CHƯƠNG 340: LÃNG MẠN NHƯ THẾ
Lâm Phiên Phiên còn muốn khuyên nhưng thấy ánh mắt kiên quyết của Hạ Danh Đoan cũng chỉ đành chiều theo. Cô đưa hết tiền mặt trong người cho Danh Đoan, để cô ta không đến nỗi đói bụng những ngày không kiếm được tiền.
Hạ Danh Đoan cảm kích nhận lấy, cô ta không biết nói gì nữa, chỉ có thể nói một câu cám ơn.
Hai người tạm biệt rồi một trước một sau rời khỏi.
Nhưng khi Lâm Phiên Phiên vừa bước chân vào bệnh viện, Hạ Danh Đoan đã quăng thẳng số tiền Lâm Phiên Phiên vừa tốt bụng đưa cho cô ta vào thùng rác, vẻ yếu đuối đáng thương lúc nãy giờ không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt sa sầm, Hạ Danh Đoan khẽ cười lạnh lẩm bẩm: “Coi Hạ Danh Đoan tao là ăn mày thật à, tiền bố thí này để cho đám ăn mày kia đi!”
Hạ Danh Đoan mà thiếu tiền? Đi theo Sở Kinh Đoàn nhiều năm như thế, ông ấy cho cô ta nhiều tiền đến mức đếm không hết. Hạ Danh Đoan tất nhiên không ngu ngốc để tiền trên người mà bí mật gửi vào một công ty bảo hiểm, chỉ một mình cô ta biết mật khẩu. Vì thế vừa rồi cô ta đã nói dối Lâm Phiên Phiên, trước giờ cô ta không thiếu tiền, một năm nay cho dù bề ngoài là ăn mày nhưng cô ta chưa hề bạc đãi bản thân.
Còn về việc tại sao không rời đi, trong lòng cô ta nuốt không nổi cơn tức này, mấy tháng sống trong viện tâm thần nếu không bắt người nhà họ Sở trả giá gấp bội thì Hạ Danh Đoan thề không bỏ qua. Tất nhiên cô ta cũng rất muốn gặp lại Sở Kinh Đoàn và hai đứa con của mình, tình yêu và tình mẫu tử mà cô ta thể hiện ra là thật sự.
Đáng tiếc Lâm Phiên Phiên vừa đi không nhìn thấy cảnh Hạ Danh Đoan cười lạnh ném tiền vào thùng rác. Lúc này, cô đang gọi điện cho Hàn Phiêu và Phiên Nhàn nhờ bọn họ tìm cặp sinh đôi của Hạ Danh Đoan. Cô không hề biết, sau khi bị đả kích và ép vào đường cùng, có người vẫn sẽ kiên trì giữ nguyên tắc của mình để vượt qua khó khăn, sau đó ngày càng mạnh mẽ, nhưng cũng có người lại đánh mất chính mình, dẫn đến tư tưởng lệch lạc.
Người kiên trì chính là Lâm Phiên Phiên, còn người đánh mất chính mình kia chính là Hạ Danh Đoan!
Trở về phòng bệnh, tâm trạng Lâm Phiên Phiên vẫn thấp thỏm, nhưng cô không dám thể hiện ra trước mặt Sở Tường Hùng sợ làm anh lo lắng.
Sở Tường Hùng cũng hơi kỳ lạ, anh lôi kéo Lâm Phiên Phiên cùng xem ti vi, nói thế nào cũng không chịu đi ngủ, mãi cho tới mười hai giờ đêm, Sở Tường Hùng bỗng kéo Lâm Phiên Phiên ra ngoài.
“Tường Hùng, anh muốn làm gì?”
Lâm Phiên Phiên nghi hoặc hỏi.
“Em yêu, em đừng hỏi gì hết, chỉ cần nhắm mắt đi theo anh là được.”
Sở Tường Hùng thần bí nháy mắt cười.
Lâm Phiên Phiên liếc mắt nhìn Sở Tường Hùng, thái độ kỳ lạ của Sở Tường Hùng khiến tâm trạng cô càng hỗn loạn hơn, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại theo lời anh, để mặc cho anh dẫn cô đi.
Tuy không nhìn thấy nhưng Lâm Phiên Phiên vẫn cảm giác được Sở Tường Hùng đang đưa cô ra khỏi phòng bệnh. Sau đó đi thẳng ra thang máy, thang máy từ từ đi lên, khi bước ra, Sở Tường Hùng lại dẫn cô lên mười mấy tầng lầu rồi mới cho cô mở mắt.
“Chuyện gì mà anh làm bí….”
Còn chưa dứt lời, cả người Lâm Phiên Phiên đã bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt.
Lúc này, cô và Sở Tường Hùng đang ở trên sân thượng.
Bầu trời đêm với ánh trăng mềm mại chiếu rọi, điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh, trên sân thượng thoáng đãng lúc này đang có hơn nghìn ngọn nến cháy phập phồng, ánh lửa đung đưa xếp thành ba chữ lớn “ANH YÊU EM” sáng rực đẹp tuyệt vời giữa màn đêm.
Cảnh tượng vô cùng lãng mạn và đẹp tới không tin được, Lâm Phiên Phiên nhìn Sở Tường Hùng không khỏi thốt lên, “Tường Hùng!” Mặt cô đỏ ửng, hành động lãng mạn như thế chính là ước mơ thời học trò của cô.
Sở Tường Hùng cười cười nhìn đồng hồ, sau đó anh khẽ đưa tay ôm lấy Lâm Phiên Phiên rồi nói với giọng vô cùng dịu dàng: “Tới giờ rồi, em yêu, nhìn bầu trời đi.”
Lâm Phiên Phiên vừa ngước đầu lên liền nghe thấy vài tiếng đùng đùng liên hồi vang lên, trên bầu trời lúc này nở rộ pháo hoa rực rỡ như trong mơ, bốn chữ lớn đầy ánh sáng cũng được ghép thành: “SINH NHẬT VUI VẺ!”
Vĩnh viễn không rời.
Lâm Phiên Phiên che miệng, vui mừng kích động nói không nên lời.
Cô tưởng chia tay bốn năm Sở Tường Hùng đã không còn nhớ sinh nhật cô, thì ra anh chưa bao giờ quên.
“Giờ đúng mười hai giờ rồi, anh muốn là người đầu tiên chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Giọng nói Sở Tường Hùng dịu dàng như nước: “Em yêu, sinh nhật vui vẻ!”
“Tường Hùng…”
Lâm Phiên Phiên cảm động ôm lấy Sở Tường Hùng: “Cám ơn anh!”
“Đồ ngốc, giữa anh và em còn phải nói cám ơn sao?”
Sở Tường Hùng véo chóp mũi của Lâm Phiên Phiên.
Lâm Phiên Phiên hơi nhăn mũi nũng nịu: “Người ta cảm động mà, không được à?”
Sở Tường Hùng bật cười, ôm chặt lấy Lâm Phiên Phiên, thời khắc này bọn họ đều vô cùng hạnh phúc!