CHƯƠNG 452: ĐÁNH CHẾT CÁI NẾT KHÔNG CHỪA
Mạc Tiểu Vang thấy Lâm Phiên Phiên định đi mới chuyển đến chuyện quan trọng nói: “Thực ra tôi có một việc muốn nhờ cô giúp, đời này của tôi không có cơ hội ra ngoài nữa rồi, mà bên ngoài cũng không có chuyện gì khiến tôi phải vướng bận cả, duy chỉ có một người mà từ đâu đến cuối tôi không yên tâm, đời này tôi nợ nó quá nhiều, xin cô cô làm ơn giúp tôi chăm sóc nó được không?”
“Người cô nói đến là Lôi Lôi?” Lâm Phiên Phiên trau mày.
“Đúng vậy!” Ánh mắt của Mạc Tiểu Vang hồi hộp nhìn Lâm Phiên Phiên: “Có lẽ cô cảm thấy rất nực cười, tôi đã từng làm hại đứa con đầu tiên của cô, bây giờ lại đến nhờ cô chăm sóc con mình, nhưng tôi thực sự không tìm được ai để nhờ vả nữa rồi, cầu xin cô!” Cho đến khi vào tù, cô ta mới phát hiện ra đời này cô ta sống có quá nhiều thất bại, từ đầu đến cuối cũng không lấy nổi một người thân, một người bạn bên cạnh. Một tháng nay sống trong nhà giam, mỗi ngày mỗi phút mỗi giây của cô ta đều sống trong sự hành hạ và lăng nhục của nữ tù nhân khác trong ngục, cô ta biết rõ tất cả đều là kế hoạch của người nhà họ Hứa, nhưng ngoài việc chấp nhận ra thì ngay đến chỗ chạy trốn cô ta cũng không có.
Cô ta hiểu rất rõ bản thân bây giờ người không ra người ma không ra ma, mà người mà cô ta không muốn để người đó nhìn thấy bộ dạng này của mình nhất chắc chắn chính là Lâm Phiên Phiên. Nhưng vì nỗi nhớ và sự áy náy cuối cùng của mình, cô ta từ bỏ chút lòng tự trọng cuối cùng, hơn nữa trong đó cô ta còn có một mưu tính khác nữa.
Nghe lời cầu xin dường nực cười của Mạc Tiểu Vang, Lâm Phiên Phiên lắc đầu không thôi, “Doanh Lôi bây giờ đã là người nhà họ Hứa, nhà họ Hứa tự khắc sẽ chăm sóc tốt cho nó.” Rõ ràng biết những lời của mình rất nực cười nhưng lại vẫn nói ra, Mạc Tiểu Vang quả không hổ danh là Mạc Tiểu Vang, cho dù thê thảm là thế nhưng vẫn không sửa được bản tính ích kỷ của cô ta.
Nhưng lại không thể phủ nhận rằng trong sự ích kỉ đó của cô ta lại ẩn chứa sự vô tư đối với con mình, riêng điểm này Lâm Phiên Phiên không thể chê cười cô ta, nhưng điều đó không có nghĩa là Lâm Phiên Phiên sẽ đồng ý với cô ta, dù sao cô cũng không có lí do cần phải làm như vậy, huống hồ thân thế của Lôi Lôi luôn là cái kim trong lòng Sở Tường Hùng, hơn nữa đã bị Sở Quy Thôn đuổi ra khỏi nhà họ Hứa từ lâu rồi, việc này nằm ngoài tầm tay với của cô.
“Không, nhà họ Hứa sẽ không đối xử tốt với Lôi Lôi.” Vừa nghe Lâm Phiên Phiên nhắc đến người nhà họ Hứa, trong mắt Mạc Tiểu Vang liền hiện lên sự hoảng sợ và hận thù: “Trước đây có lẽ họ có thể sẽ không ngược đãi Lôi Lôi, nhưng bây giờ tôi đã làm hại Hứa Thịnh và Hứa Bành thành ra như vậy, bọn họ hận tôi đến thấu xương, nhất định cũng sẽ tức giận với con bé, vì dù sao Lôi Lôi cũng là con ruột của tôi.”
