CHƯƠNG 388 ĐÁNH NHAU TÀN BẠO
Ông ta cũng muốn tin rằng Hứa Thịnh vô tội, thế nhưng lúc nãy đứng trong chỗ khuất ông ta đã nghe thấy rất rõ ràng, lời của Lâm Phiên Phiên không giống giả, hơn nữa Lâm Phiên vừa nói như vậy, ông ta không kiềm được mà nhớ lại những hành động cử chỉ của Hứa Thần với Lôi Lôi—từ lúc Lôi Lôi ra đời, mỗi thánh Hứa Thịnh đều sẽ tặng quà cho Lôi Lôi, hơn nữa đều là cả bộ, từ cái giường, cái chăn, quần áo, váy, tất, giầy dép, mũ, đến khăn lau miệng, tã lót, sữa bột, bình sữa, đồ chơi, chỉ cần là đồ trẻ con dùng đến anh ta đều sẽ không bỏ sót, hơn nữa mỗi lần Lôi Lôi hơi ốm là người làm viện trưởng là anh ta đều sẽ là người đầu tiên nhanh chóng đến, tự mình khám cho Lôi Lôi mà không oán thán lời nào.
Trước kia thấy Hứa Thịnh làm những điều này, Sở Quy Thôn chỉ nghĩ là Hứa Thịnh đang báo đáp công ơn dưỡng dục của ông ta và Hứa Bành thôi, trong lòng còn thầm khen Hứa Thịnh là đứa trẻ tốt hiếu thuận, nhưng giơ nghĩ lại, tất cả những điều mà Hứa Thịnh làm ngay cả đến người làm bố đẻ như Sở Tường Hùng cũng không làm tốt được đến như vậy, thực sự rất đáng nghi.
Tuy nói rằng Sở Quy Thôn xem Hứa Thịnh như con ruột, nhưng suy cho cùng cũng đâu phải con ruột, nếu Hứa Thịnh thật sự đã làm ra loại chuyện bỉ ổi này thì ông ta không những sẽ đứng về phía Sở Tường Hùng mà còn sẽ còn cảm thấy Hứa Thịnh bụng dạ khó lường, muốn vàng thau lẫn lộn, dâm loạn dòng máu nhà họ Sở của ông ta, tuyệt đối không thể tha thứ.
Ngừng một lúc, Sở Quy Thôn lại nói tiếp: “Mộng à, con lập tức lấy tóc của Lôi Lôi và Tường Hùng đến bệnh viện khác làm giám định cha con đi, Lâm Phiên Phiên, cô cũng đưa tóc của Hứa Thịnh trong tay cô cho Mộng đi, hôm nay, chuyện này bắt buộc phải có câu trả lời.”
Sở Quy Thôn chính là sấm rền gió cuốn như vậy đấy, bất kì chuyện gì chỉ cần ông ta muốn thì phải ngay lập tức biết được đáp án.
Lần này, Lâm Phiên Phiên cũng rất hiếm khi không phản bác lại lời của ông tam lo lắng nhìn Sở Tường Hùng chỉ nói một câu lúc xuất hiện rồi chẳng lên tiếng nữa một cái, rồi liền đưa sợi tóc của Hứa Thịnh mà cô đã cất đi giao cho Sở Mộng.
Thấy thế, Hứa Thịnh biết chẳng thể che giấu nổi chân tướng nữa, so với việc đợi bị kết quả xét nghiệm cuối cùng vạch trần thì chi bằng giờ tự mình thừa nhận còn hơn, huống hồ anh ta thực sự không phát sinh bất kì quan hệ gì với Mạc Tiểu Vang, đây cũng là cơ hội duy nhất lúc này của anh ta để có thể được Sở Quy Thôn tha thứ.
