CHƯƠNG 288: NHẪN NẠI TỚI MỨC ĐÁNG SỢ
Mạc Tiểu Vang nói một câu lại nói rõ cô đã nhìn thấy tất cả, sau đó ngồi đợi Giang Sa sợ hãi.
Đáng tiếc, cô phải thất vọng rồi.
Giang Sa chỉ hờ hững quay lại, ngước mắt nhìn cô, sau đó thản nhiên nói: "Cô còn trở về đây làm gì? Cô có chuyện muốn nhờ sao? Nếu là vậy thì thu thái độ của cô lại cho tôi, đây là kiến thức cơ bản khi cầu xin người khác, cô hiểu không?"
Bà ta không phải trả lời Mạc Tiểu Vang mà một châm thấy máu, đâm trúng vào điểm yếu của Mạc Tiểu Vang.
Giang Sa từ chỗ của Sở Quy Thôn biết được Sở Tường Hùng muốn ly dị Mạc Tiểu Vang, cho nên vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Vang chủ động về nhà, bà ta đã đoán được dụng ý của cô.
Mạc Tiểu Vang nghe vậy thì tức giận không thể kìm chế được nữa. Nhưng cô thật sự có chuyện muốn nhờ nên không dám nói quá đáng quá, đành phải cắn răng, nói: "Đúng vậy, tôi thực sự có việc muốn nhờ, Sở Tường Hùng hắn muốn ly hôn với tôi, nếu như Mạc gia chúng ta có thể tạo áp lực cho Sở gia, tôi nghĩ Sở Tường Hùng hắn đứng ở trên lập trường lợi ích của gia tộc sẽ phải bỏ ý định này đi."
"Cho nên?"
Giang Sa ngồi dựa lưng vào đầu giường, dùng dáng vẻ cười như không cười của Mạc Tiểu Vang trước đó để nhìn Mạc Tiểu Vang.
Mạc Tiểu Vang bị Giang Sa nhìn như vậy, trong lòng giống như bị mèo cào, cô khó chịu thật sự muốn xông tới cào vào cái gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Giang Sa, nhưng cô nhịn xuống, kiên trì tiếp tục nói: "Cho nên, mời bà và Tiên Lầu giúp tôi."
Sau cùng, cô lại thêm một câu: "Nếu như bà chịu giúp tôi, như vậy chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ xem như chưa từng nhìn thấy."
Bây giờ cô không còn chắc chắn Giang Sa sẽ giúp cô nữa, bởi vì cô hiểu rõ trước kia mình đã làm nhiều chuyện Giang Sa không thể tha thứ được.
"Cô đang uy hiếp tôi sao?"
Sắc mặt Giang Sa không thay đổi, đột nhiên bà ta cười lạnh, nói: "Mấy năm nay, mặc dù tôi làm mẹ kế nhưng cô chưa từng có một ngày tôn trọng tôi, lúc còn nhỏ, cô giấu rắn vào trong chăn của tôi, bỏ chuột chết vào trong giày của tôi, đổ máu gà, thuốc xổ vào trong đồ uống của tôi. Chuyện như vậy rất nhiều nhưng tôi xem như cô còn trẻ không hiểu chuyện, nên không tính toán với cô. Nhưng sau khi cô lớn lên thì sao? Cô còn tệ hơn, cô đối xử với tôi thậm chí không bằng người giúp việc, hoàn toàn xem tôi như người hầu của Mạc gia cô, cô muốn giáo huấn thì giáo huấn, muốn mắng thì cứ mắng, tôi nể tình cha cô nên vẫn nhẫn nại cho qua. Bây giờ, cô cảm thấy cô rơi xuống tình cảnh như vậy, tôi còn có thể giúp cô sao? Giúp cô, không phải tôi sẽ có lỗi với mấy năm chịu thiệt, chịu tội ở trong tay cô sao? Mạc đại tiểu thư, cô thật sự không biết xấu hổ còn dám mở miệng nói như vậy sao?"
