CHƯƠNG 246: TỪNG BƯỚC ÁP SÁT
Tuy lúc này Lâm Phiên Phiên còn chưa biết, nhưng Lâm Tinh Tinh lại vô cùng hoảng sợ, hai chân như mềm nhũn ra, suýt nữa đứng cũng không vững.
Giang Sa thấy Lâm Tinh Tinh nhìn Lâm Phiên Phiên không chớp mắt, liền đưa tay kéo Lâm Tinh Tinh ngồi xuống bên cạnh, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng từ ái: “Đứa nhỏ này, sao lại nhìn người ta chằm chằm như vậy, đếu đây, mẹ giới thiệu cho con một chút, vị này là tiểu thư Zoey, là bạn của Tiên Lầu.”
“Zoey…”
Lâm Tinh Tinh kinh ngạc lặp lại một lần, thấy Lâm Phiên Phiên định lên tiếng nói chuyện, cô vội vàng đứng lên, gấp gáp nói: “Mẹ, con có chút chuyện, muốn đi nhà vệ sinh một lát.”
Vừa nói, vừa nhướn lông mày ra hiệu cho Lâm Phiên Phiên, ý bảo Lâm Phiên Phiên đi theo cô.
Trong lòng Lâm Phiên Phiên vô cùng nghi hoặc, vì vậy cô liền nói tiếp: “Đúng lúc tôi cũng muốn đi, chúng ta cùng đi nhé!”
Thế là trong mắt Giang Sa và Mạc Tiên Lầu, hai người bọn họ một trước một sau rời đi, vô cùng hòa thuận.
Vừa vào nhà vệ sinh, Lâm Tinh Tinh mở cửa từng phòng vệ sinh đơn kiểm tra một lần, xác định không có ai mới đem cửa lớn nhà vệ sinh khóa trái lại, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Phiên Phiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải cô đã rời đi rồi sao? Đã rời đi, sao còn trở về?”
Mà lại còn xinh đẹp cao quý hơn trước kia rất nhiều, cô ta nhìn thấy cũng đố kị đến phát điên, đồng thời lại không nhịn được mà sợ hãi lo lắng.
Lâm Phiên Phiên khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Lâm Tinh Tinh Tiên Phong bất an, đến khi Lâm Tinh Tinh chột dạ, hai chân Lâm Tinh Tinh không nhịn nổi mà run lên lần nữa, Lâm Phiên Phiên mới chậm rãi nói: “Cô đang sợ hãi! Là cô sợ tôi sao? Tôi cũng đâu có ý định làm gì cô?”
Ý thức được bản thân sinh ra sợ hãi trước ánh mắt bình tĩnh của Lâm Phiên Phiên, Lâm Tinh Tinh nhất thời giận dữ, hai mắt trợn trừng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Phiên Phiên, lớn tiếng nói: “Tôi sợ cô? Cười chết tôi mất, từ nhỏ đến giờ, có lần nào cô không phải là bại tướng dưới tay tôi đâu? Tôi sao có thể sợ cô đây? Tôi chỉ kinh ngạc mà thôi, năm đó cô im lặng biến mất, vì sao không biến mất triệt để một chút, cô trở lại làm gì? Ở đây không có ai hoan nghênh cô, tôi khuyên cô là đến từ đâu thì nên trở về đó đi, miễn cho đến lúc bị người ta chà đạp, thương tích đầy mình, sống dở chết dở. Tôi cũng không muốn mất mặt cùng cô!”
Đối với lời nói cay nghiệt sắc bén của Lâm Tinh Tinh, Lâm Phiên Phiên không hề thay đổi biểu cảm, tiếp tục nhìn Lâm Tinh Tinh, bộ dạng lạnh nhạt giống như đang nhìn một tên hề nhảy nhót trước mặt vậy.
Chờ Lâm Tinh Tinh nói nhảm xong, Lâm Phiên Phiên mới đưa tay ra vuốt ve chiếc cằm xinh đẹp của Lâm Tinh Tinh, bình tĩnh nói: “Từ nhỏ đến lớn, khi cô chột dạ, khi cô không có cảm giác an toàn thì âm thanh nói chuyện của cô sẽ rất lớn, giống như toàn thế giới này chỉ có lời cô nói mới là đạo lý, lại không biết biểu hiện như vậy chính là giấu đầu lòi đuôi, hiện giờ, miệng cô liên tục kêu muốn tôi biến mất, nhưng thật ra là cô đang sợ sự xuất hiện của tôi. Lâm Tinh Tinh, cô có biết không, cô chỉ cần mở miệng ra thì tôi có thể nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của cô rồi. Trước kia cô có thể thắng tôi, không phải bởi vì cô lợi hại, chỉ là vì tôi nhường cô mà thôi. Từ hôm nay trở đi, người thắng kia sẽ là Lâm Phiên Phiên tôi, mà cô, chính là kẻ thua cuộc… thua đến không còn gì cả!”
Lâm Phiên Phiên vừa nói, vừa tiến gần đến chỗ Lâm Tinh Tinh.
Nhìn Lâm Phiên Phiên cao hơn mình một cái đầu, khí thế của Lâm Tinh Tinh lập tức thua mất một nửa, mỗi khi Lâm Phiên Phiên bước đến một bước, cô không khống chế nổi mà vô thức lùi ra sau một bước, đến khi lưng dán lên bức tường lạnh lẽo của nhà vệ sinh, cô mới phát hiện bản thân đã bị dồn đến chân tường.
Giờ phút này, Lâm Tinh Tinh cuối cùng cũng ý thức được, Lâm Phiên Phiên đã thay đổi, không chỉ thay đổi bề ngoài cao quý xinh đẹp, mà còn có thêm một trái tim kiên cường mạnh mẽ, mỗi lời của Lâm Phiên Phiên, từng câu từng chữ đều như dao nhọn, đâm vào trong lòng cô, nhất thời cô không biết nên nói lại như thế nào.
Nhìn Lâm Tinh Tinh trước mặt, khí thế phách lối trước đó đã sụp đổ, Lâm Phiên Phiên mới hài lòng giãn lông mày ra, âm thanh lạnh lùng: “Thôi được rồi, tôi cũng không muốn nói nhảm với cô, nói cho tôi biết, sao cô lại thành con gái của Giang Sa?”
Trước đây Sở Tường Hùng đã cùng Lâm Tinh Tinh nhắc đến tên của mẹ Mạc Tiên Lầu, cho nên Lâm Phiên Phiên tất nhiên biết tên bà.
Lâm Tinh Tinh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, nhưng vẫn cắn răng phản bác: “Chuyện này không liên quan đến cô, tôi không cần nói cho cô biết, chuyện này tốt nhất là cô đừng quản, nếu không thì… mẹ nhất định sẽ không tha thứ cho cô đâu!”
Lâm Phiên Phiên nhẹ ồ một tiếng: “Không biết mẹ trong lời của cô là chỉ người mẹ nào? Giang Sa? Hay là Lý Mịch Hương?”
“Cô… cô dám gọi thẳng tên của mẹ? Lâm Phiên Phiên, cô láo xược quá rồi đấy!”
Nghe Lâm Phiên Phiên gọi tên đầy đủ của bà Lâm là Lý Mịch Hương, Lâm Tinh Tinh chợt cảm thấy sức nặng của bà Lâm trong lòng Lâm Phiên Phiên đã không lớn như lúc trước, nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Lâm Phiên Phiên khinh thường nói: “Thì ra cô còn biết mẹ cô là ai, tôi còn tưởng cô đã nhận tiền làm mẹ, không nhớ nổi mẹ ruột của mình họ gì tên gì nữa chứ?”