CHƯƠNG 461: CẢI TẠO KHÔNG GIAM GIỮ CẢ ĐỜI
Phía bên này, Sở Tường Hùng, Sở Lý cũng không hề chậm trễ.
Bởi vì những gì Sở Quy Thôn đã nói rõ trong cuộc họp báo đó nên Sở Tường Hùng được phục chức, lại trở lại giới chính trị, Sở Tường Hùng như cá gặp nước, việc làm đầu tiên của anh chính là sử dụng hết tất cả mối quan hệ và khả năng để cứu Sở Quy Thôn.
Tập đoàn FL của Sở Lý cũng đánh bại tập đoàn Triệu thị của Triệu Dân Thường, tiếp tục chiếm giữ 80% sản nghiệp của tập đoàn Triệu thị, quy mô hoạt động của tập đoàn này đã trở thành tập đoàn lớn nhất thành phố A vươn ra thế giới trở thành tập đoàn xuyên quốc gia, là tập đoàn lớn mạnh số một chứ không phải là một trong những tập đoàn lớn mạnh nhất, nguồn lực của anh ta, nhân lực và tất cả những phương diện khác khiến lời nói của anh ta cũng không hề thua kém gì với thị trưởng Sở Tường Hùng.
Hai anh em họ đã liên kết lại, cuối cùng sự việc cũng đã có thay đổi.
Nhưng dù sao Sở Quy Thôn đã phạm pháp, pháp luật không thể tha cho ông ta, nhưng vì có sự chống đỡ của Sở Tường Hùng và Sở Lý kêu gọi các thế lực ở các phương diện, cuối cùng hai bên đã nhượng bộ, Sở Quy Thôn bị tuyên án phải tù chung thân đã được sửa lại thành cải tạo không giam giữ suốt đời.
Tuy cả đời sau của Sở Quy Thôn không còn tự do nữa, nhưng có thể thay đổi việc tù chung thân thành cải tạo không giam giữ suốt đời đã là một kết quả tốt nhất rồi.
Ai ai cũng biết trong tù vô cùng phức tạp, ô uế dơ bẩn, mạnh được yếu thua, nếu như không có cơ thể cường tráng và trái tim sắt đá, chắc chắn sẽ chết ở trong tù, giống như Mạc Tiểu Vang, tuy cái chết của cô ta cũng có ít nhiều liên quan đến việc nhà họ Hứa đuổi cùng giết tận nhưng ai dám chắc sau khi Sở Quy Thôn ngồi tù sẽ không gặp phải tình trạng như vậy, người mà ông ta từng đắc tội và hãm hại không hề ít hơn so với Mạc Tiểu Vang!
Khoảng cách giữa hai lần tạm giữ của Sở Quy Thôn là một tháng, ngày hôm nay ngày Sở Quy Thôn vào tù, đương nhiên trại giam sẽ chuyển ông ta tới nơi khác, tiếp tục “ngồi tù”, Sở Lý và Sở Mộng có việc không tới được, nên chỉ có Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên tới đón ông ta.
“Ngày mai là ngày mồng một Tết, chờ đón bố về nhà xong, chúng ta lại tới viện đón mẹ xuất viện, năm nay sẽ là một năm đoàn viên.”
Sở Tường Hùng vừa lái xe vừa nói với Lâm Phiên Phiên đang ngồi ở ghế lái phụ.
Bây giờ tình hình Hứa Bành đã ổn định, tuy không thể này hồi phục như trước nhưng sống như vậy cũng không phải là vấn đề gì lớn.
Lâm Phiên Phiên gật đầu nói: “Đúng vậy, Tường Hùng, lần này anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, mấy ngày nay anh đều bận tối mặt tối mũi, gầy hốc hác rồi, anh có biết em đau lòng tới mức nào không?”
