CHƯƠNG 404 LÒNG THAM KHÔNG ĐÁY
Phòng tiếp đón khách VIP của ngân hàng!
Lâm Tinh Tinh kéo cánh tay của Giang Sa lười biếng ngồi lên chiếc ghế sofa cao cấp êm ái, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tỏ ra vô cùng huênh hoang, lúc này, cô ta đang ngạo mạn liếc nhìn nhân viên tiếp đãi của ngân hàng đang pha trà rót nước cho cô ta, rất mất bình tĩnh nói: “Giám đốc của các người đâu, sao còn chưa đưa tiền cho bọn ta, lập tức kêu anh ta ra đây, thời gian của bọn ta thật sự rất quý giá, làm lỡ mất chuyện của bọn ta mấy người bồi thường không nổi đâu!”
Sắc mặt nhân viên tiếp đón của ngân hàng khẽ đơ ra một chút, chỉ là những vị khách vênh váo hống hách giống như này cô ta đã gặp quá nhiều rồi, từ lâu đã quen rồi, ngay sau đó, nở một nụ cười nhẹ rất chuyên nghiệp rất lễ độ nói: “Mong hãy đợi thêm chút nữa, 90 tỉ không phải là một con số nhỏ, giám đốc của chúng tôi cần phải có thời gian để điều động, xin lỗi, Mạc phu nhân, cô Mạc, mời uống trà!”
“Uống uống uống, chúng tôi đã uống hai ấm trà rồi, cô muốn dùng nước để làm chúng tôi nghẹn chết sao, chỉ 90 tỉ mà thôi, cần phải bắt chúng tôi đợi lâu như vậy sao, tôi thấy ngân hàng của mấy người có phải đang giở trò gì với chúng tôi, đúng không?”
Lâm Tinh Tinh được đà không bỏ qua cho người ta, ngữ khí rất không thân thiện.
Nghe đến đây, Giang Sa ở bên cạnh không nhịn được khẽ chau mày, sau đó rút cánh tay phải đang bị Lâm Tinh Tinh kéo ra, giọng điệu mang theo vài phần răn dạy và quở trách, nói: “Đủ rồi, ngân hàng cũng có quy tắc và trình tự của ngân hàng, chúng ta dùng biệt thự ra để thế chấp vay 90 tỉ vốn chính là nhờ cậy vào người ta, con không thể ít lời đi một chút sao?”
Lời vừa nói, đầu lông mày của Giang Sa liền nhíu chặt lại, càng nhìn Lâm Tinh Tinh bà càng cảm thấy đau đầu, trong lòng càng thấy buồn phiền vô cùng.
Thế nhưng Lâm Tinh Tinh lại là “Con gái” của bà hơn nữa từ nhỏ đã hổ thẹn với nó, bây giờ những gì bà có thể làm được chỉ có thể là thuận theo tâm tư của cô ta chiều theo ý muốn của cô ta, thế nhưng, đứa “con gái” này của bà lại là cái hang không đáy, cô ta mãi mãi không thấy thỏa mãn, thường không ngừng đòi bà cái này cái kia, bây giờ vì cô ta, ngay cả ngôi biệt thự mà người chồng đã mất để lại cho bà cũng đem ra thế chấp, thế nhưng điều khiến bà thất vọng nhất lại không phải những điều này, mà là Lâm Tinh Tinh mãi mãi không học được cách tôn trọng người khác, phẩm hạnh như thế này, đâu có giống con gái của Giang Sa bà chứ.
Lâm Tinh Tinh thấy bản thân đã trọc cho Giang Sa mất hứng, liền vội vàng đổi một diện mạo khác, cười lấy lòng nói: “Mẹ, đây không phải là do con lo lắng sao, con sợ đến muộn, công ty NEO dưới trướng của tập đoàn Triệu Thị sẽ bị người có lòng khác mua mất, mẹ, mẹ đừng tức giận, mẹ có mệt không, con bóp vai cho mẹ.”
Lời còn chưa dứt, Lâm Tinh Tinh đã bắt đầu ra tay bóp vai cho Giang Sa, nụ cười ở trên mặt khiến cho bất cứ người nào nhìn thấy đều sẽ tưởng rằng cô ta là một đứa con gái ngoan cực kỳ hiếu thảo, nhưng lại không biết, cô ta làm như vậy chỉ vì tiền.
