Sự ngăn cách giữa tôi và Quan Lập Thành cứ như một cái động không đáy càng đào càng rộng, anh ta không có ý định bù đắp vào, tôi lại càng nhìn không thấu anh ta.
Nghi thức đưa tang của Phó Thiết Vũ là do quân khu tỉnh Long Giang tổ chức, tỉnh ủy chọn địa điểm, một nghi thức vừa to lớn vừa long trọng đã cho ông ta có đủ thể diện.
Quan Lập Thành và ông ta cùng ngành nên không khỏi phải đi tiễn đoạn đường cuối. Tuy là người mình ghét nhưng quá trình hình thức thì cũng phải căng da đầu mà làm.
Trương Minh kéo cửa xe ra, bung một cây dù chống đạn lên hầu hạ tôi và Quan Lập Thành xuống xe. Anh ta phân phó cho cảnh sát vũ trang mang nhiệm vụ hộ tống đi thông báo, rất nhanh người chủ trì tang lễ đã đi xuyên qua mười mấy hàng bạn cũ đang mang vẻ mặt đau đớn cùng cực mà đi đến, không khí thê lương lưu chuyển trong linh đường: “Tham Mưu trưởng Quan cùng phu nhân chia buồn.”
Tiếng khóc thút thít, tiếng kêu gào, tiếng khụt khịt trong phút chốc liền im bặt.
Tôi đi theo bên trái Quan Lập Thành, quân trang của anh ta tung bay phấp phới, dưới ánh đèn chiếu sáng càng thêm vẻ thẳng tắp anh tuấn, hào hoa phong nhã. Tôi mặt một bộ áo đen quần đen, trước ngực cài hoa trắng. Mỗi người ở đây đều mang vẻ mặt nghiêm trang giả dối mà ai cũng hiểu rõ, nhưng lại không thể không tiếp tục diễn, thật đúng là có một loại châm chọc không thể hiểu nổi, tôi nhìn về phía lư hương lẵng hoa được bày trong linh đường, quy cách đám tang cực kỳ phô trương, cũng không khác mấy với cấp bậc nguyên thủ quốc gia, tôi và Quan Lập Thành đứng ngang nhau, hai hàng cảnh sát vũ trang chỉnh tề đồng đều kính lễ: “Tham mưu trưởng Quan, bà Quan!”
Tiếng hô vang vọng chấn động, tràn đầy hào hùng khí phách núi non.
“Phó tư lệnh, Lập Thành đến trễ rồi.”
Anh ta cởi mũ cúi người, khóe mắt tôi có hơi ẩm ướt bị thương, thanh âm không cao không thấp mà nói cho bà Phó nghe: “Phó tư lệnh mang tấm lòng quả cảm, vì sự nghiệp quân chính của Đông Bắc mà dù hi sinh cũng không hối tiếc, là tấm gương cho đời sau, quân ủy ba tỉnh Long Giang, Cát Lâm, Ninh Khiết thương nghị quyết định Quan Lập Thành sẽ trở thành người nắm quyền trong quân khu tỉnh Long Giang, lý lịch của anh đủ điều kiện, công lao cũng nhiều, lúc Phó tư lệnh còn nhậm chức thì cũng cực kỳ xem trọng anh ấy, đã có căn cơ tốt, lại được tám phương quy thuận, mà công vụ của Quan Lập Thành sẽ do chính ủy Cổ tiếp nhận, có phiền phức gì thì bà cứ ủy thác cho tôi là được.”
Người chủ trì tang lễ đốt cháy ba nén hương, vẻ mặt Quan Lập Thành không mang bất cứ cảm xúc gì mà suy tư một số việc, ánh mắt bà Phó đảo tới đảo lui. Mọi chuyện cứ như một giấc mộng, bà ta nghiêng nghiêng ngả ngả mà giãy dụa, tóc mai cài hoa trắng, tuổi mới sáu mươi mà cứ như đã già tám mươi tuổi, vệt nước mắt trên gò má đang chồng chất nếp nhăn kia của bà dường như chưa từng được lau khô, bà ta run rẩy tay chân tức giận cười khổ: “Trưởng tham mưu Quan, mấy trăm ngàn bộ quân ở Đông Bắc là cậu gọi là đến đuổi là đi sao?”
