CHƯƠNG 163: BÀ SỞ GHÉ THĂM
Bàn giao xong công việc trong tay, Lâm Phiên Phiên đến văn phòng quản lý hành chính của Đỗ Minh, lần này cho dù nói gì cũng không cho phép Sở Tường Hùng vào cùng, anh thấy Lâm Phiên Phiên thật sự đã có chút nổi giận, lúc này mới ngoan ngoãn đợi ở ngoài.
Sau khi du lịch Thái Lan trở về, Đỗ Minh rời đi trước, Lâm Phiên Phiên càng không có nhiều cơ hội gặp mặt Đỗ Minh, mười ngày không gặp, Đỗ Minh gầy đi rất nhiều, dù đã trang điểm đậm nét tinh tế nhưng vẫn không thể che giấu được sự tiều tụy của cô.
Lâm Phiên Phiên vốn chỉ muốn đến gặp Đỗ Minh để nói lời từ biệt, dẫu sao mười tháng tới cô sẽ không có mặt ở công ty, còn Đỗ Minh trước đó đã nhờ cô chú ý đến mối quan hệ giữa Lâm Tinh Tinh và Tề Huynh, nhưng nhìn thấy bộ dạng lúc này của Đỗ Minh, trong lòng Lâm Phiên Phiên rất kinh ngạc, lẽ nào là.......
“Chị Minh, Chị.......”
Lâm Phiên Phiên đột nhiên thấy khó mở lời, kẻ thứ ba xen vào gia đình người ta lại là em của cô, mặc dù trong lòng cô không muốn thừa nhận nhưng dòng máu đang chảy trong hai người lại chính là một, cô không thừa nhận không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, dừng lại một lúc, Lâm Phiên Phiên mới áy náy mà hỏi thành lời, “Chị có phải đã phát hiện ra Trưởng thư ký Tề và Lâm Tinh Tinh thật sự có ý với nhau ,10 ngày không gặp chị lại gầy đi nhiều thế.”
Đỗ Minh cười khổ một tiếng, lắc đầu nói: “Những việc này em không cần bận tâm đâu, bây giờ việc em cần làm chính là yên tâm dưỡng thai, sau đó đợi đến ngày gả cho người ta, có thể nhìn ra Sở Tường Hùng anh ta rất trân trọng em, em thật hạnh phúc mà.”
Lâm Phiên Phiên sắp kết hôn rồi, cô thực sự không mong muốn cuộc hôn nhân thất bại này gây áp lực cho Lâm Phiên Phiên.
Đúng vậy, những ngày này, cô chính là vì chuyện của Tề Huynh và Lâm Tinh Tinh mà bị đả kích nặng nề.
Tề Huynh không chịu ly hôn, cô muốn lấy chuyện anh ta và Lâm Tinh Tinh có gian tình để kiện lên tòa, tiếc là tất cả chỉ là những gì lúc đó cô nhìn thấy, nghe thấy, trong tay không hề có bất cứ bằng chứng xác thực nào, còn Tề Huynh thì luôn miệng khẳng định rằng lúc đó Lâm Tinh Tinh đến tìm anh chỉ để hỏi chuyện công việc, vì đau bụng nên mới mượn nhà vệ sinh của anh ta, và anh ta không làm gì sai, cuối cùng, vụ kiện này vì chứng cứ không đủ mà thất bại.
Bây giờ cô đang chuẩn bị hồ sơ giấy tờ ly hôn, tóm lại cuộc hôn nhân này của cô nhất định phải chấm dứt, chỉ là thái độ của Tề Huynh quá cứng, chết cũng không chịu ly hôn, có thể tưởng tượng rằng phiên tòa ly hôn tiếp theo này của cô lại là một cuộc chiến khốc liệt nữa.
Cô thật sự rất mệt rất mệt, mệt mỏi đến nỗi không muốn nhắc đến bất cứ từ nào liên quan đến chuyện này với người khác nữa.
