CHƯƠNG 121: MUỐN BÁO THÙ KHÔNG
“Tổng giám đốc Sở, không nghĩ tới anh cũng tới tham gia trận đấu giá này, có điều, ngày hôm nay, tôi thắng chắc rồi.”
Triệu Dân Thường đứng trước mặt Sở Lý, hơi ngẩng đầu, ánh mắt liếc ngang nhìn Sở Lý, vẻ mặt ngạo mạn không ai bì nổi, chỉ có thể dùng hai chữ gợi đòn để hình dung.
“Vậy sao?”
Sở Lý lạnh nhạt ngước mắt nhìn lại Triệu Dân Thường, khí thế không thua chút nào, lạnh lùng nói: “Tôi cũng không đấu khẩu vô vị với người khác, ai có thể cười đến cuối cùng, còn phải mỏi mắt mong chờ nha!”
Triệu Dân Thường như dùng gậy đập bị bông, không khỏi có chút tức giận, lập tức cong môi cười, lại nói: “Người bên ngoài đồn đãi, tổng giám đốc Sở chính là người đàn ông tốt, cho nên đi đâu, bên người cũng chỉ mang theo thư kí nam của mình, nhưng hôm nay xem ra, cũng không phải ha, vị thư kí nữ xinh đẹp bên cạnh anh này, dùng có được không?”
Câu nói này, có thể nói là làm nhục cả ba người Sở Lý, Tề Huynh, Lâm Phiên Phiên.
Sắc mặt của Tề Huynh và Lâm Phiên Phiên lập tức trở nên khó coi.
Mặt Sở Lý vẫn không chút thay đổi, sau đó lạnh nhạt đáp lại: “Chuyện này cũng không phiền anh quan tâm, họ Sở tôi chỉ đi con đường của mình, còn người khác nói thế nào, không hề quan trọng, nhưng thật ra thì anh đó, đi đâu bên người cũng luôn là một dàn gái đẹp, không biết có khi nào bất lực không nhỉ? Đương nhiên, tôi cũng không tò mò chuyện này. Được rồi, tôi còn có bạn bên kia, tạm thời xin lỗi không tiếp được!”
Nói xong, cũng không đợi Triệu Dân Thường giờ đã tức đến xanh mặt đáp lại, liền sải bước, đi sát qua vai.
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng nhấc chân đuổi kịp.
Tuy nhìn thấy Sương Sương, Lâm Phiên Phiên rất muốn ở lại nói mấy câu cùng Sương Sương, nhưng vừa nghĩ tới Triệu Dân Thường ở ngay bên cạnh, cô đâu còn dám ở lại nữa.
Nhìn dáng vẻ Lâm Phiên Phiên một tấc cũng không rời Sở Lý, sắc mặt Triệu Dân Thường càng khó coi, thứ không chiếm được mãi mãi là thứ tốt nhất, cho dù hắn hiện tại đã có hai bông hoa sinh đôi trẻ tuổi và vô cùng xinh đẹp bên người, nhưng khi gặp lại Lâm Phiên Phiên lần nữa, Triệu Dân Thường không thể không thừa nhận, thì ra hắn không thể quên được nhất vẫn là Lâm Phiên Phiên!
Lâm Sương Sương đứng ở bên cạnh không nói tiếng nào mà nhìn hết thảy cảm xúc của Triệu Dân Thường, sau đó im lặng cười, cười đến rất châm chọc.
Hiện tại, đối với Triệu Dân Thường, Sương Sương đã không còn đau lòng hay buồn thương, cho nên khi cô ta thấy vẻ mặt không thể quên được của Triệu Dân Thường đối với Lâm Phiên Phiên, cô chỉ cảm thấy thật châm chọc, nực cười.
Lâm Sương Sương biết, cô hiện tại đã không còn thương Triệu Dân Thường nữa, tình yêu của cô đã bị Triệu Dân Thường mài sạch, thế nhưng, bây giờ cô không thể rời khỏi Triệu Dân Thường.