Sở Tường Hùng nhìn Lâm Phiên Phiên đang ngấn lệ giận dữ nhìn anh chằm chằm, anh cười nói: “Đương nhiên anh biết, trên đời này người thương anh nhất chính là em yêu! Đúng rồi, lần trước anh nói muốn cùng em đến thôn Ôn Ôn, mà dạo gần đây lắm việc xảy ra quá vẫn luôn trì hoãn lại, đợi mấy ngày nữa anh sẽ đưa em đi nhé.”
“Thật sao, Tường Hùng, anh thật là tốt!”
Lâm Phiên Phiên không ngờ Sở Tường Hùng lại nhớ kỹ chuyện này tới vậy, trong lòng không khỏi xúc động, những cũng không khỏi lo lắng, không biết Triệu Dân Thường có gây khó dễ cho Sương Sương là Lưu Lân không, cũng tại thôn Ôn Ôn xa quá, lại còn không có sóng điện thoại, muốn gọi điện thoại cũng không được.
“Cô gái ngốc!”
Nhìn Lâm Phiên Phiên nhanh chóng vui vẻ như vậy, Sở Tường Hùng không khỏi lắc đầu cười lập tức nói: “Mồng hai Tết là thời gian về ngoại chúc tết, em có đến nhà họ Mạc không?”
Ý muốn hỏi Lâm Phiên Phiên đã chuẩn bị tâm lý nhận người mẹ như Giang Sa chưa, anh là anh em tốt của Mạc Tiên Lầu, Sở Tường Hùng thực sự hi vọng Lâm Phiên Phiên có thể quên hết mọi định kiến.
Lâm Phiên Phiên trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Đi thôi, nhưng em muốn về nhà chúc tết bố em trước rồi mới tới nhà họ Mạc.”
Mấy ngày hôm nay, Giang Sa luôn lấy mọi lý do để xuất hiện trước mặt Lâm Phiên Phiên, không phải là hỏi thăm Sở Tường Hùng thì cũng mời cô sang nhà họ Mạc ăn cơm, mỗi lần như vậy Giang Sa lại tự mình nấu nướng, đi tới đi lui, tự nhiên Giang Sa và Táp Táp cũng trở nên quen thuộc, Táp Táp cũng thích bà ngoại vừa trẻ trung xinh đẹp vừa đối xử tốt với nó, khi Sở Tường Hùng và Lâm Phiên Phiên bận rộn, Sở Quy Thôn và Hứa Bành có việc thì Táp Táp đều ở bên cạnh Giang Sa, tiếng gọi bà ngoại cũng gọi rất thân thiết, đương nhiên Giang Sa vô cùng thích thú, luôn chiều chuộng nó hết mức, đến nỗi nhiều lúc Mạc Tiên Lầu còn ghen tị.
Chịu ảnh hưởng của Táp Táp, trong lòng Lâm Phiên Phiên cũng đã nhận người mẹ Giang Sa từ lâu, nhưng bây giờ cô đã qua cái thời kỳ thanh niên dễ xúc động, tiếng mẹ này thực sự cô không thể dễ dàng nói ra, mà Giang Sa cũng hiểu được sự khó xử của Lâm Phiên Phiên nên chưa từng miễn cưỡng Lâm Phiên Phiên, chỉ dùng chính sự chân thành của mình để sưởi ấm trái tim của Lâm Phiên Phiên mà thôi.
Sở Tường Hùng đồng ý nói: “Được, vậy chúng ta sẽ đến chúc tết bố vợ trước đã.”
Sở Tường Hùng biết rõ trong lòng Lâm Phiên Phiên, ông Lâm không ai có thể thay thế được, vừa nghĩ tới ông Lâm, Sở Tường Hùng không khỏi nghĩ tới người nhà họ Lâm là Lâm Tinh Tinh và bà Lâm Lý Mịch Hương khiến người ta vô cùng chán ghét, lại nói: “Nghe nói Lâm Tinh Tinh và bà Lâm đã xuất viện về nhà từ tuần trước, tới lúc đó, em về chúc tết sẽ gặp phải họ, không cần phải làm khó bản thân mình, hai là chiều nay chúng ta về quê mời bố vợ lên thành phố ăn tết cùng chúng ta?”