Vị trí của cô Tưởng, tôi không dám chiếm."
Tôi chống khuỷu tay, làm Trương Thành Nam đang đứng bên cạnh lùi ra một chút, anh ta lấy tôi ra làm trò đùa, kéo kéo quần áo, băng bó chặt chẽ, nở một nụ cười cưng chiều hết mực: "Tôi không đứng chắn gió cho cô, cô không thấy lạnh sao?"
Tôi dữ dằn nhìn hắn, đôi đồng tử sâu thẳm của hắn nhìn vào khuôn mặt ngây thơ lém lỉnh của tôi, giống như một cô gái mười tám mười chín tuổi đang khóc lóc sòm, trong một khoảnh khắc tôi như thất thần.
Không nhớ rõ đã bao nhiêu năm, thậm chí lâu hơn, hoặc là chưa từng có bộ dạng như thế này, cô không mạnh mẽ và lý trí như Trình Bảo Ái, cô ấy nên thể hiện sự góc cạnh và sắc sảo trước mặt hắn, chống đỡ lại sự tấn công, chứ không nên làm như không hề hay biết, bỏ hết mọi phòng bị.
Sững sờ đắm chìm vào hình ảnh của chính mình hiện lên trong đáy mắt hắn, đột nhiên ở góc chân tường phía Tây Nam có mấy cái bóng thoáng qua, một luồng ánh sáng đèn xe ô tô chói lòa đôi mắt chiếu đến một cách mạnh mẽ, vốn dĩ tôi có thể lấy tay che, một người đàn ông trung niên toàn thân đầy máu vùng vẫy thoát ra khỏi sự giam hãm của đám hộ vệ, nhảy khỏi xe chạy như điên với đôi chân khập khiễng, đứng còn không nổi, chạy thẳng đến bậc thềm.
Một cảnh tượng kinh hãi bất thình lình xảy ra, khiến tôi sợ hãi lùi lại một bước.
Tên hộ vệ tay sau cầm súng chĩa thẳng vào đầu anh ta, một ánh sáng lóe lên trong chốc lát, nhận rõ là người nào, thì đồng loạt thu hồi vũ khí, đứng gọn lại để dành ra một con đường nhỏ hẹp, trong ánh sáng lờ mờ, tôi cố gắng quan sát bộ dạng của người đo, không hiểu tại sao lại có cảm giác đã từng quen, anh ta dựa xuống đất gõ gõ mấy tiếng lục cục, thân thể trắng bệch như bộ xương khô cũng không thể thể hiện hết được sự tra tấn vô nhân đạo mà anh ta đã phải chịu đựng, vẫn còn sợ hãi run lên cầm cập, nước mắt nước mũi giàn giụa. "Anh Nam! Đưa cho tôi một phát súng đi, là tôi vong ân bội nghĩa, tôi chỉ mong anh nể tình tôi đã dốc sức làm việc mấy năm nay, hãy cho tôi một cái chết thanh thản, đừng động đến vợ và con tôi."
Lời van nài của người đàn ông đó không đầu không đuôi, máu đặc sệt chảy trên những ngón tay tuyệt vọng cắm bùn đất của anh ta, rút ra kêu phì một tiếng, đau đớn đến mức ngất lịm đi, tôi phát hiện trên mu bàn tay anh ta toàn là những lỗ thâm đen và sưng tấy, đây là những vết tích do kim tiêm đâm thủng để lại, cả mấy trăm vết dày đặc.
Tôi sửng sốt che miệng lại, cả người chao đảo không có sức lực mà ngã vào lòng Trương Thành Nam, là Độc sư.
Tổ chức mại dâm lớn nhất cả nước, phần lớn đều là nhờ danh tiếng hiển hách của câu lạc bộ đêm, có hàng trăm ngàn cô gái tạo dáng gợi cảm trên sân khấu, đoàn khách cứ nườm nượp không dứt, Đồng Lý, tổ chức buôn virgin cũng có người thử virgin gọi là "sư", để kiểm nghiệm độ thuần khiết của virgin được nhập khẩu hoặc xuất khẩu, cảm giác miệng và phản ứng, chuyện không may là vô cùng đau khổ, tình hình bên trong rất tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, một khi đại ca bại lộ, thì Độc sư là tên đầu tiên phải chết, nếu không vào đồn cảnh sát thì phải khai ra, cho dù có bình yên vô sự, mỗi ngày đều bị các loại độc tổ dày vò, cơ thể ăn mà không tiêu hóa được, "sư" có chất độc tích tụ, không thể sống nổi quá ba đến bốn năm.