Chờ thêm chút nữa, chờ em trai khỏe rồi, cô cũng có thể giải thoát rồi.
Ngước mắt nhìn Lâm Phiên Phiên đi theo bên người Sở Lý, Lâm Phiên Phiên cũng đang quay đầu nhìn cô, ánh mắt va chạm, lập tức hiểu ý nhau, mỉm cười, hai người cùng nhau rời khỏi đại sảnh đấu giá.
Bây giờ còn 15 phút nữa mới bắt đầu cuộc đấu giá, hai người các cô đương nhiên còn có thời gian cùng nhau tâm sự tình chị em.
“Phiên Phiên, tổng giám đốc của các cậu thật ngầu, thành thật khai mau, cậu có bị rung động không hả?”
Lôi kéo tay Lâm Phiên Phiên, Lâm Sương Sương bèn trêu ghẹo nói.
Lâm Phiên Phiên lập tức giận dữ liếc mắt lườm cô, trách mắng: “Sương Sương, lời này cậu đừng nói lung tung, tổng giám đốc anh ta... anh ta là em trai của Sở Tường Hùng.”
Lâm Sương Sương kinh ngạc che miệng: “Chúa ơi! Lại có thể là cậu nhỏ nhà cậu ư!”
“Cái gì mà cậu nhỏ chứ, tớ với Sở Tường Hùng còn chưa so ngày sinh tháng đẻ nữa, cậu đừng huyên thuyên nữa có được không.”
Lâm Phiên Phiên cũng phục Sương Sương luôn, lập tức liếc mắt nhìn hai chị em sinh đôi cùng kiểu quần áo cùng một vẻ ngoài trong đại sảnh, nói: “Sương Sương, gần đây hai chị em họ có còn bắt nạt cậu không?”
Vừa nhắc tới chuyện này Lâm Sương Sương lập tức nghiến răng nghiến lợi: “Sao không chứ, nếu không phải là Triệu Dân Thường luôn giúp bọn họ, họ có thể bắt nạt được tớ chắc? Nói đến chuyện này là tớ lại tức, Mễ Lạc và Nhiêu Ninh đã bởi vì hai người bọn họ mà từ chức, tất cả mọi việc đều đặt lên người một mình tớ, haiz, một chữ mệt sao đủ để hình dung chứ!”
Lâm Phiên Phiên vừa nghe vậy, không khỏi đau long cho Sương Sương, đang muốn an ủi vài câu, lại thấy hai chị em sinh đôi vốn vẫn đi theo cạnh Triệu Dân Thường kia đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài đại sảnh.
Lúc đi ngang qua bên người Lâm Phiên Phiên và Sương Sương, rất khinh miệt mà nheo mắt liếc liếc, sau đó hừ mũi mạnh đầy vẻ coi thường, nghếch cằm xinh đẹp giẫm bước trên giày cao gót, giống như hai con công kiêu ngạo, đi qua bên người Lâm Phiên Phiên và Sương Sương.
Mà nhìn phương hướng bọn họ đi tới, chắc là muốn đến phòng vệ sinh.
Nhìn bóng lưng cố ý uốn éo lả lướt của hai người, đừng nói Sương Sương không chịu nổi, ngay cả Lâm Phiên Phiên cũng không chịu nổi.
Nắm lấy tay Sương Sương, mắt Lâm Phiên Phiên đột nhiên hiện lên nét cười giảo hoạt, nói: “Sương Sương, có muốn báo thù không?”
“Hả?”
Sương Sương bị Lâm Phiên Phiên hỏi mà tim đập mạnh: “Có ý gì?”
Lâm Phiên Phiên mỉm cười bỡn cợt: “Đi theo tớ, ngày hôm nay chị đây sẽ xả giận cho cậu.”
Đang nói chuyện, liền kéo Lâm Sương Sương một cái, sau đó đuổi theo bước chân của hai chị em sinh đôi kia.