CHƯƠNG 265: TO GAN LÁO XƯỢC
Lâm Phiên Phiên không nhận ra người phụ nữ lẳng lơ trong xe kia, nhưng Lâm Phiên Phiên lại quen biết người đàn ông quần áo chỉnh tề kia - không phải Hoắc Mạnh Lam thì là ai!
Muốn đến công ty Phàm Thanh thì nhất định phải đi qua con đường này, cho nên gặp Hoắc Mạnh Lam ở đây cũng không có gì là lạ.
Không ngờ rằng sau bốn năm, Hoắc Mạnh Lam chẳng những không bớt phóng túng, ngược lại ngày càng tệ hơn.
Mắt lạnh nhìn đôi nam nữ trong xe không coi ai ra gì nhiệt tình hôn nhau, hơn nữa còn vuốt ve nhau, Lâm Phiên Phiên lui lại hai bước, khom lưng nhặt một hòn đá lớn bên đường lên, sau đó, giơ tay lên, ý bảo mấy người tài xế vây quanh cửa xe của Hoắc Mạnh Lam tránh ra.
Mấy người tài xế nhìn thấy điệu bộ này của Lâm Phiên Phiên, lập tức ngầm hiểu ra Lâm Phiên Phiên muốn làm gì, trong chớp mắt vừa khâm phục Lâm Phiên Phiên là một người phụ nữ nhưng lại vô cùng can đảm, vừa thẹn vì mấy người đàn ông bọn hắn lại chỉ dám đứng đó khua môi múa mép, vì vậy liền nhao nhao nhường đường, cách xa xe của Hoắc Mạnh Lam.
Vì vậy, trước mắt bao nhiêu người, Lâm Phiên Phiên quăng hòn đá trong tay, đập mạnh về phía cửa sổ xe của Hoắc Mạnh Lam, một tiếng "Choang" vang lên, cửa kính xe nát vụn, những mảnh vỡ sắc nhọn ở bên ngoài văng vào trong xe, bắn về phía đôi nam nữ đang kích tình quên mình kia.
"A... "
Hoắc Mạnh Lam và người phụ nữ lẳng lơ kia nhất thời bị hoảng sợ thét chói tai, không còn tiếp tục làm chuyện tốt của bọn họ nữa, tay chân lập tức luống cuống gạt những mảnh thủy tinh trên người ra.
"Ai vậy, dám đập cửa sổ xe của tôi, chán sống rồi đúng không..."
Hoắc Mạnh Lam không nén được cơn giận chửi ầm lên, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Lâm Phiên Phiên, mọi lời nói đều ngừng lại.
Không dám tin nhìn Lâm Phiên Phiên đột nhiên xuất hiện ở trước mắt mình, cả người Hoắc Mạnh Lam bị chấn động.
Sáng sớm Sở Tường Hùng đưa Lâm Phiên Phiên trở về khách sạn, nhân lúc Hàn Phiêu thu dọn đồ đạc Lâm Phiên Phiên cũng đi thay quần áo, vào giờ phút này, trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi bó sát màu đỏ rực, kết hợp với chiếc quần tây ống rộng màu đen thẳng tắp, chân đi giày cao gót bảy phân, tóc buộc cao thả xuống sau thắt lưng, cả người toát ra vẻ trí thức xinh đẹp, lạnh lùng bức người.
Chỉ nhìn lướt qua, Hoắc Mạnh Lam liền thấy si mê.
Bốn năm không gặp, Lâm Phiên Phiên thay đổi còn xinh đẹp động lòng người hơn so với hắn tưởng tượng, bây giờ cô chỉ cần đứng trước mắt mọi người, thì dáng vẻ tự tin cùng khí chất ấy lập tức hiện ra vô cùng cao quý thanh nhã.
Rõ ràng biết người phụ nữ to gan láo xược trước mắt này chính là Lâm Phiên Phiên, nhưng Hoắc Mạnh Lam lại không dám tin, sự thay đổi này quá lớn khiến người khác khó có thể tiếp thu được.