Trước đây nếu có mặt Hứa Thịnh thì người nhà họ Hứa cho dù có khinh thường Lôi Lôi như thế nào đi chăng nữa thì cũng không dám làm gì Lôi Lôi, nhưng bây giờ, Hứa Thịnh vì cô ta mà đã trở thành một phê vật mất đi đôi bàn tay không có làm gì được cho gia tộc. Đừng nói là nhà họ Hứa, rất có thể ngay đến Hứa Thịnh cũng sẽ nổi cáu với Lôi Lôi, có thể tưởng tượng ra đường những ngày tháng sau này của Lôi Lôi khó khăn đến nhường nào, nó mới chỉ là một đứa trẻ, những điều này thực sự không phải là điều mà con bé đáng phải nhận.
“Cho dù có như cô nói, tôi cũng không có quyền tham gia, cô hiểu rõ hơn ai hết Sở Tường Hùng rất nhớ chuyện cô đem Lôi Lôi ra lừa gạt anh ấy, từ trước đến nay tôi sẽ không làm ra chuyện khiến Tường Hùng khó xử, cho nên, lời nhờ vả của cô, tôi bất lực.” Lâm Phiên Phiên hơi do dự rồi từ chối lời khẩn cầu của Mạc Tiểu Vang. mặc dù cũng rất thương Lôi Lôi nhưng cô có nỗi lo của bản thân, không thể đồng ý với Mạc Tiểu Vang được, hơn nữa, với ân oán giữa cô và Mạc Tiểu Vang, cô cũng không thể rộng lượng được.
Nói xong, Lâm Phiên Phiên liền ra vẻ đứng dậy cúp máy, lời nói đến đây đã không thể tiếp tục được nữa rồi.
“Đợi đã!” Mạc Tiểu Vang vội vàng gọi, sự vùng vẫy trong đôi mắt, cuối cùng nghiến răng, hai đầu gối gập lại cách một tấm kính quỳ xuống trước Lôi Lôi: “Tôi xin cô, năm đó hại chết con cô là tôi có lỗi với cô, tôi xin lỗi cô, xin cô cứu lấy con tôi, cầu xin cô!”
Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, chớp chớp mắt. Trong 4 năm đã từng lang thang bên nước ngoài đó, cô đã từng tưởng tượng ra cảnh có một ngày Mạc Tiểu Vang bị ép phải quỳ trước mặt mình mà sám hối, tưởng tượng ra sự sảng khoái của ngày hôm đó vô số lần, nhưng lúc này Lâm Phiên Phiên lại chỉ cảm thấy nặng trĩu, hóa ra, vết thương mà đã có rồi thì bất kì sự trả thù nào cũng không thể nào là phẳng được.
“Cô cho rằng cô quỳ như vậy thì tất cả mọi chuyện sẽ tan biến hết sao? Con của tôi nó mãi mãi không bao giờ sống lại được.” Lâm Phiên Phiên lạnh lùng nhìn Mạc Tiểu Vang hết lần này đến lần khác làm ra những việc hại cô, không hề nhúc nhích.
Trên khuôn mặt Mạc Tiểu Vang lại xuất hiện một biểu cảm kì quái, từng câu từng chữ nói ra: “Tôi biết sự hận thù trong lòng cô từ trước đến nay chưa bao giờ hết, cho dù tôi bây giờ đã đi vào bước đường cùng thê thảm này, cô yên tâm, tôi sẽ khiến cô thỏa mãn, ngày mai, ngày mai cô sẽ đồng ý!”
Nghe những lời kì lạ khó hiểu của Mạc Tiểu Vang, Lâm Phiên Phiên trau mày, không muốn dây dưa với cô ta thêm nữa: “Cô, tự lo liệu đi!” Nói xong, cô liền cúp mày rồi đứng dậy đi khỏi.
Ngơ ngác nhin bóng lưng dài rời đi vủa Lâm Phiên Phiên, Mạc Tiểu Vang càng cười to hơn, tự lẩm bẩm: “Nhất định cô sẽ đồng ý, vì cô là Lâm Phiên Phiên! Trái tim cô quá lương thiện! Cô mãi mãi cũng không phải là đối thủ của tôi!”