Mục lục
Nhúng chàm đại boss
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 347: CUỘC HỢP TÁC CHẬT VẬT




CHƯƠNG 347: CUỘC HỢP TÁC CHẬT VẬT
Lâm Tinh Tinh nghe vậy thì vội hỏi, “Cách gì? Chị nói đi.”
“Em nhích lại đây một chút.” Mạc Tiểu Vang ngoắc tay với Lâm Tinh Tinh, chờ cô ta ghé tai qua Mạc Tiểu Vang mới nói mưu kế của mình ra, “Lâm Phiên Phiên hết đường chối cãi, đến lúc đó không những mất danh dự, nếu em muốn truy cứu thì cô ta có thể còn phải ngồi tù nữa. Em xem cách này của chị có được không?”
Hai mắt Lâm Tinh Tinh sáng bừng, nhưng cô ta lập tức giương ánh mắt đầy cảnh giác về phía Mạc Tiểu Vang, “Vì sao chị lại giúp tôi?”
Lâm Tinh Tinh không thông minh, nhưng cô ta cũng không ngu, Mạc Tiểu Vang luôn xem thường cô ta, dù bây giờ hai người sống cùng một nhà song Mạc Tiểu Vang vẫn không thèm liếc cô ta một cái. Nhưng hôm nay Mạc Tiểu Vang không những xưng chị gọi em với cô ta, còn chủ động đề xuất cách hay để trả thù cho cô ta nữa.
Mạc Tiểu Vang cũng đoán được Lâm Tinh Tinh sẽ hỏi như vậy, bèn tỏ ra đau khổ, “Giờ tình cảnh của chị thế nào em cũng biết rồi đấy, Lâm Phiên Phiên cướp Sở Tường Hùng đi, làm chị ra nông nỗi này. Chị hận cô ta còn hơn em nhiều, giờ hai chị em mình có chung một kẻ địch, vậy vì sao chúng ta không hợp tác với nhau?”Lâm Tinh Tinh nghe được lý do thì yên tâm hơn nhiều, nhưng vẫn hỏi lại cho chắc chắn, “Nhưng lỡ... lỡ như không thành công thì sao?”
“Không có lỡ như gì hết.” Mạc Tiểu Vang tự tin đáp, “Mà dù có thì em cũng không ảnh hưởng gì, đúng không nào?”
Lâm Tinh Tinh nghiến răng, cô ta gật đầu, “Được, tôi tin chị lần này.”
Mạc Tiểu Vang mỉm cười, cô ta thừa biết việc thuyết phục một con gà công nghiệp như Lâm Tinh Tinh là việc rất dễ dàng, tuy vậy cô ta vẫn không biểu hiện gì ra ngoài mặt, “Vậy đưa cái nhẫn cho chị đi, em thì cứ làm đúng như lời chị là được. Chị đảm bảo hôm nay em sẽ được xem một màn kịch vô cùng hấp dẫn.”
Thật ra kế hoạch của Mạc Tiểu Vang vốn không phải thế này, khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng xuất hiện tại bữa tiệc, cô ta đã lập tức tránh khỏi tầm mắt mọi người. Nhưng cô ta không rời khỏi đó mà mua chuộc một nhân viên phục vụ, sai anh ta làm đổ rượu lên người Lâm Phiên Phiên, còn cô ta thì ở sẵn trong toilet chờ Lâm Phiên Phiên. Điều làm cô ta bất ngờ là Lâm Tinh Tinh cũng theo vào, hơn nữa còn xảy ra xích mích với Lâm Phiên Phiên. Tuy cuộc đối thoại giữa Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh không cung cấp nhiều thông tin cho cô ta, nhưng với Mạc Tiểu Vang mà nói thì như vậy là đủ.
Cô ta lập tức tùy cơ ứng biến, nghĩ ra một âm mưu còn cay độc hơn. Hơn thế nữa, cô ta tin rằng Lâm Tinh Tinh nhất định sẽ đồng ý hợp tác với mình, thực tế cũng không làm cô ta thất vọng.
Lâm Tinh Tinh luyến tiếc tháo chiếc nhẫn kim cương khỏi tay, chần chừ mấy lượt mới hạ quyết tâm đưa cho Mạc Tiểu Vang, còn nói với vẻ đau lòng, “Chị phải bảo đảm sẽ không làm mất nó, mấy tỷ đấy chị biết chứ.”
Trong mắt Mạc Tiểu Vang lóe lên sự khinh thường, đúng là thứ hàng giả, một chiếc nhẫn kim cương mấy tỷ thôi mà coi như sinh mạng, cô ta nghĩ vậy nhưng vẫn mỉm cười đáp, “Em cứ yên tâm, chị bảo đảm sẽ trả lại cho em, mất thì chị đền.”
Cô cả nhà họ Mạc thiếu gì mấy thứ này chứ? Chẳng qua giờ cô ta chỉ cần chiếc này, vì nó giống hệt chiếc mà Lâm Phiên Phiên đang đeo. Người ta nói không vào hang cọp sao bắt được cọp con, trong mắt Mạc Tiểu Vang thì Lâm Phiên Phiên chính là con cọp con ấy. Đừng nói là một chiếc nhẫn kim cương mấy tỷ, dù giá trị hơn thế nữa thì cô ta cũng không tiếc.
Mạc Tiểu Vang rời khỏi toilet, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về hướng đại sảnh. Vì không chú ý dưới chân nên cô ta suýt dẫm phải khăn lau sàn của lao công.
“Lau sàn kiểu gì vậy? Không có mắt hả? Cái chỗ khỉ gió này sao lại tuyển thứ không có mắt như bà vào làm việc hả? Đúng là thần kinh!” Mạc Tiểu Vang mắng lao công vài câu trút giận rồi mới đi vào đại sảnh.
Bác lao công bị cô ta mắng mà tái mặt, giận tới mức thở hổn hển. Tuy công việc không cao quý nhưng không có nghĩa là bà không có lòng tự trọng. Lời Mạc Tiểu Vang nói rất quá đáng, nhưng tiếc rằng bà chỉ cúi đầu không dám cãi lại. Bà cần công việc này nên không dám va chạm với đám người thượng lưu ấy. Bác lao công đành kiềm chế cơn giận, dù cho Mạc Tiểu Vang mới là người sai.
Đương nhiên, Mạc Tiểu Vang không quan tâm gì đến một nhân vật bé nhỏ như bác lao công. Vừa vào đại sảnh, cô ta liếc mắt tìm Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên rồi không do dự bước về phía hai người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK