*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khuôn mặt Quan Lập Thành gần sát tôi, nụ hôn sâu của anh ấy khiến tôi như mê man trong giây lát, hoảng hốt. Hoàng hôn đang xuống, giữa tôi và anh ấy có chút kẽ hở, ánh nắng ảm đạm lọt qua đó. Khi những hạt bụi còn phiêu đãng giữa không gian, anh ấy hỏi tôi có muốn thử lại một lần nữa hay không.
Môi tôi bị anh ấy mút đến mức chết lặng, ngón tay anh ấy dịu dàng lau đi vệt nước miếng trên óe miệng tôi, một sợi chỉ bạc trong suốt như mê hoặc linh hồn người ta, đến bản thân tôi cũng không khỏi lúng túng.
Chỉ cần hé mắt là tôi là có thể thấy đường viền cổ áo len của anh ấy đang mở ra, để lộ yết hầu khẽ động, bên dưới là xương quai xanh thanh mảnh tinh tế, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi lên đó tựa như những giọt mật quyến rũ.
“Thử cái gì?”
Đầu ngón tay Quan Lập Thành vẫn chưa rời khỏi gương mặt tôi, mà ngược lại, còn tiếp tục quyến luyến bên làn da: “Cô Trình à, những chuyện trăng hoa mờ ám mà nói rõ ra thì còn gì là vui.”
Tôi chợt nghĩ anh ấy còn có ẩn ý gì: “Anh Quan đây là người thành công, không bị gò bó trong tình cảm lứa đôi, nếu anh đã đùa giỡn thì việc gì tôi phải coi là thật. Chuyện trăng hoa dù đúng hay sai, hai người đổ bể, tôi lại ỷ lại vào anh, nhưng anh lại không đồng ý."
Tôi trở tay bắt lấy khớp xương đang nhô ra của anh ấy, vừa nắm chặt trong tay, lại vừa cười dịu dàng như gió xuân tháng tư, như nước thu tháng mười. Anh ấy bất động hồi lâu, nửa cánh tay cũng cứng ngắc, tôi biết anh ấy sẽ không làm khác, càng lên cao thì càng sợ bị rơi xuống. Từ sườn núi trở xuống, đã có rất nhiều người tụt về phía sau, mà từ sườn núi trở lên thì lại dốc đứng khó đi.
Quan Lập Thành chính là một đỉnh núi cao gập ghềnh, trên những bậc thang đều là những người từng bị ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả đường lên, nhưng ai nấy đều sẵn sàng chịu ngã. Quan Lập Thành bị ép về quê làm chủ tịch, anh ấy phải quản lý cả một tỉnh, quân khu gồm mấy mấy chục ngàn binh lính, thế nhưng anh ấy vẫn không có chỗ đứng vững vàng. Nếu Thẩm Quốc Minh dùng thế lực để bao vây và công kích anh ấy, anh ấy vẫn có thể chống đỡ được, quân phục và huân chương chính là những tấm bài miễn tội chết của anh ấy, cũng là cách để anh ấy mở đường máu thoát thân.
Tôi cũng không biết phương hướng của anh ấy thế nào, làm vua một phương, xưng bá một ngày, anh ấy chỉ đành phải khuất phục dưới kẻ khác, không cẩn thận một chút là sẽ bấp bênh, muốn được vô tư không cần lo nghĩ, chỉ để xóa đi chướng ngại vật, những người từng đè đầu cưỡi cổ anh ấy cũng lần lượt bị quét sạch.
Đáng lẽ ra anh ấy có thể hợp tác với Trương Thành Nam, tấn công Tổ Tông, rồi từ Tổ Tông mà chặt đứt bè cánh của nhà họ Thẩm, kéo tên vua một phương ấy ngã ngựa. Nếu tôi là anh ấy, tôi cũng sẽ thực hiện chiêu cờ này.
Ẩn trong bộ xương thép của Quan Lập Thành chính là một con sói đầy dã tâm, mục tiêu của anh ấy là quân khu tổng ở thủ đô, anh ấy muốn trở thành Thẩm Quốc Minh thứ hai ở đất Đông Bắc này, thậm chí còn hơn cả ông ta.
Tay hai chúng tôi quấn lấy nhau, chẳng biết đã đổi hướng tự lúc nào, anh ấy thản nhiên siết chặt đầu ngón tay tôi: “Em muốn tôi làm thế nào?”
