CHƯƠNG 154 TỪNG BƯỚC TỪNG BƯỚC LẬP BẪY
Thấy bố mình nổi lên cơn thịnh nổ như vậy, hai mắt Lưu Từ Nhi gằn xuống, tiếp tục nói: “Bố, con có bầu rồi, là con của Triệu Dân Thường, con nhất định sẽ mẫu bằng tử quý, nhưng bây giờ, Tam Mận Từ nhất định sẽ ngăn cản từ bên trong, đến lúc đó, nhưng vinh hoa phú quý chúng ta dễ dàng có được, chỉ sợ tất cả đều sẽ bị hẫng mất...” Lưu Đà Hàn vừa nghe tin Lưu Từ Nhi lại mang thai đứa con của Triệu Dân Thường, lập tức hết sức vui mừng, nhưng khi nghe thấy chuyện này có thể sẽ vì Tam Mận Từ mà xảy ra biến cố, lập tức khuôn mặt già nua liền trở nên thâm sâu khó đoán.
Khẽ nhắm mắt, do dự hồi lâu, Lưu Đà Hàn bỗng ngẩng đầu lên, nghiêm túc và kiên định nói với Lưu Từ Nhi: “Con gái, chuyện này con cứ yên tâm, bố giải quyết giúp con.”
Nói xong, liền cắn răng xoay người rời đi.
Lưu Từ Nhi đưa tay lên lau sạch những giọt nước mắt trên mặt, lặng lẽ cười, đó là nụ cười cho rằng âm mưu đã đạt được.
Hôm nay, Lưu Đà Hàn rõ ràng đã ra khỏi nhà lại tự nhiên quay về như vậy, là vì Lưu Từ Nhi cô cố tình để thuốc lá của Lưu Đà Hàn lại trong nhà.
Lưu Đà Hàn đã hút điếu cày mấy chục năm nay, cơn nghiện thuốc đã ăn sâu vào xương tủy, đi được nửa đường ông ta tự nhiên liền nhớ đến hút thuốc, nhưng liền phát hiện trên người ngoài điếu cày ra, thì lại không có thuốc, thế là đương nhiên sẽ như những gì Lưu Từ Nhi dự liệu, mới đi được nửa đường liền quay về.
Không sai, Lưu Từ Nhi chính là cố tình làm vậy, cô ta cố ý làm cho Lưu Đà Hàn phát hiện ra chuyện của cô và Tam Mận Từ, sau đó mượn tay cha để giúp cô thực hiện cái tâm địa xấu xa này, loại bỏ đi tảng đá ngáng chân --- Tam Mận Từ.
Còn những lời vừa nãy Lưu Đà Hàn nói, mặc dù không nói rõ, nhưng Lưu Từ Nhi đã biết mục đích của cô ta đã đạt được rồi.
Ngày hôm đó, Lưu Đà Hàn vác cuốc và xẻng lên sau núi, bận việc đến chập choạng tối mới mang vác cơ thể mệt mỏi không thể chịu nổi trở về nhà.
Lưu Từ Nhi nhìn thấy, nhưng vờ như không biết.
Ngày thứ hai.
Lưu Đà Hàn không ra khỏi nhà, đặc biệt ở nhà đợi Tam Mận Từ.
Quả nhiên đến buổi chiều, Tam Mận Từ cuối cùng cũng không thể nhịn được mà xách vài con thú rừng đi săn được đến thăm.
Tam Mận Từ vốn đã chuẩn bị tâm lí để nhận hết mọi sự mắng chửi đánh đập, ai biết được, hắn vừa vào cửa, Lưu Đà Hàn không những không đánh mắng hắn, ngươc lại cả khuôn mặt lại vui vẻ hòa nhã, thậm chí còn chủ động đồng ý gả Lưu Từ Nhi cho hắn.
Tam Mận Từ lập tức có chút không thể thích ứng kịp, thái độ hôm nay của Lưu Đà Hàn thực sự vượt ngoài dự liệu của hắn, rất lâu, Tam Mận Từ mới không thể tin nổi mà nói: “Thầy, thầy thật sự chịu gả em Từ cho con sao? Không phải là con đang mơ đó chứ?”
