CHƯƠNG 346: MƯU KẾ ĐỘC ÁC
Lâm Tinh Tinh mới là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay, nhưng nhìn tình hình hiện tại đi, Lâm Phiên Phiên đã trở thành điểm sáng của cả đại sảnh, khách khứa đến tham gia không biết đã ném nhân vật chính là cô ta vào xó nào rồi. Bộ trang sức mà hai người trùng hợp cùng đeo khiến cô ta rơi xuống thế yếu, những quý phu nhân đứng cạnh đều chỉ trỏ bàn tán về cô ta. Tuy cô ta không nghe thấy họ nói gì, nhưng cũng không khó đoán, tất cả mọi thứ đều do Lâm Phiên Phiên.
Chết tiệt!
Lâm Tinh Tinh sắp tức điên lên rồi.
Hoa Hữu Hà lấy làm khó hiểu nhìn Lâm Tinh Tinh, nhưng theo kinh nghiệm, những lúc như thế này anh ta nên giữ im lặng thì hơn, nếu không anh ta sẽ trở thành nơi trút giận của Lâm Tinh Tinh. Hoa Hữu Hà lặng lẽ lùi ra phía sau vài bước rồi lẩn vào đám đông, tránh bản thân bị giận cá chém thớt. Hành động của Hoa Hữu Hà làm người ta biết rõ quan hệ giữa anh ta và Lâm Tinh Tinh hoàn toàn không có tình yêu, mà chẳng qua chỉ là hôn nhân được hai bên gia đình sắp đặt mà thôi.
Khi điệu nhảy kết thúc, các phu nhân đều đến bắt chuyện với Lâm Phiên Phiên, khen ngợi bộ trang sức kim cương mà cô đang đeo. Phụ nữ luôn không thể chống cự lại sức hấp dẫn của trang sức.
Lâm Phiên Phiên mỉm cười đáp lời họ, cuối cùng còn giơ ly rượu hướng về phía Lâm Tinh Tinh, nói là kính rượu chứ thực ra trông giống hành động khiêu khích hơn.
Các phu nhân khác đều cười mà không nói gì, nếu họ không nhận ra sự bất thường trong quan hệ giữa Lâm Phiên Phiên và Lâm Tinh Tinh thì thật mất mặt phụ nữ giới thượng lưu.
Có người còn muốn đẩy Lâm Phiên Phiên đến chúc mừng sinh nhật Lâm Tinh Tinh, mọi người đều chờ mong được xem kịch hay. Nhưng Lâm Phiên Phiên không muốn chơi cùng họ. Dù sao mục đích hôm nay của cô đã đạt được, cô cũng không muốn chèn ép quá đáng. Song ngay khi Lâm Phiên Phiên định gọi Sở Tường Hùng đi về thì một nhân viên phục vụ bất cẩn làm đổ rượu lên cánh tay Lâm Phiên Phiên. Nhân viên nọ thấy vậy thì xin lỗi rối rít, Lâm Phiên Phiên tốt tính không làm khó anh ta, chỉ đành vào toilet rửa tay.
Cô không ngờ Lâm Tinh Tinh lại đi theo mình.
Lâm Phiên Phiên đang rửa tay thì nghe thấy tiếng cửa toilet bị người khác đóng sầm lại, cô quay đầu nhìn lướt qua rồi bình tĩnh tiếp tục rửa tay.
Lâm Tinh Tinh thấy Lâm Phiên Phiên không để ý đến mình thì càng giận hơn, cô ta nâng váy xông lên phía trước rồi hùng hổ nói, “Lâm Phiên Phiên! Rốt cuộc thì cô muốn gì hả? Chúng ta đã nói rõ sau này tôi là cô hai nhà họ Mạc, cô ở bên Sở Tường Hùng, hai ta nước sông không phạm nước giếng. Vì sao cô còn tới đây gây rối hả?”
Lâm Phiên Phiên lấy khăn tay trong túi xách ra lau khô tay, xong xuôi mới quay đầu nhìn Lâm Tinh Tinh, “Gây rối? Tôi gây rối lúc nào?”
“Cô...” Lâm Tinh Tinh tức điên người chỉ vào bộ trang sức kim cương trên người Lâm Phiên Phiên, “Vậy bộ trang sức cô đang đeo thì sao? Tại sao lại giống tôi y như đúc? Cô còn dám nói cô không cố ý khiêu khích tôi không?”
Lâm Phiên Phiên thấy thật nực cười, “Tôi mặc gì đeo gì thì liên quan gì đến cô chứ? Chắc cô cũng cảm thấy tôi hợp với bộ trang sức này hơn nên mới tức giận như vậy chứ gì?”
Lâm Tinh Tinh tái mặt lùi về phía sau vài bước, lời của Lâm Phiên Phiên là bí mật mà hai người ngầm hiểu nhưng không nói ra.
Lâm Phiên Phiên không thèm nhìn Lâm Tinh Tinh, khi bước qua cô ta thì nhẹ nhàng nói, “Đồ giả bản chất vẫn là đồ giả, vĩnh viễn không thể biến thành hàng thật được!”
Bàn tay đang tì lên bồn rửa của Lâm Tinh Tinh khẽ run lên, cô ta không dám đuổi theo chửi mắng hay chất vấn Lâm Phiên Phiên.
Toilet đột nhiên vang lên tiếng mở cửa kẽo kẹt, Mạc Tiểu Vang bước ra từ trong một buồng vệ sinh.
Lâm Tinh Tinh giật mình hoảng hốt. Đây là toilet công cộng, vừa rồi cô ta quá tức giận, chưa xem xét bên trong có người nào khác hay không đã cãi nhau với Lâm Phiên Phiên. Khi cô ta thấy người đi ra là Mạc Tiểu Vang thì mặt càng tái hơn. Không biết Mạc Tiểu Vang có nghe thấy điều gì quan trọng trong cuộc đối thoại vừa rồi hay không?
Mạc Tiểu Vang mỉm cười đi tới trước mặt Lâm Tinh Tinh, nụ cười cô ta cho là dịu dàng chỉ khiến Lâm Tinh Tinh càng thêm sợ hãi, Lâm Tinh Tinh chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ người chị cùng mẹ khác cha này. Chắc hẳn đây là sự khác biệt giữa hàng thật và hàng giả.
“Em đừng sợ, chị không có ác ý gì đâu.” Mạc Tiểu Vang cố tỏ ra rằng mình vô hại, “Vừa rồi chị nghe thấy em và Lâm Phiên Phiên cãi nhau, không ngờ em cũng có xích mích với cô ta, nếu em muốn trả thù thì chị có một cách, chỉ là em có dám thử hay không thôi.”