CHƯƠNG 215: KHÁCH KHÔNG MỜI
Sau khi Lâm Sương Sương rời khỏi bệnh viện liền lập tức gọi điện cho Hàn Phiêu, hai người hẹn gặp nhau sau nửa tiếng.
Nhưng khi Lâm Sương Sương muốn đến chỗ đã hẹn trước để đợi Hàn Phiêu, cô lại nhận được điện thoại của Triệu Dân Thường.
Hiện tại, Sương Sương không giống như trước kia yêu Triệu Dân Thường đến chết đi sống lại nữa. Cô không phải là thánh nữ, tình yêu của cô không thể không muốn được báo đáp. Còn Triệu Dân Thường vừa hay không hiểu thế nào là báo đáp.
Hắn lạnh lùng, không chung thủy, lạm tình, hắn vốn dĩ không hiểu cách yêu một người phụ nữ. Hoặc có thể nói, hắn không để tâm đi yêu bất kỳ người phụ nữ nào, bởi vì hắn chỉ yêu bản thân mình.
Dù cho Lâm Sương Sương đã từng có bao nhiêu tình cảm sâu đậm, cũng sẽ bị người không hiểu sự trân trọng như hắn tiêu xài sạch sẽ.
Trong điện thoại, những lời Triệu Dân Thường nói khiến cô không có chỗ trống nào để thương lượng. Hắn muốn Sương Sương lập tức quay trở về công ty, giúp hắn bố trí hai người.
Sương Sương vốn nghĩ rằng hai người này sẽ là khách hàng lớn của tập đoàn Triệu Thị, nếu không tại sao Triệu Dân Thường nhất định muốn thư ký trưởng cấp cao nhất như cô đích thân đi sắp xếp chứ. Nhưng khi nhìn thấy hai vị khách không mời mà đến, khoảnh khắc đó, Sương Sương cảm giác não mình hoàn toàn dừng lại mọi chuyển động, sững người nhìn hai người với một đống túi lớn nhỏ, quên mất việc phản ứng.
Còn hai người này chính là Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu từ thôn Ôn Ôn vội vã vào thành phố.
Bụng của Lưu Từ Nhi rất to, đã được gần sáu tháng rồi.
Kể từ sau khi cùng cha mình hợp mưu giết hại Tam Mận Từ, Lưu Từ Nhi liền an tâm ở trong nhà ba tháng.
Vốn dĩ sau khi Tam Mận Từ chết, cô ta có thể lập tức đến thành phố tìm Triệu Dân Thường, nhưng cô ta là một người phụ nữ rất có tâm kế. Cô ta lo lắng đứa bé nếu chưa đủ tháng, Triệu Dân Thường sẽ bắt cô ta đi phá thai. Nhưng bây giờ, cô ta đã mang thai sáu tháng, đứa bé trong bụng sớm đã thành hình, Triệu Dân Thường chắc sẽ không nhẫn tâm làm vậy.
Và thực tế chứng minh cô ta đã cược thắng.
Người lạm tình đào hoa như Triệu Dân Thường, phụ nữ bị hắn làm cho mang thai sớm đã vượt quá mười đầu ngón tay rồi. Còn cách Triệu Dân Thường xử lý đều là trực tiếp đưa cho những người đó một khoản tiền, sau đó bảo người phụ nữ tự đi phá thai. Nhưng những tình huống đó đều là bên nữ mới mang thai được một hoặc hai tháng, bụng một chút cũng chưa lộ rõ, đương nhiên Triệu Dân Thường giết đi đứa con của chính mình cũng sẽ không có một chút cảm giác tội lỗi nào.
Nhưng lần này bụng của Lưu Từ Nhi giống như một quả bóng da đã rất to. Đứa trẻ bên trong không phải là một cục thịt đơn giản nữa. Nó đã có tay chân, có cơ thể. Nếu như lúc này Triệu Dân Thường vẫn ra tay, vậy hắn thật sự không phải là người.