Mặt Quan Lập Thành không chút thay đổi: “Phục vụ cho Đảng, tuân thủ kỷ luật, bảo vệ cho dân.
Cổ họng bà Phó cứ như bị chi chít những tảng đá chặn lại, tắc nghẹn, hỗn loạn mà không chân thực: “Vị trí của ông ấy đã để trống, bây giờ tham mưu trưởng Quan lại là người đứng đầu trong số các tướng ở phương Bắc hiện nay, tiền đồ như gấm, cậu vốn có căn cơ cao nhưng sau khi thăng chức lại cũng vẫn cùng ăn cùng luyện với binh lính, cậu công chính liêm minh, cho dù có có ý đồ tạo phản thì với trình độ cao không thể với của cậu cũng đủ để khiến bộ binh ủng hộ, cậu lũng đoạn hơn phân nửa quân quyền Đông Bắc, khiến Trung ương cũng phải sợ hãi không dám chống lại, danh tiếng cậu dựng lên trong hai mươi ba năm nay, giấc mộng tan rồi, cấp trên mất rồi, cũng nên đem nó ra dùng rồi.”
Nơi người nhà người mất đứng hầu lúc này đang có vô số bóng người chen chúc, Quan Lập Thành làm bộ làm tịch tế bái không khác gì đổ thêm dầu vào lửa cho nhà họ Phó đang gặp nạn lúc này, mỗi người bọn họ đều cắn răng nghiến lợi nhưng ai cũng không dám tùy tiện trách móc, phải nói kiểu gì chứ? Phó Thiết Vũ đã buông tay nhân gian, sự hiển hách của nhà họ Phó cũng đã suy tàn, đối chọi với tham mưu trưởng thống lĩnh tam quân thật đúng là lấy trứng chọi đá, châu chấu đá xe.
Trong ngực bà Phó bùng lên lửa giận, chỉ vào Quan Lập Thành đang thắp hương hành lễ mà chửi ầm lên: “Ông Phó đã tin nhầm mày, mày là thứ tiểu nhân bỉ ổi ra vẻ đường hoàng, tất cả những thứ nghe lời, thỏa hiệp của mày đều là để ngụy trang cho lòng lang dạ sói của mày, ông ấy cất nhắc cho mày đứng đầu một phương trong bộ đội, hô hào trong quân khu, lại đổi lại cái lấy oán báo ơn của mày, thật đúng là chết uất ức không nhắm mắt mà. Mục đích của mày chính là thay thế chức quan tối cao của ba tỉnh miền Đông Bắc, những thứ mà ông Phó cho mày, mày căn bản không thỏa mãn.
Nhà họ Phó thật sự điên rồi, giữa nơi công cộng đồng người mà cũng dám ăn nói không kiêng kỵ gì như vậy, tôi liếc mắt ra hiệu lập tức liền có tám vị cảnh sát ào ào rút súng, chỗ dành cho người nhà đều ồn ào nhao nhao một mảnh.
Trương Minh phủi phủi chút bụi bám trên vai mình sau đó không nhanh không chậm nói: “Bà Phó, xin hãy bớt đau thương. Cần gì phải khiến Phó tư lệnh đã cưỡi hạc về trời lại vì lời chửi của bà mà xuống suối vàng cũng không được yên chứ. Tham mưu trưởng thông cảm cho nỗi đau của bà nên sẽ không so đo. Bà hãy biết điểm dừng đi, không bằng không cớ vu khống người khác, nói một nửa thì có thể là vì bà già cả mờ mắt đã hơi chậm chạp nên có thể tha thứ, nhưng nếu nói hết.” Trương Minh nhấp môi nói: “Bà không sao, nhưng con trai con gái cháu nhỏ của bà, thật là không hiểu quy tắc quá đi.”
