CHƯƠNG 302: PHẪU THUẬT THẨM MỸ THAY ĐỔI GƯƠNG MẶT
Nhìn gương mặt xinh đẹp, trẻ trung nhưng đầy oán hận của Giang Sa, Sở Quy Thôn đột nhiên cười lạnh và nói: “Bà sai rồi. Ngoài hai con đường này ra, tôi còn có con đường thứ ba - đó chính là cai nghiện. Nếu như bà thật sự là Ngân Hoa, bà phải biết rõ Sở Quy Thôn tôi chưa bao giờ để người khác uy hiếp!”
Giang Sa nghe vậy, nụ cười trên mặt liền cứng đờ, trong giây lát không biết phải nói gì.
Với hiểu biết của bà về Sở Quy Thôn, ông ta tuyệt đối có thể độc ác với chính mình như vậy.
Sở Quy Thôn giơ tay nâng cằm của Giang Sa, nói tiếp: “Rốt cuộc có chuyện gì với gương mặt của bà vậy? Bà đi phẫu thuật thẩm mỹ sao?”
Nếu Giang Sa đúng là Ngân Hoa, vậy cách giải thích duy nhất chính là đi chỉnh mặt. Nếu không gương mặt sao có thể thay đổi lớn như vậy.
Vừa nghe được mấy chữ phẫu thuật thẩm mỹ, gương mặt Giang Sa đột nhiên trở nên dữ tợn. Đôi mắt bà nhìn Sở Quy Thôn càng thêm oán hận: “Mặt của tôi... ông đi hỏi Hứa Bành vợ ông đi. Bà ta hiểu rõ hơn bất kỳ người nào.”
Năm đó, Sở Quy Thôn vì tiền đồ bỏ bà, bà đang mang thai, phải đi tìm ông ta khắp nơi nhưng không gặp, cuối cùng thấy ông ta trong một tiết mục phỏng vấn trên ti vi. Khi đó, bà mới biết được thân phận của ông ta, hơn nữa còn biết ông ta đã có vợ từ lâu.
Bà biết mình bị lừa cả thân thể lẫn con tim, trong lòng chán nản định về quê, gả cho Lâm Thiên Khiết đã có hôn ước với bà từ nhỏ, từ đó về sau sống cuộc sống bình thường.
Nhưng trò chơi này không phải do bà bắt đầu, tất nhiên cũng sẽ không do bà kết thúc.
Hứa Bành mang hai vệ sĩ với khí thế hung hăng đến chỗ bà.
Bà ta bảo vệ sĩ trói bà đưa đến trong rừng rậm không bóng người. Hơn nửa đêm bọn họ thả bà vào nơi hoang dã tối tăm, giơ tay không thấy được năm ngón. Bà sợ hãi chạy trốn khắp nơi, cuối cùng ngã lăn từ trên đỉnh núi xuống, những cành cây sần sùi và tảng đá sắc nhọn lập tức rạch lên mặt bà, cả gương mặt xinh đẹp đã bị hủy, bản thân cũng gần chết.
May là ngày hôm sau có người đi qua dưới chân núi đã đưa bà đến bệnh viện.
Người kia sợ gặp rắc rối nên cõng bà đến bệnh viện rồi đi luôn. Mà từ trước đến nay Sở Quy Thôn rất hào phóng với phụ nữ, số tiền ông ta thỉnh thoảng cho bà đã không dưới bảy con số. Cho nên, bà có đủ tiền chữa trị vết thương và gương mặt của mình.
Chỉ tiếc là cuộc sống không theo ý người, tai họa thật sự chỉ mới bắt đầu.
Bởi vì không có ai ở bên cạnh chăm sóc, các bác sĩ, y tá trong bệnh viện đều biết bà là một cô gái độc thân. Thế là vào một giin, bà bị bác sĩ trưởng cưỡng hiếp.
Tên bác sĩ trưởng kia là một lão già còn lớn tuổi hơn cả bố của bà, người đầy mỡ, vừa đen còn vừa xấu. Khi ông ta cười, mặt mũi đầy dữ tợn, phô cả hàm răng vàng và hôi thối. Bị một người đàn ông như vậy đè lên trên người, đến giờ bà vẫn còn nhớ cảm giác buồn nôn và tuyệt vọng lúc đó.
Giây phút đó, bà rất hận Hứa Bành, càng hận Sở Quy Thôn hơn.
Nếu ông ta không bỏ bà, Hứa Bành làm sao dám động vào bà!
Mối hận bị hủy đi gương mặt, nỗi sỉ nhục bị cưỡng hiếp, Giang Sa bà thề cả đời này nhất định phải bắt bọn họ phải trả gấp mười lần so với những đau đớn bà phải nhận, bằng không quyết không dừng.
Thế là bà không chỉnh sửa gương mặt giống như lúc trước nữa, mà là một gương mặt xinh đẹp hoàn toàn mới.
May mắn là trải qua những chuyện đó, đứa trẻ trong bụng Giang Sa vẫn khỏe mạnh. Bà từng nghĩ tới chuyện bỏ nó, nhưng không nỡ làm vậy. Bà về quê sinh con, sau đó nhờ ông Lâm nuôi nấng. Còn bản thân bà lại vào thành phố, hòa mình trong giới thượng lưu của thành phố B.
Nhưng không ngờ, tuy có kế hoạch nhưng bà phải mất hai mươi bảy năm mới làm được. Mà trong hai mươi bảy năm này, những gì Mạc Thiên Dương hành hạ bà tuyệt đối đủ để làm bất kỳ một người phụ nữ nào suy sụp. Nỗi hận của bà đã nhiều tới mức không thể hơn được nữa.
Mà lão bác sĩ già cưỡng hiếp bà đã bị ung thư chết trước khi bà tìm tới trả thù ông ta, có thể nói là ông ta bị báo ứng. Nhưng Giang Sa cảm thấy mất mát, bởi vì không thể tự mình hành hạ ông ta tới chết.
Sở Quy Thôn tất nhiên không biết những chuyện này. Nhưng khi nghe Giang Sa nhắc đến Hứa Bành, ông ta đại khái cũng đoán được một ít. Ông ta hiểu rõ Hứa Bành, người phụ nữ kia có thể nghĩ ra, cũng làm được rất nhiều chuyện độc ác.
Ông ta khẽ thở dài. Cơn giận và căm phẫn khi biết mình bị dụ dỗ, vô tình nghiện ma túy đó cũng dần dần dịu đi. Sở Quy Thôn không nói gì nữa. Ông ta biết mình thật sự có lỗi với bà, bây giờ bà đã trả thù ông ta, bọn họ xem như đã hết nợ. Ông ta xoay người và đi ra cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó thì đứng lại, quay đầu nói: “Nói thế, con gái mà bà mới nhận về... là của tôi sao?”
Tính thời gian chắc không sai.