Thẩm Hạo Hiên và sở cảnh sát sớm có mối quan hệ với nhau, khi hắn mới vào quan trường thì chạy việc bên ngoài cho sở thành phố, đã từng vây quét bọn buôn bán virgin, nhưng chưa nhìn thấy "sư", nói trắng ra là, "sư" là điều bí mật của nội bộ tổ chức buôn virgin, bất kể tổ chức khổng lồ thế nào, thì chỉ cần một lỗ hồng như thế là có thể phá vỡ được.
Tôi trợn tròn mắt kinh ngạc một hồi, Trương Thành Nam phát hiện ra tôi đang lạnh run người, hắn ấn đầu tôi áp vào ngực hắn, che đi nửa tầm mắt của tôi, tôi với hắn chỉ cách nhau gang tấc, tôi là người đầu tiên cảm nhận được sự tức giận lạnh thấu xương của hắn: "Lỗi của ai."
Hai tên tay sai đang giữ lấy vai người đàn ông, cúi đầu xuống: "Hàn nói có thứ quan trọng muốn đưa cho ngài, nhất thiết phải gặp mặt, tránh bị lộ."
Giọng nói của Trương Thành Nam đầy sự uy hiếp, khó mà cắt ngang: "Cái tay nào thả hắn ra ngoài, để cho A Minh chặt đứt cái tay đó."
Chặt tay là một cực hình chậm rãi của giới xã hội đen, không đe dọa đến tính mạng nhưng không thể bắn súng được nữa, không cầm dao được nữa, đừng nói là được trọng dụng, một tác dụng cũng không có.
Ông Kiều năm đó khốn nạn kinh khủng, đẽo đầu gối, đâm thủng xương vai, chữa khỏi xong, nghỉ ngơi một thời gian rồi lại làm như cũ, bị chặt tay thì xong rồi, nhưng năm gần đây việc tuyển mộ người không dễ dàng, cảnh sát cũng đã dập đi rất nhiều, lập được công lớn, sự điên cuồng của Trương Thành Nam ở Đông Bắc, Cửu tỷ và Lâm Hào Kiện thực ra đã bị thu hẹp rất nhiều, hắn khống chế giới xã hội đen, còn Thổ Hoàng Để khống chế xã hội thường, không còn cách nào khác, tay sai sống mái với nhau đến tàn phế rồi, tự mình làm mình tàn phế, không cần thiết.
Tiến Bình cảm thấy không ổn, cau mày nhắc nhở: "Anh Nam, những tên tay sai coi tù biết nhiều bí mật, mặc dù khiến cô
Trình hoảng sợ, nhưng tội cũng không đến mức này. Giết gà dọa khỉ, chỉ sợ ở dưới lại đầy tiếng oán thán, nghĩ rằng phụ nữ làm hỏng việc."
Phản ứng của Trương Thành Nam lại càng mạnh mẽ hơn, tôi tức giận, những nếp nhăn vẫn luôn không yên chỉ cần động vào một cái là bùng nổ. "Trình Bảo Ái đi cùng tôi rồi. Tìm tôi thấy không quen, một khi để tôi biết được có người âm thầm làm khó cô ấy, thì kết cục cũng giống như hắn."
Những lời này rất có sức nặng, giống như một tấm kim bài miễn tử, tổng cộng sào huyệt ở Đông Bắc, Hỗn Trạch ở ba tỉnh, ít thì mười nhìn, nhiều thi mấy chục nghìn, dưới sự chỉ thị của Trương Thành Nam, thì đến Thiên Hoàng cũng không lật đổ được, Tiểu Bình biết rõ điểm này, không dám phản kháng nhưng không chịu nổi mà hừ một tiếng chán chường, giọng nói lạnh như bằng: "Anh Nam có lệnh, chúng ta phải phục tùng, nhưng tôi cũng đã nói trước, chỉ cần là có ý nhắm đến anh Nam, bản đứng bị coi là dơ bản, cho dù có mất mạng, tôi nhất định sẽ khiến cô ta sống không bằng chết"
Tiến Bình dứt lời, nghiêng đầu chĩa khẩu súng lạnh băng, bắn về phía tôi, tôi không hề dao động, cũng không bị lép về, tâm trạng bình ổn trở lại, mỉm cười với hắn, trong khoảnh khắc của tia lửa ấy, sát khí của hắn trùng trùng.
Trương Thành Nam không nói gì, hắn lạnh lùng ném một chiếc khăn tay vuông lên mặt người đàn ông đang hôn mê đó, che đi ngủ quan thảm thương đáng sợ: "Không hiểu quy tắc."
Lời này của hắn như đang cảnh cáo Tiểu Bình, cũng giống như đang phán xét chuyện ngoài ý muốn này, sau đó dắt tay tôi đi đến chiếc xe thứ ba, để Tiểu Bình là Tưởng Lan Trang lại.