Sau khi Triệu Dân Thường thua Sương Sương, Lưu Lân, tập đoàn Triệu Thị cũng đã tuyên bố phá sản vào chiều hôm đó, tất cả động sản và bất động sản đều bị ngân hàng thu hồi, trong một buổi chiều, không còn gì cả.
Lâm Tinh Tinh vừa nhận được tin tức này, liền có ý muốn thu mua bộ phận sản nghiệp dưới trướng của tập đoàn Triệu Thị, ở trong phạm vi cuộc sống của xã hội thượng lưu càng lâu, Lâm Tinh Tinh liền càng cảm thấy thế giới này thiếu gì cũng được, chỉ là không thể thiếu tiền, còn cả thân phận và địa vị, càng không bằng lòng với chuyện muốn cái gì cũng đều phải ngửa tay xin Giang Sa, mặc dù Giang Sa hầu như lúc nào cũng đều đáp ứng cô ta, thế nhưng lại thường nói một đống những lời giáo dục cô ta, nghe đến mức thấy phiền.
Cô ta từ lâu đã gấp rút muốn đổi đời làm một quý cô của xã hội thượng lưu thực thụ, cho nên, cô ta muốn có công ty riêng, làm một nữ tổng giám đốc có thân phận có địa vị có quyên lực thực sự.
Thế nhưng những điều này cần phải đầu tư một khoản tiền lớn!
Mặc dù cô ta đã đính hôn với Hoa Hữu Sơn, hơn nữa đã chuyển đến sống ở nhà họ Hoa, thế nhưng người có tiền thật sự của nhà họ Hoa không phải là Hoa Hữu Sơn, mà là Hoa Hữu Hà người anh phát đạt nhờ vào vợ của anh ta.
Tính tình của Hoa Hữu Sơn vốn yếu đuối, hướng nội, xấu hổ, Lâm Tinh Tinh cô ta nói thế nào cũng nghe, thế nhưng Hoa Hữu Hà người này chỉ cần quen biết anh ta thì không ai không biết đến sự lợi hại của anh ta, tuyệt đối không phải là dạng tầm thường, Lâm Tinh Tinh đã tiếp xúc với anh ta một khoảng thời gian, đương nhiên cũng biết rõ rồi.
Bình thường món tiền nhỏ cũng không dám mở miệng với Hoa Hữu Hà, chỉ dám trốn ở sau lưng Hoa Hữu Sơn xúi giục Hoa Hữu Sơn đi xin anh trai anh ta, bây giờ cô ta muốn thu mua sản nghiệp của tập đoàn Triệu Thị, số tiền kếch xù như này thì sao cô ta dám mở miệng chứ, cho nên, cho dù bây giờ cô ta đã chuyển ra khỏi nhà họ Mạc, nhưng lại vẫn luôn luôn đòi Giang Sa cái này cái kia, lần này, liền giở hết trò ra xin Giang Sa dồng ý cho cô ta “tạm mượn” 90 tỉ, đương nhiên cái tạm mượn này không thể có cái ngày trả lại rồi.
Nhà họ Mạc dẫu sao cũng không phải là thương nhân, sao có thể giàu có đến mức bất cứ lúc nào cũng đều có thể lôi ra mấy chục tỉ, huống hồ chi từ sau khi Mạc Thiên Dương mất, tài sản của nhà họ Mạc từ sớm đã được chia ra làm 3 phần, Giang Sa, Mạc Tiên Lầu, Mạc Tiểu Vang 3 người bọn họ mỗi người một phần, cho nên, đến hiện tại tài sản của Giang Sa, cộng hết lại cũng được vài tỉ mà thôi.
Thế nhưng Lâm Tinh Tinh sống chết đòi thu mua cái công ty có tiếng dưới tên của tập đoàn Triệu Thị, Giang Sa bị cô ta lèo nhèo còn thêm cả lấy lòng và lừa gạt, trái tìm liền dao động, liền cắn răng cầm giấy tờ nhà đất của biệt thự dưới tên mình đến ngân hàng làm thế chấp vay tiền, với thân phận Mạc phu nhân của bà muốn vay tiền đương nhiên không phải chuyện khó, chỉ là không ngờ, hiệu suất làm việc của ngân hàng lại kém như vậy, bà và Lâm Tinh Tinh đã đợi gần một giờ đồng hồ rồi, tiền lại vẫn chưa được đến tay.