CHƯƠNG 401 MẤT ĐI CON GÁI ĐƯỢC CON TRAI
Cuối cùng Phiên Nhàn ở lại Nhật Bản, Lâm Phiên Phiên ôm Táp Táp tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt, chỉ là Lâm Phiên Phiên không biết được là Phiên Nhàn đã nhân lúc cô không để ý lặng lẽ nhét vào tay Sở Tường Hùng một tờ giấy đã được gấp lại, Sở Tường Hùng ngạc nhiên nghi ngờ, đang muốn nói ra, nhưng lại nhìn thấy Phiên Nhàn lắc đầu, tỏ ý anh sau khi rời đi hãng xem.
Sở Tường Hùng chỉ biết Phiên Nhàn là có lời không thể nói trước mặt Lâm Phiên Phiên, muốn anh chuyển lời hộ, nên liền lặng lẽ nhận lấy.
4 người lên máy bay, Sở Tường Hùng nhân lúc Mạc Tiên Lầu đang chuyên tâm lái máy bay, còn Lâm Phiên Phiên đang dỗ Táp Táp ngủ, đã mở tờ giấy mà Phiên Nhàn đưa cho anh ra—Đây lại là một tờ báo cáo chính quy của bệnh viện, một tờ báo cáo xét nghiệm chứng thực DNA của Sở Tường Hùng anh và Táp Táp, mà kết luận của giấy xét nghiệm là: 99,9% giống nhau!
Điều này cho biết cái gì?
Cho biết Táp Táp là con trai ruột của anh!
Cả người Sở Tường Hùng trong chớp mắt hóa đá, bị cái sự thật đến quá bất ngờ này làm cho sửng sốt đến đờ người ra.
Mặc dù Lâm Phiên Phiên luôn giữ kín như bưng về thân thế của Táp Táp, Sở Tường Hùng đã từng hỏi rất nhiều lần Lâm Phiên Phiên cũng không hề nói rõ với anh, thế nhưng anh lại chưa từng nghĩ đến Táp Táp sẽ là con của mình, anh vẫn luôn cho rằng Táp Táp là đứa con mà Lâm Phiên Phiên nhận nuôi, cho nên không muốn nói nhiều với mọi người, sợ tạo ra ảnh hưởng tâm lí không tốt với Táp Táp, lại không ngờ rằng…
Lẽ nào chính là cái đêm hôm đó?
4 năm trước đêm trước khi Lâm Phiên Phiên rời xa anh, đột nhiên trở nên nồng nhiệt vô cùng, đặc biệt chủ động, nếu như tính từ hôm đó, Táp Táp đúng là đã dính từ đêm hôm đó, thế nhưng anh, lại chẳng hề biết gì.
Sở Tường Hùng ngước nhìn chằm chằm vào Lâm Phiên Phiên và Táp Táp đã ngủ say ở trong lòng cô, giây phút này, sự phức tạp trong lòng đã không thể dùng bất cứ ngôn ngữ nào để hình dung, có kinh ngạc, có vui sướng, cũng có cả buồn phiền và tức giận, nhưng nhiều hơn lại là áy náy và tự trách.
“Tường Hùng, anh sao vậy, làm gì mà nhìn em và Táp Táp như vậy?”
Lâm Phiên Phiên bị Sở Tường Hùng nhìn đến nỗi mất cả tự nhiên, không nhịn được liền hỏi.
Sở Tường Hùng giơ tay trái lên vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Lâm Phiên Phiên, cũng đưa tay phải ra vuốt ve khuôn mặt đẹp đẽ của Táp Táp đang ở trong lòng Lâm Phiên Phiên, sau một hồi vuốt ve, mới chậm rãi nói: “Đột nhiên anh cảm thấy Táp Táp rất giống anh… rất giống.”
Đúng vậy, giống, thật sự rất giống, đôi mắt nhỏ đó, cái mũi nhỏ, cái miệng nhỏ, rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của Sở Tường Hùng, trước đây không cảm thấy vậy là vì anh chưa bao giờ nghĩ đến việc Táp Táp lại là con trai của mình, ý thức tiềm ẩn ở trong lòng là không thển ghĩ đến vấn đề này, hôm nay biết được sự thật, lại càng nhìn càng thấy giống, giống đến kinh người.