"Em... là Lâm Phiên Phiên?"
Thế là lần đầu tiên gặp mặt sau bốn năm, Hoắc Mạnh Lam chỉ hỏi một câu ngu xuẩn như vậy.
"Hiện giờ, tôi tên là Zoey."
Lâm Phiên Phiên ưỡn người về phía trước, một tay khoát lên trên thân xe, cười tươi như hoa, nói: "Tổng giám đốc Hoắc có hứng thật, ban ngày ban mặt lại đi diễn cái tiết mục tình cảm mãnh liệt giữa đường thế này, tôi nghĩ, nếu không phải mọi người đang vội đi làm, nhất định sẽ rất vui lòng xem tiết mục người thật miễn phí này."
Thấy Lâm Phiên Phiên ung dung bình tĩnh, hơn nữa lời nói và thái độ lại đầy sự khinh miệt, Hoắc Mạnh Lam lại bị kinh hãi lần nữa.
Hắn quả thực không thể tin được, giọng điệu như vậy lại từ trong miệng Lâm Phiên Phiên nói ra.
Trong lúc nhất thời, hắn hoàn toàn lâm vào tình trạng khiếp sợ cùng kinh ngạc khi đột nhiên nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, không biết nói gì cũng quên luôn phản ứng.
Còn người phụ nữ lẳng lơ bên cạnh hắn, tất nhiên là nhìn ra ánh mắt khác thường của Hoắc Mạnh Lam khi nhìn Lâm Phiên Phiên, thêm nữa Lâm Phiên Phiên vừa mới đến quấy rầy chuyện tốt của hai người bọn họ, nên cô ta lập tức bĩu môi, mở cửa xuống xe, vẻ mặt khó chịu chỉ vào Lâm Phiên Phiên nói: "Cô đúng là một người phụ nữ điên cuồng ngang ngược, dám đập hư xe của chúng tôi, cô có biết xe này đắt đến mức nào không, cô đền nổi sao?"
Cô ta là tình nhân mới đổi của Hoắc Mạnh Lam, tên là Thu Thùy Mỹ, năm nay mới 21 tuổi, vẫn còn rất trẻ, hơn nữa người cũng như tên, xinh đẹp quyến rũ, vô cùng câu hồn, như thể báu vật trời sinh.
Gần đây, vinh dự trở thành người tình bí mật được Hoắc Mạnh Lam cưng chiều nhất.
Nhìn khuôn mặt của người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại nghênh ngang hống hách này, Lâm Phiên Phiên hơi nhíu mày, khóe miệng giương lên như đang suy nghĩ điều gì đó rồi cười nói: "Tiền hả, tôi có rất nhiều, chỉ có điều tôi không định sẽ bồi thường cho cô, bởi vì - tôi căn bản không đập xe cô, không tin cô hỏi mấy người tài xế bên cạnh kia xem, bọn họ có thể làm chứng cho tôi."
"Cô... Cô nói dối không chớp mắt!"
Thu Thùy Mỹ đúng là vẫn còn quá trẻ tuổi, chưa đủ bình tĩnh khi xử lý mọi chuyện, vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên phủ nhận sự thật trước mắt bao người như vậy, lập tức nóng nảy, quay đầu nhìn về phía mấy vị tài xế kia, định nói cái gì đó.
Chỉ có điều không đợi cô ta hỏi, mấy người tài xế đã không hẹn mà cùng lắc đầu nói: "Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, cô gái này thực sự không đập xe của cô!"
Bị tắc đường ở chỗ này đã lâu, bọn họ đã mất hết kiên nhẫn từ lâu rồi, còn cú đập xe của Lâm Phiên Phiên, thật sự khiến bọn họ vô cùng sảng khoái, đó chính là điều bọn họ muốn làm, nhưng phải chịu áp lực từ thực tế, không ai có lá gan đó, bây giờ Lâm Phiên Phiên giúp bọn họ làm, bọn họ đương nhiên cam tâm tình nguyện đứng về phía Lâm Phiên Phiên.