Nghĩ vậy, Hứa Thịnh liền lườm Lâm Phiên Phiên một cái, cuối cùng bất lực thừa nhận: “Không cần đi nữa, được, các người muốn sự thật, tôi nói—Lôi Lôi địch thị không phải con gái của Sở Tường Hùng, buổi tối năm đó, Mạc Tiểu Vang đã bỏ thuốc mê Sở Tường Hùng, thực ra hai người họ căn bản không hề phát sinh quan hệ, vì cô ta bỏ quá nhiều thuốc, Sở Tường Hùng căn bản không tỉnh lại được, mà sau khi kết hôn, Sở Tường Hùng lại không chịu cùng phòng với Mạc Tiểu Vàn, Mạc Tiểu Vang rất tức giận, cũng rất sợ, vì muốn giữ Sở Tường Hùng nên cô ta đã nghĩ đến đứa con, nhưng chỉ dựa vào mình cô ta thì sao có thể có con được chứ, thế là cô ta liền tìm đến tôi, muốn tôi làm thụ tinh trong ống nghiệm cho cô ta, sau đó nói đứa con đó là có từ đêm hôm đó, bệnh viện chúng tôi có ghi chép về ca phẫu thuật này, các người không tin thì có thể đi kiểm tra, còn tôi… chẳng qua chỉ là người hiến tinh trong ca phẫu thuật này thôi, từ đầu đến cuối tôi và Mạc Tiểu Vang không hề phát sinh bất cứ quan hệ gì, vậy nên nói nghiêm túc thì trong chuyện này tôi không hề có lỗi với…”
“Đi chết đi, con mẹ mày có thể độc ác hơn nữa không!”
Sở Tường Hùng đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, không đợi cho Hứa Thịnh hùng hổ nói hết thì đã đấm mạnh về phía anh ta.
“A…”
Hứa Thịnh không ngờ Sở Tường Thịnh nói động tay là liền động tay, không kịp đề phòng nên khuôn mặt trắng bóc của anh ta đã hấng trọn nắm đấm đó, chiếc kính chỉ bạc trên mũi trực tiếp bị đấm văng ra, đập vào tường vỡ vụ thành nhiều mảnh.
Vừa nghĩ đến việc những năm nay luôn nuôi con gái cho kẻ khác là Sở Tường Hùng kiền cảm thấy tức giận, chẳng trách anh luôn cảm thấy mình không thể gần gũi với con bé được, càng không thật lòng quan tâm chăm sóc con bé, bao lâu nay anh còn luôn cảm thấy áy náy vì điều này, hóa ra người ta căn bản không phải con gái anh, có lẽ là vì không có quan hệ huyết thống nên từ sâu thẳm trong trái tim anh mới luôn không có được sự ràng buộc liền tâm đó.
Nhưng điều khiến Sở Tường Hùng phẫn nộ nhất lại là âm mưu năm đó của Mạc Tiểu Vang và Hứa Thịnh, khiến anh thật sự mất đi Lâm Phiên Phiên, nhưng đến hôm nay, sự thực đã được sáng tỏ lại nói với anh rằng năm đó chẳng hề xảy ra chuyện gì cả, anh không những bị người ta gài bẫy, lại còn bị anh ta lừa, mà cái giá lớn nhất phải trả lại là Lâm Phiên Phiên người không nên phải chịu kết quả của chuyện này nhất, nghĩ đến tất cả những điều này, Sở Tường Hùng càng hận hơn đó chính là bản thân anh.
Anh rất cần một chỗ để xả hận, mà Hứa Thịnh, một trong những kẻ đầu nêu ra không còn nghi ngờ gì nữa chính là đối tượng thích hợp nhất lúc này, như thể muốn xả hết những sự yêu thương và hận thù trong bốn năm nay vào lúc này, Sở Tường Hùng ra quyền vừa mạnh vừa độc, không chút lưu tình.
Lúc đầu, Hứa Thịnh còn cắn răng không đánh lại, thực sự đã nhận mấy phát đấm của Sở Tường Hùng, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lâm Phiên Phiên, Sở Mộng, đến cả Sở Quy Thôn cũng chỉ đứng một bên giương mắt đứng nhìn thì cuối cùng anh ta cũng hiểu, cho dù giờ anh ta bị Sở Tường Hùng đánh chết ở đây thì người nhà họ Sở cũng sẽ không bớt hận anh ta đâu, thế là anh ta bắt đầu đánh trả, ngay laaph tức hai người đàn ông đánh đánh đấm đấm ngoài hành lang bệnh viện, đánh đến nỗi khó mà dừng lại được.
Ngay đến cả Lôi Lôi phẫu thuật thành công được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, hai người họ cũng không có ý định dừng lại, Hứa Bành đi cùng hai y tá ra ngoài thấy cảnh đó lập tức tức đến nỗi không thở nổi, nhưng lại không dám vào ngăn, sợ bị hai tên đàn ông đánh nhau đến điên cuồng đó làm bị thương.