Bà Phó tức tới mức co giật, chuyện một khi đã xảy ra thì không thể thu dọn được nữa, thấp thoáng có tiếng bàn tán vang lên từ trong đám người, tôi trách mắng cảnh sát bảo vệ: “Mù hả? Không có mắt sao! Đây là tang lễ của Phó tư lệnh, người chết lớn nhất, mấy người bất kính với Phó tư lệnh thì xử lý theo quân quy!”
Tám vị cảnh sát không hề động đậy, họng súng nhắm xuống chọc vào khe hở giữa những viên gạch cứng ngắc. Tôi mang khuôn mặt tươi cười rực rỡ như hoa mà lắc lư đi đến trước mặt bà Phó, thân mật kéo lấy tay bà ta nhưng lại bị bà ta hất ra, tôi vẫn không bỏ cuộc mà một lần nữa nắm lấy, bà ta cũng muốn hất ra nhưng tôi lại nắm chặt lấy mười ngón tay bà ta, bà ta ngạc nhiên, còn tôi ngoài cười trong không cười nói: “Bà Phó, tòa núi dựa Phó tư lệnh này không thể phù hộ cho nhà họ Phó được nữa, ngoại trừ chồng ra thì bà còn có cháu trai cháu gái, an hưởng tuổi già là một lựa chọn thông minh, Quan Lập Thành cũng không phải người không biết ơn, bà phải có điều cần giúp thì anh ấy mới có cái để bảo đáp chứ đúng không?"
Tôi giảng hòa với bà Phó nhưng bà ta không thèm nể mặt mà còn cười dữ tợn rút tay ra khỏi tay tôi: “Trình Bảo Ái, cô gả cho cậu ta, tôi và ông Phó vẫn luôn không đồng ý, hôn nhân của cậu ta đúng là không liên quan gì tới chúng tôi, nhưng cô làm loạn hết giới thượng lưu của ba tỉnh miền Đông Bắc này lên, không hiền huệ không trong sạch, là loại đàn bà độc ác, quả nhiên rắn chuột một ổ, lang sói xứng tiện nhân.”
Tôi không chút để ý mà mở một cúc áo trên cổ ra cho bớt buồn bực, người đàn ông bên cạnh vẫn lù lù bất động, anh ta còn rất có hứng thú mà quan sát cả nửa tiếng, Phó Thiết Vũ cả đời chinh chiến, nghe nói trước lúc rời đi cũng nằm rất ngay ngắn trang trọng, huy hiệu trên mũ cảnh sát cũng được lau sáng bóng, rực rỡ chói mắt, dưới vành mũ xanh lục là một đôi con người sáng ngời, Quan Lập Thành cười nhạo, châm chọc sỉ nhục: “Bà Phó, bà đang lên án tôi sao?”
“Mày đưa tay lên ngực tự hỏi xem mày có quang minh chính đại không?” Bà Phó đẩy người nhà đang giữ mình lại mà phẫn nộ gào lên: "Mày giết hại đồng nghiệp, giết vợ của cán bộ cấp cao, uy hiếp thuộc hạ nhận tội thay, bọn họ sẽ tìm mày đòi mạng, quấy rối khiến mày ngày đêm không yên!”
“Hỗn xược.”
Bờ môi mỏng của anh ta nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, sau đó cảnh giác vũ trang vốn đang thả lỏng cũng lập tức nâng họng súng tỉa lên lần nữa.
Quan Lập Thành xoay người, đôi chân thon dài rắn chắc được quần tây bao bọc sải bước phóng khoáng rời đi “Bà Phó vì quá đau thương nên đã đổ bệnh, nói năng không biết kiềm chế, miệt thị quân khu tỉnh, đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị đi, không cho người nhà thăm nom, sau khi hết bệnh thì vào sống trong đại viện quân ủy, sắp xếp người chuyên môn hầu hạ.”