Giống như Lôi Lôi giống Mạc Tiểu Vang, giống đến mức như là đúc từ một khuôn ra vậy, chỉ là một cái là bản lớn, một cái là bản nhỏ.
Sở Tường Hùng xua tan cái ý nghĩ ở trong lòng đó đi, lúc này đây sao lại nghĩ đến Lôi Lôi chứ, là vì Táp Táp ư, mất đi đứacon gái giả mạo là Lôi Lôi đó, anh lại có được con trai Táp Táp thật vẫn luôn bị che giấu, số phận đúng là quá biết cách trêu đùa con người ta.
Trái tim của Lâm Phiên Phiên liền vì những lời này của Sở Tường Hùng, đột nhiên đập mạnh, ngay sau đó, sắc mặt liền nghiêm túc, thành thực nói : “Bởi vì, nó là con trai anh, đương nhiên sẽ giống anh.”
Đã 4 năm rồi, cô cuối cùng cũng nói ra câu này.
Mạc Tiên Lầu đang đang lái máy bay ở phía trước khi nghe được câu nói này, hai tay liền run, khiến cho cả chiếc may bay cũng khẽ lắc lư.
Còn Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên một hồi lâu, sau đó, cười.
Mặc dù anh trước đó đã biết được sự thật này bởi Phiên Nhàn, thế nhưng Lâm Phiên Phiên lại chịu tự mình nói ra cái sự thật đã được che giấu suốt 4 năm qua với anh, ý nghĩa của nó thì hoàn toàn không giống nhau, bởi điều này cho thấy từ sau khi về nước Lâm Phiên Phiên cuối cùng cũng đã hoàn toàn chấp nhận giao phó bản thân mình cho anh, còn cả đứa con của bọn họ nữa.
“Bảo bối, những năm qua con đã vất vả rồi, sau này, bố nhất định sẽ cố gắng dốc sức làm tròn trách nhiệm của một người bố, bố sẽ để cho Táp Táp trở thành một đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới này.”
Sở Tường Hùng ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, cũng ôm cả Táp Táp đang ở trong lòng Lâm Phiên Phiên vào, anh gần như không thể tưởng tượng nổi những năm qua Lâm Phiên Phiên một người mẹ đơn thân dẫn theo một đứa con trai đã phải sống vất vả đến nhường nào.
“Tường Hùng…anh dễ dàng tin tưởng vào lời nói của em như vậy sao?’
Lâm Phiên Phiên bị ánh mắt kiên định không dời của Sở Tường Hùng làm chấn động, dù sao cũng là chuyện bố con nhận nhau là chuyện lớn mà, cô vốn tưởng rằng cô phải giải thích tỉ mỉ thì Tường Hùng mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận cái sự thật này, lại không ngờ mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi như vậy.
Sở Tường Hùng đưa cái tờ kết quả DNA mà Phiên Nhàn đã lặng lẽ nhét vào tay anh ra, nói: “Đây là tờ giấy mà Phiên Nhàn đã nhét vào tay anh trước khi lên máy bay, hơn nữa cho dù không có tờ giấy này, chỉ cần em nói, anh đều sẽ tin, đã quên rồi sao, đây là giao hẹn giữa chúng ta mà!”
Nước mắt của Lâm Phiên Phiên đột nhiên chảy ra không thể kiểm soát được.
Bởi vì sự tỉ mỉ của Phiên Nhàn, cuối cùng rời đi rồi nhưng vẫn nghĩ cho cô, sợ cô sẽ phải chịu thiệt trong chuyện để Táp Táp nhận bố của mình, lại có thể chu đáo đến mức trước đó đến bệnh viện làm báo cáo giám định huyết thống cho Táp Táp và Sở Tường Hùng để làm chứng cứ sau này.
Càng vì sự tin tưởng và yêu thương vô điều kiện của Sở Tường Hùng đối với mình, Lâm Phiên Phiên cô đời này, thật sự sống không uổng phí, mặc dù bên cạnh luôn có rất nhiều người xấu xa khiến người ta phải căm phẫn, thế nhưng chỉ cần có một hai người bất cứ lúc nào bất cứ đâu bất cứ chuyện gì cũng đều đứng về phía mình luôn ở cạnh bên, vậy là đã không hối tiếc kiếp sống này rồi!