CHƯƠNG 310: CHẾT ĐẾN NƠI RỒI
Hai ngày qua, Lâm Phiên Phiên không hề bước ra khỏi cửa phòng nửa bước.
Cô muốn mình được yên tĩnh một chút, từ từ suy nghĩ cho rõ ràng, sau này cô và Sở Tường Hùng nên đi theo con đường nào?
Trong lúc đó, Hàn Phiêu đưa tới kết quả kiểm tra ADN của bốn người: Cô Giang Sa, Lý Mịch Hương và Lâm Thiên Khiết. Sự thật chứng minh, cô chính là con gái của Giang Sa, thật trăm phần trăm. Mà Lý Mịch Hương và cô không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Ông Lâm cũng vậy.
Khi nhìn báo cáo này, Lâm Phiên Phiên rất bình tĩnh. Bởi vì trái tim cô đã giống như một bãi nước đọng, tê dại trước sự đả kích và tổn thương.
Nhưng nghĩ đến từ khi mình còn nhỏ, ông Lâm đã thương mình còn hơn con ruột, trong lòng Lâm Phiên Phiên mới cảm thấy đau xót. Nếu như có thể, cô thật sự hi vọng ông Lâm là bố đẻ của mình!
Khi nhận được báo cáo này, Lâm Phiên Phiên cũng gọi điện thoại cho Phiên Nhàn, bảo cô ấy dẫn Táp Táp đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.
Cho dù những năm gần đây, thằng bé vẫn rất khỏe mạnh, cũng rất thông minh, nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn lo lắng con trai sẽ bị di truyền bệnh lạ.
Thật may, Táp Táp vẫn bình thường. Điều này làm cho Lâm Phiên Phiên thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng, ông trời vẫn thương cô!
Ngày thứ ba, Lâm Phiên Phiên vốn còn muốn ở trong phòng một mình, nhưng Hàn Phiêu gọi điện thoại qua làm cô nhảy dựng lên, cố gắng lấy tinh thần, tắm rửa qua loa và lái xe đến công ty.
Giăng lưới lâu như vậy, cuối cùng hôm nay cũng đến ngày thu lưới. Bởi vì, cuối cùng con cá đã sa lưới.
Nếu muốn thu lưới, sao có thể thiếu người tung lưới tối ngày như cô được?
Không cần nghi ngờ, con cá này đương nhiên là Hoắc Mạnh Lam!
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Tề Huynh thật sự rất cao, vừa nhanh vừa độc vừa chính xác. Chỉ hai ngày, anh ta đã nắm giữ tất cả chứng cứ phạm tội của Hoắc Mạnh Lam.
Đương nhiên, quá trình đó còn nhờ đến Thu Thùy Mỹ. Nếu không có người phụ nữ này, Tề Huynh muốn tìm đủ chứng cứ, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn gấp trăm lần.
Bởi vậy, có thể thấy được bản lĩnh đối phó với phụ nữ của Tề Huynh cao hơn Hoắc Mạnh Lam rất nhiều!
Mấy chục phút sau!
Lâm Phiên Phiên xuất hiện ở công ty đầy khí thế. Hai ngày hai đêm đã đủ cho cô che giấu tất cả đau thương của mình.
Cô vào công ty từ cửa bên trái. Cùng lúc đó, người của cơ quan kiểm sát đi vào từ cửa bên phải, sau đó xuất trình giấy tờ, yêu cầu được gặp Hoắc Mạnh Lam.
Cô mỉm cười chào đón bọn họ, nói rằng mình rất vui được hợp tác với cảnh sát, còn tự mình dẫn bọn họ đi tới văn phòng của Hoắc Mạnh Lam.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Hoắc Mạnh Lam đang thu dọn đồ của mình và chuẩn bị từ chức.
Bởi vì, hắn đã bán 49% cổ phiếu trong tay với giá đắt, đổi thành tiền mặt và cất trong két sắt ở nhà. Bây giờ, hắn chỉ chờ thu dọn xong một ít tài liệu cá nhân ở văn phòng là có thể thoải mái rời khỏi công ty Phi Thiên, sau đó dùng số tiền lớn này bắt đầu một sự nghiệp mới.
Thấy Lâm Phiên Phiên dẫn theo hai người đàn ông mặc trang phục cảnh sát đi tới, ban đầu Hoắc Mạnh Lam không chú ý, chỉ cho rằng Lâm Phiên Phiên thuê bảo vệ tới để theo dõi hắn thu dọn đồ đạc, đề phòng hắn mang tài liệu bí mật của công ty ra ngoài.
“Sao vậy, cô muốn tự mình tiễn tôi sao?”
Hoắc Mạnh Lam thản nhiên dựa vào chiếc ghế, nhướng mày nhìn Lâm Phiên Phiên, trên mặt hiện ra nụ cười rất gợi đòn: “Cô đã nghĩ tới chưa, cô nuốt lấy công ty của tôi thì thế nào, chỉ cần Hoắc Mạnh Lam tôi còn sống một ngày, đừng nói là công ty này, cho dù mười công ty, một trăm công ty, chỉ cần có thời gian, Hoắc Mạnh Lam tôi vẫn có thể có được!”
Lâm Phiên Phiên nhìn hắn ta và mỉm cười, nụ cười kia làm cho Hoắc Mạnh Lam thấy sợ.
“Hoắc Mạnh Lam, anh chết đến nơi rồi còn ở đây mơ mộng hão huyền, tôi thật sự thấy buồn thay cho anh!”
Lâm Phiên Phiên đến gần Hoắc Mạnh Lam, hai tay chống lên trên bàn làm việc và nhìn hắn ta với đôi mắt lạnh lùng.
Hoắc Mạnh Lam đột nhiên bắt đầu bất an, hắn ta đứng lên muốn nói gì đó. Nhưng lúc này, hai người của cơ quan kiểm sát đi cùng Lâm Phiên Phiên đã bước tới, vừa trình giấy tờ của mình, vừa nói với Hoắc Mạnh Lam: “Chúng tôi là người của cơ quan kiểm sát. Xin hỏi anh là Hoắc Mạnh Lam đúng không?”
Hoắc Mạnh Lam vừa nghe xong, sắc mặt chợt trắng bệch. Đây là phản ứng chột dạ tự nhiên của người vi phạm pháp luật gặp cảnh sát.
Hai người thấy vẻ mặt Hoắc Mạnh Lam thay đổi mà không nói tiếng nào, bọn họ lặp lại những lời vừa rồi.
Lúc này Hoắc Mạnh Lam mới lấy lại tinh thần, đờ đẫn trả lời: “Tôi... đúng là tôi!”
“Hoắc Mạnh Lam, chúng tôi nhận được chứng cứ nghi ngờ anh chủ mưu trong một vụ án vi phạm luật chứng khoán, bây giờ chúng tôi muốn bắt giữ anh.”
Sau những lời nói mang tính hình thức, chiếc còng tay lạnh như băng đã khóa trên tay Hoắc Mạnh Lam. Mặt hắn ta tái mét.