Bên ngoài xe có bao nhiêu u ám lạnh lẽo thì bên trong xe lại nóng hừng hực, tôi ngả người vào ghế, một cánh tay đặt trên vai Trương Thành Nam, áp má lên vai hắn, nhìn hắn một cách chăm chú, hắn nhìn lại tôi, nhưng như thể có con mắt mọc ra ở huyệt thái dương, ung dung sắn tay áo, hỏi tôi nhìn cái gì. "Một người đức hạnh như ông chủ Trương thật ra lại là một tên mặt người dạ thú." "Trước kia không phải như thế sao." "Làm gì có." Tôi thở dài, cố ý khiêu khích anh ta, tư thể lại những nhẽo vô cùng, "Tôi không thèm nhìn. Một bộ mặt lưu manh bại hoại, dơ bẩn vô cùng. Thà nhìn súc vật trên đường giao phối còn hơn, dù sao cũng thú vị hơn anh."
Anh ta nhếch mép, hơi ngả người ra sau, ngọn đèn đường mơ màng hắt qua cửa sổ, hòa nhập với đôi mắt kiêu ngạo của tôi, "Có ai nói với cô Trình rằng hả hê trên nỗi đau của người khác là rất xấu không"
Tôi không bực mình chút nào, hằng hải đấu khẩu với anh ta: "Nhưng chỉ có ông chủ Trương mới nhìn thấy vẻ xấu xí này của tôi thôi."
Hắn nhìn về phía trước, đuôi mắt hắn cong lại như thể đang cười, "Rất vinh hạnh. Về sau có xấu hơn nữa thì tôi cũng sẽ cố gắng nhìn."
Hẵn vẫn không buông tay tôi, hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi dính chặt lấy nhau.
Tôi buột miệng nói: "Ông chủ Trương không thích Giọng anh ra buồn tẻ, nhàn nhạt nói không. à?"
Mùa xuân hoa nở rộ, sức nóng phả vào cổ họng, có một luồng nhiệt phả qua ngực tôi, tôi cười mấy tiếng, "Cũng biết dỗ ngọt tôi à."
Khi đoàn xe đi đến ngoại ô, đậu ở trước cửa biệt thự thì đã hai giờ sáng rồi, tôi nửa mê nửa tỉnh, Trương Thành Nam cúi người ghé sát vào tại tôi cười mắng mấy câu, sau đó bể tôi, tôi như bay trong không trung, không thèm mở mắt, chỉ nghe thấy hắn dặn tay sai thu dọn phòng ngủ, chuẩn bị quần áo, tiếng bước chân qua lại tứ phía thật ồn ào, bởi vì hình như tồi đến đây quá đột ngột.
Căn phòng anh ta sắp xếp là căn phòng của tôi trước đây, cưỡng hiếp ở đây mà cho con bú cũng ở đây, đầu đâu cũng là những vết tích, đều là những tiếng rên và hơi nóng, tôi liếc mắt nhìn một cái liền cảm thấy đỏ bừng cả mặt, tên khốn nạn, không để tôi được sống yên ổn.
Tôi nghĩ như thế, không khỏi mắng hắn, hắn cười rồi ừ một tiếng, một tay che mắt tôi, tay kia mở ngăn kéo, âm thanh leng keng mấy tiếng, ngay sau đó đỉnh đầu thấy mát lạnh, xẹt qua tóc mai.
Tôi sững sờ, bóng trên mặt đất đung đưa, không ngừng lay động, một nửa thì đổ xuống đầu giường, một nửa vẫn ở dưới lòng bàn chân, bàn tay vụng về của anh ta nắm lấy một búi tóc xơ xác và rối tung, một cái trâm cài tóc lấp lánh. Nó giống như mặt hồ dưới trắng, tinh tế và sang trọng, toát ra sức hấp dẫn khó cưỡng lại.
Hắn mỉm cười ngắm một lúc lâu, cũng không nói là nhìn có đẹp hay không. Tôi nhẹ vuốt ve, sợ làm rơi nó, mát lạnh như vải satin, "Lấy của cô gái nào vậy, mượn hoa dâng Phật à?" "Không nhớ, cô cài đi." Ngón tay điểm xuyết những vết chai của Trương
Thành Nam, như có như không vuốt ve má tôi, những viên ngọc trai như nhưng nốt ruồi đỏ tôn lên ánh sáng ngọc, tuyệt đẹp, giống như một đóa hoa huệ, lặng lẽ bén rễ đâm chồi, dù có ngứa cũng không lỡ bỏ đi.
Bỏ thế nào được, tôi yêu mùi khói thuốc trong veo từ ngón tay hắn, yêu cái khuy áo hổ phách màu xanh nhạt trên tay áo hắn, yêu những nếp nhăn mờ trên vầng trán trơn bóng của hắn, yêu ánh mắt đa tình đến mất hồn trong khoảnh khắc này của hắn.
