CHƯƠNG 79 : GHEN TỴ PHÁT ĐIÊN
Hứa Thịnh bị hỏi cho ngớ người ra, nhanh chóng lắc đầu cười một cách thản nhiên :
“Mạc Tiên Lầu, hôm nay cậu uống nhầm thuốc à?”
Mạc Tiên Lầu thấy Hứa Thịnh căn bản không dám nhìn thẳng mặt mình trả lời, thì càng chắc chắn với điều mình dự đoán trong lòng thêm vài phần, lập tức túm lấy cổ áo của Hứa Thịnh, gào lên với vẻ mặt phẫn nộ:
“Hứa Thịnh, tôi nghĩ người uống nhầm thuốc là anh mới đúng, Lâm Phiên Phiên là người phụ nữ của anh Tường Hùng, có biết cái gì gọi là vợ bạn không thể đụng không, huống chi người bạn này lại là anh Tường Hùng. Anh Tường Hùng là gì của chúng ta chứ? Là bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên! Cậu tuyệt đối đừng vì một người con gái mà phá huỷ tình cảm anh em hơn hai mươi năm trời của ba chúng ta!"Vẻ mặt Hứa Thịnh đột nhiên biến sắc, răng mím chặt môi, hất tay Mạc Tiên Lầu ra, lạnh lùng nói:
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái quái gì cả, tôi nghĩ cậu không những biến thành một con đàn bà, mà còn mắc bệnh hoang tưởng rồi đấy.”
Nói xong quay người đi không thèm ngoảnh đầu nhìn lại.
Mạc Tiên Lầu chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Hứa Thịnh như bây giờ, không khỏi đứng ngớ người, sửng sốt một hồi lâu, hét to vọng theo bóng dáng đang khuất dần của Hứa Thịnh:
“Hứa Thịnh, anh nhớ rõ cho tôi, đừng có mà đụng tới Lâm Phiên Phiên, đến lúc đó đừng nói là anh Tường Hùng không tha thứ cho anh, ngay cả tôi, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
Hứa Thịnh đứng khựng lại, song vẫn không quay đầu, vẻ mặt thâm trầm tiếp tục đi về phía trước, hai tay siết chặt, nét u ám trên mặt càng thêm sâu.
Nhưng thủ phạm gây ra cuộc tranh cãi của hai người: Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, vẫn không hề hay biết nguy hiểm đang dần đến gần với bọn họ, ngay lúc này, hai người bọn họ đang vui vẻ đi dạo cùng nhau trên con phố Di Lệ.
Phố Di Lệ này là vùng đất của giới thượng lưu trong xã hội, những cửa hàng bên trong đều bày bán những món đồ hàng hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước, mỗi món đồ lại đắt đến mức khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Phiên Phiên nhìn bảng giá trên chiếc áo trên tay mình mà mắt chớp liên hồi: “ Sao mà đắt vậy trời, tận 70 triệu liền!”
Vừa nói xong liền vội vàng treo đồ lên giá.
Sở Tường Hùng cầm cái áo đó lên, nhét vào tay của Lâm Phiên Phiên, “ Đừng có nhìn giá, cứ chọn thoải mái đi, thích thì thử, vừa lòng thì lấy.”
“Không cần đâu, chỉ là một cái áo sơ mi thôi mà, mà lại đắt đến 70 triệu rồi, cái này ở ngoài cùng lắm cũng chỉ 700 nghìn thôi.”
Lâm Phiên Phiên không thể nào chấp nhận được một cái áo sơ mi mà lại đắt tới mức khó tin như vậy.
Sở Tường Hùng lắc đầu cười, không thèm tranh luận với Lâm Phiên Phiên nữa, giơ tay lên gọi cô nhân viên xinh đẹp của cửa hàng, sau đó một tay vơ lấy chục bộ quần áo nữ sành điệu trên giá, thản nhiên nói: “Gói hết số đồ này lại cho tôi, tôi lấy hết.”
“Vâng, mời hai anh chị đợi chút ạ!”
Cô nhân viên bán hàng xinh đẹp nghe vậy liền lập tức vui vẻ chạy đi đóng gói.
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Lâm Phiên Phiên kinh ngạc há hốc thành một chữ O đáng yêu, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Cô kéo Sở Tường Hùng sốt sắng nói:
“Tường Hùng, quần áo ở đây thật sự đắt quá, anh lại còn mua nhiều vậy một lúc, phải tốn hết bao nhiêu tiền cơ chứ?! Em không cần đâu, em thà đến trung tâm mua sắm mua, dù cho anh có tiền cũng không nên tiêu như thế.”