Tôi thở dài một hơi, nở nụ cười vừa tiếc hận vừa đáng tiếc: “Bà Phó, bà thật sự không biết tốt xấu quá mà, Ngu Công dời núi, dời cả một thế kỷ, người đời sau thương xót nên nói núi đã được dời, nhưng thật ra thì sao, núi kia vẫn là núi kia, Ngu Công chết rồi, bà tự mình làm bậy liên lụy đến người nhà, thật đúng là già hồ đồ rồi.”
Dưới sự hộ tống của cảnh sát vũ trang, tôi bước ra khỏi linh đường, mặt trời nắng gắt, phía sau tầng mây cứ như có che giấu một vị Phật Tổ phổ độ chúng sinh, ngài ấy từ bi hiền hậu, quan sát chúng sinh nhưng lại không thể ngăn cản được sự tham lam và dục niệm trong lòng người phàm.
Vật chôn cùng vô tội, câu chuyện thế gian do quý tộc một tay che trời cũng không phải nói dối.
Nó tàn nhẫn, đáng ghét, cay độc. Nhưng nó vẫn chân thực tồn tại, một bên là đen, một bên là trắng.
Trắng đen không có tuyệt đối.
Quan Lập Thành và tổ tông khoác cảnh phục quang minh chính đại đứng thẳng dưới màu cờ đỏ, bọn họ trong sạch sao?
Tôi chỉ cảm thấy hoang đường.
Lúc này tiếng kêu gọi bà Phó vang lên cắt ngang không gian yên tĩnh, con gái bà ta đang tay chân luống cuống mà đỡ bà ta lúc này đã ngất đi lảo đảo chạy vội ra ngoài, cờ trắng ngã xuống đất, dầu cạn đèn tắt, sắp thành lại bại, một người bị tổn hại là tất cả đều sụp đổ theo.
Nhà họ Phó sụp đổ rồi.
Quan Lập Thành trước nay vẫn luôn quen kiểu thao tác đuổi cùng giết tận, không để lại nguy cơ. Anh ta sẽ từ từ gặm nhấm từng chút một như tằm ăn dâu mà ăn sạch con cháu nhà họ Phó, cho đến khi từng mối họa ngầm đều bị bóp chết từ trong trứng nước, không thể gây nên sóng gió gì được nữa.
Trận chiến ở Ma Cao của Quan Lập Thành thật sự thắng rất đẹp, về công anh ta mượn đòn phản đòn, Thẩm Quốc Minh tự đào mồ chôn mình, anh ta chỉ dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ liền có thể khiến ông ta bị kẹp vào thế tiến thoái lưỡng nan, tiếng xấu của vua một cõi nhất định phải che giấu thật kỹ, cưỡng hiếp phu nhân tham mưu trưởng, chuyện này đã thuộc về phạm vi đạo đức, còn đáng xấu hổ hơn cả chuyện hối lộ mua quan bán tước, anh ta muốn lăn lộn trên con đường làm quan thì dù thế nào cũng phải tiêu hủy hết những lời đồn này, thiêu hủy tàu ngầm buôn lậu ma túy, bảo vệ thể diện nguyên thủ quốc gia, chiến công của anh ta thật đúng là phong phú, về tư, anh ta lặng yên không một tiếng động giết chết Phó Thiết Vũ, khiến nhân chứng còn sót lại duy nhất biết rõ về những chuyện đen tối không thể để người đời biết của anh ta cũng vĩnh biệt cõi đời, Quan Lập Thành cứ như một cây ngô đồng đang điên cuồng sinh trưởng, đâm cành mọc nhánh, kiêu căng làm bậy, cũng không cần phải kiêng kỵ bất cứ thứ gì nữa.