Bởi vậy, Triệu Dân Thường bị công kích nặng nề đành gọi Lâm Sương Sương quay về, bảo Lâm Sương Sương đưa Lưu Từ Nhi về biệt thự của hắn. Và người quen thuộc nhất với biệt thự của hắn chính là Sương Sương. Bởi vì trước yêu cầu nhiều lần của hắn, Sương Sương đã chuyển về biệt thự của hắn được ba tháng, sống với hắn.
Vừa nghe Triệu Dân Thường muốn sắp xếp Lưu Từ Nhi vào trong biệt thự mà cô và hắn cùng sống, Sương Sương lập tức bốc hỏa. Làm người phụ nữ khác có bầu cũng coi như bỏ đi, cô có thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ hắn lại muốn người phụ nữ với cái bụng to này sắp đặt trước mặt cô, cùng cô ta sống dưới một mái nhà. Hắn thật sự cho rằng Lâm Sương Sương cô đã hoàn toàn mất hết lòng tự trọng rồi hay sao
Nhưng Sương Sương cuối cùng vẫn là một chữ cũng không bác bỏ.
Bởi vì Hắc Tiêu
Bởi vì Hắc Tiêu cùng đến với Lưu Từ Nhi, từ khi cô bước vào cửa vẫn luôn nhìn chằm chằm cô, nhìn đến nỗi Sương Sương thấy chột dạ, lòng càng run sợ.
Thật là một tên ngốc. Trong lòng Sương Sương vội vàng thầm rủa Hắc Tiêu một tiếng. Cho dù giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không cẩn thể hiện rõ ràng như vậy. Ngộ nhỡ bị Triệu Dân Thường nhìn ra manh mối gì, đến lúc đó, cô chết như thế nào cũng không biết.
Triệu Dân Thường có thể cho phép bản thân ăn chơi đàng điếm, phụ nữ bên cạnh đổi liên tục. Nhưng hắn lại không cho phép người phụ nữ của hắn phản bội hắn, trừ khi hắn không cần người phụ nữ đó.
Còn Lâm Sương Sương, rất đáng tiếc, Triệu Dân Thường tạm thời vẫn chưa có xu hướng không cần cô. Có lẽ cô nên tự hào, bởi vì trước nay phụ nữ bên cạnh Triệu Dân Thường chưa từng quá hai tháng, còn cô lại đã đủ chín tháng, có thể gọi là kỳ tích.
Nhưng dù cho những người phụ nữ khác ngưỡng mộ cô đến chết, Lâm Sương Sương chỉ cảm thấy nực cười.
Nhưng tình huống trước mắt, Sương Sương đương nhiên không dám chậm trễ thời gian nữa, tránh bị Triệu Dân Thường phát hiện ra điều gì. Thế là cô chỉ có thể trầm mặt bất lực chấp nhận, sau đó đưa Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu đến biệt thự sang trọng của Triệu Dân Thường.
Trong xe có lái xe chuyên trách lái xe, Sương Sương ngồi trên ghế lái phụ, Lưu Từ Nhi và Hắc Tiêu ngồi ghế phía sau.
Lưu Từ Nhi rất tò mò, liên tục vuốt ve khen ngợi ở trong xe, khuôn mặt hưng phấn và vui vẻ.
Sương Sương ngồi thẳng ở ghế trước, thông qua chiếc gương phía trước quan sát cẩn thận Hắc Tiêu đang ngồi ở phía sau cô.
Nửa năm không gặp, Hắc Tiêu vẫn như trước, tuấn tú đẹp đẽ, nhưng đen thui. Cả người nhìn không tràn trề sức sống như trước, nhưng thêm mấy phần trưởng thành và điềm tĩnh của người đàn ông.
Hắc Tiêu trưởng thành rồi!
Sương Sương nhìn mãi, không nén nổi nghĩ về những ngày tháng buông thả cùng nhau của hai người ở thôn Ôn Ôn. Đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời cô. Từ thôn Ôn Ôn trở lại thành phố mấy tháng nay, cô thường nghĩ về Hắc Tiêu trong giấc mơ lúc nửa đêm, nghĩ về nụ cười, giọng nói, thân thể của anh… nhưng cô chưa bao giờ nghĩ cô và Hắc Tiêu lại sẽ có một ngày gặp lại nhau.