Sở Tường Hùng mỉm cười nhìn Lâm Phiên Phiên, rồi đột nhiên nắm lấy hai tay cô, kéo Lâm Phiên Phiên ôm chặt vào lòng: “Em đúng là ngốc, đứa con gái khác trong trường hợp này càng muốn mua nhiều càng tốt, em thì vì muốn tiết kiệm cho anh mà lại xót tiền, làm sao đây, ngốc à, anh càng ngày càng yêu em rồi.”
“Có người đấy, đừng có ôm chặt như thế.”
“Sở Tường Hùng thể hiện như vậy, Lâm Phiên Phiên xấu hổ vành tai đỏ ửng cả lên.
Lúc này nhân viên cửa hàng đã gói xong từng món đồ vào từng túi xách thời trang. Sở Tường Hùng rút thẻ từ trong ví đưa cho nhân viên đi quẹt, Lâm Phiên Phiên còn muốn ngăn lại, Sở Tường Hùng chỉ cần ghé sát tai cô nói một câu, cô liền lập tức bị dọa phải ngoan ngoãn nghe lời.
Sở Tường Hùng thấy vậy không khỏi càng cười vui vẻ hơn, chiêu này lại hữu hiệu như thế, xem ra sau này có thể lấy ra dùng nhiều nhiều.
Mà những lời Sở Tường Hùng đã nói chính là: "Cục cưng ngoan nào, nếu không, anh không ngại dùng môi của anh để chặn miệng em đâu!"
Kế tiếp, Sở Tường Hùng lại dẫn Lâm Phiên Phiên đi dạo vài cửa hàng đồ hiệu khác, mua thêm một loạt quần áo và đồ dùng sinh hoạt. Mỗi khi mà Lâm Phiên Phiên vừa chê đắt không cho mua thì Sở Tường Hùng liền giở chiêu này ra, Lâm Phiên Phiên lập tức ngoan ngoãn đầu hàng nghe theo.
Sau cùng, những thứ nên mua đều đã mua đủ, hai người thân mật ôm nhau định rời khỏi phố Duy Linh, không ngờ lại tình cờ gặp được một người làm cho Lâm Phiên Phiên ứng phó không kịp - Lâm Tinh Tinh.
“Chị, là chị thật sao, em còn tưởng là mình hoa mắt chứ? Sao chị lại ở đây, người đàn ông này... Anh ấy là ai vậy?”
Lâm Tinh Tinh giật mình kinh ngạc chỉ tay vào Sở Tường Hùng đang ôm Lâm Phiên Phiên, lớn tiếng hỏi. Nhất là khi nhìn thấy trong tay Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên xách nhiều túi chứa đồ sành điệu như vậy, cô ta đố kỵ đến nỗi đỏ cả hai mắt.
Hôm nay là chủ nhật, được nghỉ học, ban đầu Lâm Tinh Tinh dự định gọi Hoắc Mạnh Lam cũng đang nghỉ phép đi dạo với cô, nhưng Hoắc Mạnh Lam lại thoái thác bảo là đau đầu không chịu đi, chỉ cho cô 17 triệu bảo cô tự mình dạo phố. Cô vốn nghĩ 17 triệu là rất nhiều, trong lòng tràn đầy vui sướng liền thẳng tiến đến phố Duy Linh. Nhưng lại không ngờ, hàng hóa ở đây đều đắt chết đi được, chỉ 17 triệu đừng nói là mua quần áo, chỉ mua một chiếc tất thôi cũng chỉ tạm đủ.
Cả buổi sáng hôm nay của cô tưởng là tốt đẹp lắm nhưng chẳng ngờ mặt mũi mất hết sạch. Những người bán hàng kia vừa thấy cô chẳng có mấy đồng thì mặt mày nhăn nhó, làm cô tức muốn chết rồi. Ngay lúc này, cô lại gặp phải Lâm Phiên Phiên, hơn nữa bên cạnh chị ta còn có một người đàn ông anh tuấn, ưu tú hơn cả Hoắc Mạnh Lam. Quan trọng nhất là anh ta còn mua nhiều thứ cho Lâm Phiên Phiên như vậy, chỉ nhìn thôi cũng đã khiến Lâm Tinh Tinh ghen tị đến phát điên.