Ngoài sáng, anh ta là một tham mưu trưởng cương chính liêm khiết hai bàn tay trắng, không tham thêm bất cứ thứ gì khác ngoài tiền lương, bị ức hiếp, bị xem thường, bị bài xích nhưng anh ta vẫn một lòng hướng về Đảng, hai vị thứ trưởng từng đánh bại anh ta không có chỗ nào là bằng được anh ta, Trung ương vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, muốn bình ổn dư luận nên phải kiệt sức sửa chữa vì vậy chuyện tăng thêm một thứ trưởng là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.
Trong tối, đã không có thứ gì có thể cản nổi anh ta, chiến sĩ ở Đông Bắc khác với mấy tỉnh khác, từ thời kỳ dân quốc quân phiệt tranh giành thì Đông Bắc đã là điểm chốt quan trọng, cắn không gãy, nhai không ra, giết chóc hung mãnh, cực kỳ tàn bạo. Bọn họ là quân hàng không do Quan Lập Thành luyện ra để dùng đến khi khẩn cấp, ngược lại, ở địa bàn của Quan Lập Thành thì không gì có thể động đến được anh ta, giống như những gì bà Phó nói, một khi anh ta không thành thật nữa thì thật sự là hậu hoạn vô cùng, Trung ương cũng là nhằm vào điểm này, và cũng muốn an ủi công thần nên tám chín phần mười anh ta sẽ được thăng làm thứ trưởng, thậm chí không cần đợi hai năm sau nữa mà nội trong đoạn thời gian ngắn này sẽ được quyết định.
Ván cờ này của Quan Lập Thành thật đúng là kín kẽ thận trọng, có thể nói là điển phạm trong việc ngủ đông trong chốn quan trường.
Sau tang lễ của Phó tư lệnh, về nguyên nhân cái chết của ông ta thì được bàn tán xôn xao đủ kiểu, một bộ phận nhỏ nói là do nội đấu bên trong nội bộ quân khu, mà phần lớn thì đoán là do Thẩm Quốc Minh đang dòm ngó quân quyền đã làm, vinh quang của nguyên thủ quốc gia quá lớn, ông ta hông có binh phù, ngoại trừ một đội năm ngàn kỵ binh hộ vệ dùng để bài trí khiến ông ta có vẻ như một quan chức cao cấp ra thì ông ta lại không thể tự tiện điều binh, điều này đối với dã tâm của Thẩm Quốc Minh mà nói thì thật đúng là một cái khuyết điểm cực lớn.
Nhưng điều kỳ quái chính là không có mấy người nghi ngờ là do Quan Lập Thành làm, càng nhiều người thế tội thì anh ta càng vui mừng, cũng đã sớm có chuẩn bị nên rất quen thuộc mà thích ứng với những công vụ Phó Thiết Vũ để lại.
Mấy ngày hôm đó tôi bắt đầu không thoải mái, bụng nhỏ trĩu xuống đau đớn như bị xé rách, lúc đầu còn có thể nhịn được nhưng sau đó ảnh hưởng đến ăn uống đi lại, lúc tắm còn thấy có tia máu chảy ra, lấy khăn lông lau một cái liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
Liên tục mãi như thế đến hoàng hôn ngày thứ năm, trong lúc đang tắm tôi lại phát hiện giữa đùi mình đang có máu tươi chầm chậm chảy ra, máu rất đặc, đỏ đậm gần giống màu tím, kèm theo đó còn có một dòng nước trong suốt hỗn hộp quện vào nhau chảy từ đùi xuống mặt đất, cảnh tượng này quen thuộc tới mức nào, tôi sững sờ bị dọa cho sắc mặt vàng vọt, tay trượt một cái hất vỡ cái ly thủy tinh dùng để súc miệng, bảo mẫu nghe thấy tiếng thủy tinh đổ vỡ thì liền vội vàng xông vào phòng tắm, khi nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác thảm hại của tôi, bà ấy hoảng sợ: “Bà chủ!”