Ánh mắt nghiêm túc của anh ấy có phần nào dò xét, tôi cũng không né tránh, mà thẳng thắn đón ý nói hùa theo anh ấy: “Tôi muốn Tổ Tông thắng, nhưng cũng không muốn Trương Thành Nam phải thua.
Quan Lập Thành cười khẽ một tiếng: “Em rất tham. Khi có quyền lực lớn đến mức không thể xóa bỏ, em có thể viết được chữ tham này, mà khi không có, thì công cụ gì cũng có mặt phải và mặt trái của nó.”
Tôi đã đoán đúng điều anh ấy muốn nói, tôi và anh ấy đưa mắt quan sát lẫn nhau một hồi, rồi tôi nói với anh ấy: “Anh Quan là người có thể lực lớn, làm gì có công cụ nào có mặt trái.”
Anh ta cười mà như không cười, mò mẫm tìm bao thuốc lá Thăng Long, loại mà các quan chức cao cấp thường dùng, nó không được coi là quá mức quý báu, không đến mức hút xong còn phải để lại một ít, nhưng có thể rút ra hai cây rất thuận tay, lúc tặng đồ hối lộ cũng đặt nó ở chính giữa gói quà vàng rực rỡ. Những kẻ làm quan chính là những kẻ cáo già, rất gian trá, dân chúng nghèo nàn thường nói rằng dân thì không được đấu với quan, nhưng thực chất không phải không thể, mà là do không có đầu óc.
Anh ta đốt một điều, có thể thấy anh ta không thường xuyên hút thuốc, động tác không thành thạo lắm, một tay còn lại anh ta để trên lưng ghế. Hình ảnh anh ta nghiêng mình ngậm thuốc trông đẹp đến lạ thường: “Em đến tìm tôi, đương nhiên tôi cũng muốn chìm trong bùn, dù họ có thắng thua thế nào thì tôi cũng không thể chọn lựa.”
Tôi chớp mắt vẻ quyến rũ, cười hỏi ngược lại: “Anh Quan có thua thiệt gì hay sao?”
Anh ta nhưởng mày, bật cười ra tiếng: “Tạm thời thì có vẻ là thua thiệt, giao dịch đó rất tốn kém, nhưng tôi cho rằng nếu tiếp tục cố gắng, thì tôi có thể thu lại gấp đôi.”
Anh ta dừng lại mấy giây, gạt điều thuốc đã cháy đến một nửa: “Thu lại từ em.”
Sau khi Trương Mạnh dặn dò thuộc hạ thì trở lại theo mệnh lệnh, anh ta nói quốc lộ không thể phong tỏa kịp thời, đội của Tổ Tông đã đến Cát Lâm, sống chết của Trương Thành Nam chỉ còn phụ thuộc vào số mệnh của anh.
Quan Lập Thành không trì hoãn nữa, biết tôi đã sốt ruột như bị lửa đốt, nên anh ấy nhanh chóng chuẩn bị hai chiếc xe quân đội để hộ tống tôi, đi đường tắt tới cảng Cát Lâm. Khi đến bến tàu, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, những đám mây nặng nề che khuất ánh trăng, khiến hải cảng chìm trong một màu đen u ám.
Bảo vệ dừng lại dưới một gốc cây, tắt ngọn đèn chiếu sáng, anh ấy nghiêng đầu quan sát tôi rồi nói khẽ: “Đã nhiều năm rồi Cát Lâm không có náo loạn lớn đến vậy, thậm chí còn phải dùng đến đội kiểm tra cấp cao nhất, nếu chưa kết được án lớn thì cũng sẽ không dừng lại. Cô Trình, tôi nói thật với em, trừ tham mưu trưởng của chúng tôi thì không ai có thể đàn áp trận chiến này.”
Tôi nín thở, nấp dưới cửa sổ mà trông về phía xa. Bên bờ có mười mấy chiếc tàu chở hàng, chúng bị vô số cảnh sát bao quanh, kín đến mức nước chảy cũng không lọt. Những chiếc tàu lần lượt xếp hàng rồi bị lục soát hàng loạt, hoàn toàn không cho bất cứ ai có đường chạy trốn, đèn pin bên bờ sông đều được bật lên, ánh sáng phủ kín cả mặt sông, tiếng gió ù ù như đang kêu khóc trước giờ hành hình.