Thấy Đỗ Minh nói như vậy, Lâm Phiên Phiên càng khẳng định hơn suy nghĩ trong lòng cô, nhưng cô biết thì đã sao, cô không thể giúp được gì, chỉ đành thở dài một tiếng rồi nói: “Vậy được rồi, Chị Minh chị hãy tự bảo trọng, thời gian rảnh có thể tìm em uống cafe nói chuyện, lúc nào chị gọi em cũng sẽ có mặt.”
“Được !!”
Đỗ Minh gật đầu, “Cảm ơn em, Lâm Phiên Phiên !.”
Lâm Phiên Phiên không hỏi sâu thêm nữa chính là tôn trọng cô, xét về tình cảm thì Lâm Phiên Phiên thật sự là người đồng nghiệp dễ gần nhất mà những năm gần đây cô từng tiếp xúc.
Sau khi Lâm Phiên Phiên rời đi, Đỗ Minh liền toàn tâm toàn sức tập trung vào công việc, chỉ có làm việc điên cuồng mới có thể giúp cô quên đi cuộc hôn nhân đầy đau thương và bất hạnh này.
Còn Lâm Phiên Phiên sau khi bước ra khỏi công ty, cô liền được Sở Tường Hùng cẩn thận đưa về biệt thự, vừa bước vào cửa, hai người đều bị giật mình bởi vị khách “không mời mà đến”.
Vị khách bất ngờ đó chính là bà Sở-Hứa Bành.
Điều khiến Lâm Phiên Phiên bất ngờ hơn cả chính là lần này Hứa Bành không còn tỏ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị có chút ghê gớm của bà như khi ở buổi tiệc lần trước, không những chủ động xin lỗi Lâm Phiên Phiên, mà còn thân thiết hỏi han ân cần Tường Hùng có tốt với cô không, từ ánh mắt hướng tới cái bụng cô của Hứa Bành, Lâm Phiên Phiên biết rõ, tất cả đều là vì đứa bé mang họ Sở trong bụng cô.
Vốn dĩ Sở Tường Hùng định qua vài hôm nữa, chờ sức khỏe cô khá hơn mới dẫn cô về nhà chính thức ra mắt bố mẹ, không ngờ Hứa Bành lại nhanh hơn anh một bước, mà thái độ còn tốt hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều khiến anh an tâm phần nào.
Chỉ là khi Sở Tường Hùng đề cập đến việc trong vòng một tháng phải kết hôn với Phiên Phiên, nụ cười giả tạo trên mặt Hứa Bành không thể che giấu được nữa.
Nhưng cuối cùng bà ta vẫn là không lật mặt, chỉ cứng nhắc mà nói chuyện này cần phải nói lại với Sở Lý Thừa.
Sở Tường Hùng biết rõ không thể nóng vội cũng không thể cưỡng ép.
Để đáp trả lần ghé thăm này của Hứa Bành, Sở Tường Hùng đeo tạp dề đích thân xuống bếp.
Tức khắc phòng khách chỉ còn lại Hứa Bành và Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên lập tức trở nên thận trọng, 10 ngón tay đan chặt, cúi đầu cười, không dám thở mạnh vì cô biết chỉ cần Sở Tường Hùng không có ở đây, Hứa Bành sẽ không còn bộ mặt ôn hòa kia nữa.
Quả nhiên, vẻ mặt của Hứa Bành lần nữa giống như vài ngày trước ở buổi tiệc, lạnh lùng nghiêm khắc liếc nhìn Lâm Phiên Phiên mà nói: “Quả là có chút thủ đoạn, trước kia tôi đã xem thường cô rồi, có điều, nể tình đứa con trong bụng cô là cốt nhục của Tường Hùng mà tạm thời tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng có vài lời cô phải hiểu rõ cho tôi, hôm nay tôi đến, không có nghĩa là tôi đã chấp nhận cô, tôi chỉ chấp nhận đứa con trong bụng cô, họ Sở chúng tôi gia truyền ba đời một con, nay cô phải mẹ tròn con vuông sinh đứa bé ra, bằng không cô đừng bao giờ mơ sẽ có cơ hội bước chân vào nhà họ Sở.”