Bà ấy xé váy tôi ra, vẻ hoảng sợ trên mặt càng thêm trầm trọng, bà ấy kêu gọi cảnh sát đang canh giữ bên ngoài cùng với tài xế sau đó một đường nhanh chóng đưa tôi tới bệnh viện. Y tá tiêm cho tôi một mũi thuốc tế, sau đó tôi liền rơi vào mê mang.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh hình như tôi có nghe thấy tiếng nói của Quan Lập Thành, Trương Minh hỏi anh ta có cần thông báo cho Trương Thành Nam hay không, một đoạn im lặng thôi qua, Quan Lập Thành nghiêng người dém lại góc chặn cho tôi: “Cô ấy sảy thai trong nhà, tin tức đã bị phong tỏa, tạm thời không gây nên bất cứ sóng gió nào, lúc xuất viện cậu hãy đưa cô ấy về nhà Trương Thành Nam đi, lúc ở bệnh viện nhớ cẩn thận, anh ta vừa tới thì liền mau chóng rời đi.”
Trương Minh nói: “Cái thai được lấy ra khi làm phẫu thuật, tôi đã bí mật tiêu hủy rồi, tránh cho nó rơi vào tay của người có mưu đồ lại trở vũ khí bén nhọn kiềm kẹp hai bên. Dù sao đứa trẻ cũng không phải con anh.”
Ngón tay Quan Lập Thành gập lại sờ lên mắt mày tôi, mang theo ba phần yêu thương, anh nhàn nhạt Ừ một tiếng.
Tôi lại lần nữa hôn mê đi, tỉnh lại lần nữa đã là mấy tiếng sau, khi mở mắt ra thì ập vào mắt chính là vách tường trắng xóa, hình dạng chiếc giường lạnh băng không có hơi thở, và bản thân tôi đang tiều tụy.
Dựa gần mép giường có một cái tay áo sơ mi màu xanh lam được vén lên, tôi sờ không tới, tôi không xác định được mình là còn sống hay đã chết, là chân thật hay chỉ là ác mộng, trong đôi mắt trống rỗng của tôi chợt chua xót rồi dâng lên từng đợt sương mù, sương mù dần dần tan ra, gương mặt của Trương Thành Nam ập vào mắt tôi, trên mặt anh tràn đầy nặng nề, bị thương và yên lặng.
Sảy thai.
Lời của Trương Minh cứ lặp đi lặp lại bên tại tôi, tôi còn chưa nói được lời nào thì nước mắt đã chảy xuống, tôi sờ cổ áo Trương Thành Nam, lảo đảo bò dậy, kéo anh đến khoảng cách cách tôi gần trong gang tấc, đôi mắt tôi tràn đầy ánh sáng tha thiết nóng bỏng, ngược lại trong đôi mắt đỏ hồng kia của anh có thề phản chiếu ra bộ dáng tiều tụy thảm không nỡ nhìn, hoảng hốt mơ hồ của tôi lúc này, anh biết rõ tôi đang kiêng kỵ điều gì, anh ôm thân mình suy yếu của tôi vào lồng ngực mình, khàn giọng nói: “Tiểu Ngũ, là đứa bé phúc mỏng, không liên quan gì đến mưu kế.”
Mười hai chữ như có hàng ngàn mũi tên tàn nhẫn đâm vào trái tim cùng ngũ tạng của tôi, tất cả cảm xúc cổ kiềm nén đều vỡ òa ra, tôi ngửa mặt khóc thét lên, tôi tự cho mình là bách độc bất xâm, đao thương bất nhập, không sợ bất cứ cuồng phong gió lốc nào, không sợ báo ứng, cũng coi thường nguyền rủa, nhưng ông trời lại nắm vào điểm yếu duy nhất của tôi, đập tôi đến mức đứt từng đoạn ruột...
Trương Thành Nam ôm lấy con người đang không ngừng run rẩy và tràn đầy bất lực là tôi, không biết tôi đã khóc bao lâu, lâu đến mức hao hết thể lực, ngay cả hít vào một hơi cũng cảm thấy khó khăn, tôi vùi mình vào cái ôm rắn chắc của anh: “Thành Nam, chúng ta đã mất đi hai đứa con.”