Hắn khắc cốt ghi tâm, dù kết quả xấu hay tốt thì hắn đều khắc cốt ghi tâm.
Hắn ôm tôi từ phía sau, cái hôn của hắn, hơi thở của hắn, nhịp tim của hắn, đều là chân thành, là thậm tình, là phẳng lặng. "Bé năm, tại sao lại đến tìm anh." Lông mày của tôi run lên.
Khoảnh khắc tôi xuất hiện cách đây vài giờ, liều lĩnh và bốc đồng, tôi đang đánh cược vào vận may và bản lĩnh của mình, đánh cược ván vận may có chủ ý này, cược vào hai ba phần tình cảm và sự hứng thú của anh.
Quả nhiên hắn vẫn chấp nhận, nhưng cuối cùng lại "Nhớ anh không được sao?" hỏi.
Tôi quay đầu nhìn hắn: "Anh từng nói, bất cứ khi nào, anh cũng đều để dành một vị trí cho em."
Tôi không thể phân biệt được vẻ mặt của anh ấy là đang vui vẻ hay đang tức giận, anh ấy vô cùng ôn hòa, không hề có chút kinh ngạc hay dao động, từng giây từng phút trôi qua, nụ cười của anh ấy sáng rõ như vì sao, "Anh tin.”
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, lưng tôi đã ướt đẫm rồi, tôi không nghĩ anh ấy thật sự tin tưởng, nhưng bên ngoài anh ấy đã cho tôi một bước đi, anh ấy không tin, thì cả trận này coi như thua hết.
Tôi không hẳn là giúp Thẩm Hạo Hiện tính kế với Trương Thành Nam, nhưng lý do tôi đến, không thể không liên quan đến việc đó.
Chúng tôi ở trong phòng không lâu, lại có tên tay sai đi lên, báo tin từ ngoài cửa: "Anh Nam, cô Tưởng vừa nhận một cuộc điện thoại từ Tề Lâm, có chuyện rất quan trọng, mời anh đến phòng cô ấy một chuyến."
Anh ấy vốn định tối nay ở lại đây, anh ấy biết tôi sẽ không chịu, người đã ở bên cạnh rồi thì không cần vội từng giờ từng phút, Thẩm Hạo Thiên hiểu, tôi cũng hiểu, anh ấy thích khuất phục, một miếng nuốt trọn tất nhiên là sảng khoái, món ngon mà không nhai, nếu không thì tôi quá khó chơi, đối với tấm chân tình của Thẩm Hạo Thiên, anh ấy không thể chen vào, anh ấy sẽ không dùng thủ đọan nửa năm trước với tôi nữa.
Trương Thành Nam nhất định không phải hạng thừa nước đục thả câu, anh ấy thực sự là thủ lĩnh của thế giới ngầm.
Anh ấy rút cánh tay khỏi eo tôi, hôn lên cổ tôi, anh ấy rất ham mê sự dịu dàng thân mật này, tôi thuận theo, ngoài cửa sổ sóng yên gió lặng, đối với anh ấy thì đây là khoảnh khắc hiếm có. Đôi môi anh ấy "chu du khắp nơi rồi mới rời khỏi làn da của tôi: "Nghỉ ngơi đi."
Sau khi anh ấy đi, tôi đứng trước gương, cởi sườn xám, chăm chú nhìn cơ thể trần trụi trong gương, trong đầu lại hồi tưởng lại, những năm tháng long đong vất vả, nó là câu chuyện của tôi, xấu xí và phóng đãng.
Tôi phát điên vì người đàn ông nào, hối hận vì người đàn ông nào, hồn bay phách lạc vì người đàn ông nào, đêm đêm không ngủ được vì người đàn ông nào.
Tôi không sạch sẽ, tôi thừa nhận điều đó, tôi không lương thiện, tôi xấu xa và thiếu đạo đức, nếu không như thế, tôi đã sớm bị dẫm đạp dưới chân nhưng người phụ nữ có mục đích rõ ràng, thông suốt tất cả, chà đạp đến mức thịt nát xương tan.
Hồ ly tinh thực thụ sẽ không muốn biến thành hình người.
Tôi đè nén lòng mình với cảm giác buồn chán, cầm chiếc lược gỗ trên bàn chải tóc, khi tôi chuẩn bị làm tóc xong thì nghe thấy tiếng cửa cót két, có gì đó, tôi vô thức nhìn lại, nhìn lướt qua, tôi cầm chặt chiếc lược trong tay.
Tưởng Lan Trang mặc một bộ váy lụa màu hồng cánh sen, im lặng đứng đó như một bóng ma.