Lưu Đà Hàn nở nụ cười thân thiết, nói: “Tam Ma à, cả đêm qua ta không ngủ, cũng coi như nghĩ thông rồi, Từ Nhi nó gặp phải kẻ bội bạc, Triệu Dân Thường cướp đi sự trong trắng của nó, nhưng lại không chịu trách nhiệm, chuyện này người trong thôn ai ai cũng biết, thanh danh nó cũng đã bị hủy hoại rồi, sau này muốn tìm đối tượng tốt để gả đi e là cũng không thể nữa rồi, nếu cậu đã thật lòng thích Từ Nhi như vậy, lại muốn cưới Từ Nhi làm vợ, ta thực sự muốn tìm cũng không thấy được, chỉ là tối qua ta quá kích động, nhất thời không nghĩ đến những can hệ trong chuyện này, Tam Ma, cậu đừng để trong lòng nhé.”
Tam Mận Từ vừa nghe, thấy lời Lưu Đà Hàn đúng là có lí, mặc dù Lưu Từ Nhi là cành hoa trong thôn Ôn Ôn, nhưng lại là một cành liễu nát hoa tàn, đời này chỉ sợ chẳng người đàn ông nào chịu cưới cô ấy, mà bây giờ mình chịu lấy cô ấy, người làm cha Lưu Đà Hàn đương nhiên là tìm cũng không thấy rồi.
Thế là Tam Mận Từ vui mừng khôn xiết, cười một lúc liền đến nỗi không khép được miệng vào, cả mồm toàn răng vàng khè của cậu ta thật khiến người khác buồn nôn.
Lưu Đà Hàn lại giữ Tam Mận Từ ở lại ăn cơm trưa, trong mâm cơm còn không ngừng mời Tam Mận Từ uống rượu, đợi đến khi Tam Mận Từ có vài phần say rồi lại đột nhiên đề nghị, muốn Tam Mận Từ cùng ông lên núi tuần tra đám kì nhông.
Đây vốn dĩ là công việc mà ngày thường họ vẫn làm, Tam Mận Từ cũng chẳng nghĩ gì, thế là không do dự gì cất bước chân có vài phần say xỉn của mình đi theo Lưu Đà Hàn lên núi.
Thế nhưng đi mãi đi mãi, Tam Mận Từ phát hiện có gì đó không đúng, dù anh ta có hơi say, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo.
“Đây không phải đường đến Tường Hùng Đàm, thầy ơi, có phải người cũng say rồi không, vậy nên đến đường cũng nhớ sai nữa.”
Nhìn tứ phía chỉ toàn là rừng rậm hoang vu vắng vẻ, trong lòng Tam Mận Từ cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy bất an.
Trong đầu Lưu Đà Hàn sớm đã nghĩ ra cái cớ, vẫn bản mặt ấy đáp: “Đây là đường tắt ta mới phát hiện ra, đi đường này đến Tường Hùng Đàm gần hơn rất nhiều.”
“Vậy sao?”
Tam Mận Từ bán tín bán nghi.
“Đương nhiên rồi, lẽ nào tôi lại lừa cậu sao, cứ đi theo tôi là được.”
Lưu Đà Hàn vừa nói vừa nhìn về phía mảnh đất đầy cỏ dại phía trước cách đó không xa, ánh mắt lộ ra sự hung ác như chó sói.
Khi hai người đặt chân đến mảnh đất đầy cỏ dại và lá rụng, Lưu Đà Hàn đột nhiên đẩy mạnh Ma Tam Tử một phát từ phía sau, Ma Tam Tử đang không phòng bị gì, bị Lưu Đà Hàn đẩy ngã xuống mặt đất, nhưng Tam Mận Từ dù gì cũng là một kẻ đi săn lâu năm trong núi, thân thủ vô cùng nhạy bén.
Bị Lưu Đà Hàn bất ngờ tấn công, phản ứng đầu tiên của Tam Mận Từ là trở tay túm lấy cổ áo trước ngực Lâm Đà Hàn, ngay sau đó kéo theo Lâm Đà Hàn, hai người cùng bị ngã xuống đất.
“Cắc”một âm thanh vang lên, hóa ra mặt đất toàn là cỏ dại với lá rụng ấy đột nhiên sụt xuống, dưới đám cỏ dại và lá rụng ấy hóa ra lại là một cái hố bẫy sâu đến ba mét.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Lưu Đà Hàn vốn định hãm hại Tam Mận Từ, nào ngờ bị Tam Mận Từ kéo xuống chung cái bẫy ông tốn công thiết kế cả ngày hôm qua.