Người anh cương cứng lại.
Tôi khóc rồi lại cười, hoảng hốt sờ vào hàng mày anh tuấn đen nhánh của anh: “Em có lỗi với nó, là do em sơ suất. Em bôn ba thế này, em hổ thẹn với Lập Thành, hổ thẹn với anh, hổ thẹn với bản thân, nhưng rốt cuộc em đang làm gì thế này, em thật vô dụng.”
Cái trán trắng nõn của anh chau lại, cánh tay đang ôm sau lưng tôi cũng càng ngày càng thít chặt hơn.
Tôi biết anh ấy còn sụp đổ hơn cả tôi.
ít nhất tôi còn có thể khóc lên, có thể trút giận, có thể gào thét, có thể điên cuồng trong một lúc, có thể vứt bỏ sự kiên cường của mình, có thể vứt bỏ áo giáp kiên nghị, nhưng anh không thể.
Anh bắt buộc phải nhanh chóng chôn vùi nỗi tuyệt vọng khi làm một người cha của mình, không để lộ ra bất cứ sơ hở nào, không vui không buồn, anh phải chống đỡ một bầu trời rộng lớn, dùng mưu kế của mình để xử lý kẻ địch.
Loại áp lực vô bờ bến này ép cho anh không thể nào thở nổi.
Ngàn vạn lời nói cũng chỉ hóa thành một câu, sẽ lại có nữa thôi.
Nhưng bọn họ đều biết điều này khó khăn đến mức nào.
Hơn sáu giờ sáng, Tiến Bình đến bệnh viện mời Trương Thành Nam rời đi, bến tàu Tây xảy ra chút rối loạn, một tàu hàng bị lật úp ngoài sông, thương vong rất nhiều, số hàng hóa trong đó có sáu phần là phải giao cho khách hàng trong hôm nay, khách hàng không cần tiền, chỉ cần hàng nên liền chặn lại ở cửa không chịu nhường bước.
Trương Thành Nam bảo bảo mẫu mang theo hộp cơm đến bệnh viện, sau đó anh hôn tôi một cái liền rời đi, nỗi đau mất con đang giày vò tôi nên tôi nào còn khẩu vị ăn uống gì nữa, tôi ngậm một muỗng canh khó khăn nuốt xuống, lại nôn một ngụm cháo vào lại trong bát, bảo mẫu sốt ruột múc muỗng thứ hai: “Bà chủ, bác sĩ bảo rằng bệnh khó mang thai của cô còn có thể trị được, đây là chuyện tốt, cô còn buồn gì nữa, cô có thân thể khỏe mạnh thế này còn sợ không mang thai được hay sao”
Tôi dựa vào gối, ánh mắt vừa trống rỗng vừa ngơ ngác nhìn vào bụng mình, tôi còn chưa biết đến sự tồn tại của nó thì nó đã không nói lời nào mà biến mất rồi, thật khiến tôi trở tay không kịp, lại hối hận lúc đầu, bàn tay nóng bỏng run rẩy phủ lên bụng: “Lúc trẻ tôi không biết kiểm điểm, thiên đạo luân hồi, tôi nhận.”
Tôi mang khuôn mặt nước mắt đầm đìa ngẩng đầu lên: “Tôi thà rằng bụng mình vẫn luôn trống rỗng mãi, nếu đã cho tôi thì lại sao lại còn thu về, tôi tạo nghiệt thì phải trừng phạt tôi đoạn tử tuyệt tôn sao?”