Giang Sa nói đến đây thì dừng lại một chút mới nói tiếp: "Còn nữa, cô không nên ở đây uy hiếp tôi, nếu tôi dám làm ra chuyện như vậy thì không sợ người khác nói xấu sau lưng. Được rồi, nói đến đây là hết rồi, cô đi đi, về sau không có việc gì thì ít về nhà thôi, tài sản cha cô để lại cho cô, tôi sẽ đưa cho cô không thiếu một phần, đương nhiên với điều kiện là cô không nên lại gây sự với tôi nữa, bằng không tôi có cả nghìn cách có thể làm cho cô không lấy được một phần tài sản nào cả."
"Bà..."
Mạc Tiểu Vang đã nghẹn lời không nói được gì nữa.
Cô chưa bao giờ biết người mẹ kế luôn ăn nói khép nép ở trước mặt cô, thậm chí chưa từng nói lớn tiếng lại có thể thâm trầm và đầy mưu kế như vậy, vì ngồi vững vàng ở trên vị trí bà chủ của Mạc gia, bà ta lại có thể chịu nhục để cho cô trêu đùa cùng ức hiếp hơn hai mươi năm, mệt cho Mạc Tiểu Vang cô còn tưởng rằng người mẹ kế này dễ bắt nạt, cho rằng lần này mình nhờ giúp đỡ, người ta nhất định sẽ mừng rỡ lấy lòng mình.
Rốt cuộc là cô quá tự mãn hay là người phụ nữ trước mắt này quá mức đáng sợ?
Bây giờ, di sản mà cha cô để lại cho cô chính là con đường lui duy nhất, Mạc Tiểu Vang làm sao còn dám gây sự nữa, hơn nữa đối phương còn là Sở Quy Thôn, cô gây xích mích với Sở Quy Thôn thì chỉ trăm hại mà không có một lợi.
Vì vậy, kết quả không cần suy nghĩ, Mạc Tiểu Vang bị đánh cho thảm hại, tơi bời!
Mạc Tiểu Vang giận dữ, mặt không có chút máu đi ra khỏi cửa của Mạc gia, tới cửa cô lại gặp được Lâm Tinh Tinh mới từ bên ngoài trở về.
“Chị cả!"
Vừa nhìn thấy Mạc Tiểu Vang từ trong nhà đi ra, Lâm Tinh Tinh mặc dù rất nghi ngờ, nhưng vẫn phải giả vờ ngoan ngoãn, ngọt ngào gọi một tiếng chị.
Từ trước đến nay Lâm Tinh Tinh đều ước ao đố kị cộng thêm lấy lòng Mạc Tiểu Vang, người có xuất thân là thiên kim tiểu thư nhà giàu có chân chính,.
"Hừ!"
Ánh mắt Mạc Tiểu Vang nhìn Lâm Tinh Tinh đầy khinh thường, hừ một tiếng.
Mạc Tiểu Vang tất nhiên có biế chuyện Lâm Tinh Tinh trở thành nhị tiểu thư của Mạc gia, lúc đầu cô còn vì chuyện này mà làm ầm ĩ một trận, nhưng đáng tiếc mọi chuyện vẫn không phát triển như cô mong muốn, vì thế trong lòng Mạc Tiểu Vang càng căm hận Giang Sa hơn, chính là người đàn bà này đã làm cha cô khi còn sống phải mê muội đầu óc, sau khi cha cô khuất núi lại làm cho Mạc gia của cô chướng khí mù mịt.
Lâm Tinh Tinh thấy ánh mắt Mạc Tiểu Vang nhìn mình như vậy, cô ta khẽ run lên, những lời lôi kéo quan hệ vừa định nói ra lại lập tức được nuốt vào trong bụng.
"Chim trĩ thì cũng chỉ là chim trĩ mà thôi, thật sự tưởng rằng mình lên trên đầu cành thì trở thành phượng hoàng sao? Nực cười!"
Mạc Tiểu Vang nhìn Lâm Tinh Tinh gằn lên từng chữ châm chọc, sau đó hất cằm, đi ra ngoài.