Cách cảng tám trăm mét, hai trạm kiểm soát thường ngày trống không và không bị cản trở, viên ngọc sáng trên đỉnh hải đăng cũng không hiểu vì sao mà bị tắt đi. Dưới ánh trăng mờ mịt, thuyền mới lái vào không thể nhìn được rõ cảnh trong cảng, một khi đã vào và thấy được những cảnh sát đứng đó, muốn rút lui cũng không được nữa.
Đây rõ ràng là trò bắt rùa vào hũ, nhất định là do Tổ Tông bày ra.
So với cả đội xe cảnh sát lao ầm ầm qua khách sạn, cái sự yên tĩnh này như đang chèn ép trái tim, bóp nghẹt cổ họng khiến con người ta không thể thở nổi.
Tôi nhìn chăm chăm, con người mở trừng ra: “Trương Thành Nam xuất hiện rồi sao?”
Bảo vệ hỏi vẻ khó hiểu: “Chẳng phải anh ta đang kinh doanh ở Ninh Khiết sao?”
Tôi nói không thể nào, ở nơi này, lửa đã đốt đến tận lông mày, chuyện làm ăn sao có thể quan trọng bằng Phục Hưng số bảy? Đây không chỉ là một khoản giao dịch vài trăm triệu, mà đây là chuyện liên quan đến sự sống chết của mấy ngàn anh em đang bị treo dưới bom hẹn giờ, anh ta có thể chơi đùa với sinh mạng, nhưng không thể chơi nổi chuyện thành bại.
Tôi bỗng nghe thấy tiếng vang đùng đùng trong đầu mình, một chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ dưới vực sâu nhợt nhạt, tôi chợt nghĩ ra điều gì đấy, vội vàng đẩy cửa xông thẳng ra chỗ bến tàu.
Không sai, Trương Thành Nam không có ở Ninh Khiết, đây chỉ là lớp ngụy trang của anh ta để phân tán sự chú ý của cảnh sát, cho Phục Hưng số bảy lên bờ để làm bức bình phong che chở, anh ta nhất định đang ở Cát Lâm, đang tránh phía sau bức màn mà thao túng hướng đi, cũng giống như Quan Lập Thành vậy.
Gió dữ cùng với cát bụi hung hằng gào thét, thủy triều xuống như những con sóng bạc, trước mắt là gió mây cuồn cuộn dâng lên, tôi bước lên boong thuyền, tiện tay ngăn một tên bảo vệ lại, cướp lấy ống nhòm của anh ta, cẩn thận đưa lên mắt khám xét hải cảng.
Bảy chiếc tàu chở hàng và ba tàu chở khách đi đêm dừng lại ngoài vòng phong tỏa, ánh sáng dữ dội và bóng đen đã che khuất mũi thuyền, nuốt chửng đuôi tàu, bên cạnh đó là những khuôn mặt xa lạ, vô số người đang sợ hãi, kêu than phiền phức. Mặt sống vốn bình yên, giờ đây lại trở nên rầm rộ huyên náo.
Tôi xem một lúc lâu, tôi vốn không biết gì về bề ngoài của Phục Hưng số bảy, chỉ nghe Thu Bình nói mấy câu rằng đó là một chiếc thuyền có thân màu bạc trắng, mũi thuyền đen, buồm màu xanh da trời, bên trên có hai chữ FX rất to, giữa bóng đêm bao la thì đúng là không thấy rõ.
Hàng hóa buôn lậu của Trương Thành Nam thường được vận chuyển vào đêm khuya để che mắt cảnh sát, nhưng Phục Hưng số bảy lại khá bắt mắt nên anh ta đành phải sử dụng chiêu trò.
Tôi hồi hộp đợi hơn mười phút, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân hung hăng, giữa không gian yên tĩnh, tiếng động ấy lại càng nổi bật hơn. Lúc đầu, tôi không để ý, chỉ đến khi vệ sĩ đang trông coi bến tàu hoảng hốt chạy xuống thuyền để dò hỏi tình hình, rồi những tiếng bước chân ấy chợt biến mất ngay sát tôi, tôi mới phát hiện là những người đó đang đi tới bên cạnh mình.
Người đàn ông kia thảo mắt kính màu đen xuống, cung kính cúi người: “Cô Trình, cô đến rồi.”
Khuôn mặt anh ta trông rất quen thuộc, tôi suy nghĩ ba, bốn giây: “Anh