Bảo mẫu tay chân luống cuống lau nước mắt cho tôi: “Bà chủ, cô hãy phấn chấn lên, bây giờ ở Đông Bắc đang tràn đầy mù mịt, cả hai giới trắng đen đều bắt đầu ngo ngoe rục rịch, lúc này sao cô có thể an tâm dưỡng thai được, như vậy cơ thể mẹ cũng sẽ bị ảnh hưởng, đứa nhỏ rời đi là hiếu thuận, cô nên vui mừng mới phải, chờ thế cục ổn định rồi thì nó sẽ lại đầu thai làm con cô.”
Tôi hỏi sẽ như vậy sao.
Bà ấy gật đầu, tôi thấy vậy liền nhếch khóe môi: “Tôi muốn ăn bánh bao của tiệm Lão Tự Hiệu trên đường Tây, đường đi không xa, bà đi mua giúp tôi một lồng đi.
Bảo mẫu thấy tôi chịu ăn gì đó liền liền vội vàng chạy ra ngoài, tôi thu tầm mắt lại, nhàn nhạt nói một câu: “Đến tận cửa rồi còn không vào, không giống tác phong của cô Tưởng nhỉ”
Chỉ trong mấy giây, trước cảnh cửa đang mở kia có một bóng người xuất hiện, cô ta vui vẻ khi người khác gặp họa nói: “Cô thiệt hiểu tôi quá nha cô Trình. Cô chịu giày vò như vậy có lý nào tôi lại không đến xem kịch hay chứ, cô mong ngóng ngày đêm mới chờ được cái thai này, nhưng giấc mộng được làm mẹ của cô thật đúng là xa xôi quá, vậy mà lại rơi vào kết cục người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có phải cô đang thấy đau đớn trong lòng, sống không bằng chết không?”
Mỗi cái lỗ chân lông trên người cô ta đều mang theo vẻ khoái trả tràn trề: “Đời này của cô thật đúng là đáng bị như vậy, vinh hoa lợi lộc, hưởng thụ gió trắng, danh phận sủng ái, hô mưa gọi gió, cô đạp lên đầu biết bao nhiêu người phụ nữ để bước lên, sau sự kiêu căng của cô.
Tôi châm chọc cười: “Con mắt nào của cô thấy tôi đang sống không bằng chết?” Tôi thò tay vào hộc bàn tìm kiếm một cái hộp trang sức, lấy hoa tai trong đó ra đeo vào tai: “Được và mất đều do số mệnh, sang hèn do trời, một cục máu chưa thành hình mà thôi, còn chưa biết thở, cô Tưởng thật sự cho rằng nó có thể làm tôi sụp đổ sao? Chỉ là hai đứa con mà thôi, cho dù mất mười đứa thì Trình Bảo Ái tôi cũng có thể chịu đựng được.”
Tưởng Lan liếc khuôn mặt tràn đầy bình tĩnh của tôi, khóe mắt tuy có hơi đỏ nhưng theo từng cơn gió thổi vào qua cửa sổ thì cũng đã nhạt đi rất nhiều, không nhìn ra được dấu vết nước mắt, cô ta thu nụ cười điên cuồng của mình lại, từ trên cao nhìn xuống châm chọc nói: “Kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, cô thật đúng là ma quỷ.
Tôi làm lơ lời cô ta nói sau đó nhanh gọn rút kim tiêm trên mu bàn tay xuống, khi mũi kim rút ra khỏi da còn có cả tơ máu phun ra, tôi lại cứ như không cảm thấy đau mà vặn nắp son ra bôi lên đôi môi có phần trắng nhợt của mình: “Phụ nữ là một vũng nước, lúc còn trong veo thì đàn ông sẽ thương yêu đủ bề, khi đã nhiễm đục thì sẽ có vô số rác rưởi đổ ập xuống, càng ghê tởm thì càng bị ghét bỏ, cô Tưởng, cô biết tôi liều mạng đến hôm nay là dựa và lợi thế gì không? Đàn ông không ngu, nhất là đàn ông trong thế giới của tôi và cô, không chỉ vai chính có thể lực ngang nhau, mà ngay cả vai phụ đã định sẵn sẽ mất mạng cũng có được thực lực hùng mạnh.”