CHƯƠNG 230: ĐIÊN CUỒNG NHỚ NHUNG
Ánh nắng bên ngoài có đôi chút chói mắt, Sở Tường Hùng ngồi trên chiếc ghế lớn trong phòng làm việc, qua tấm kính trong suốt, đứa mắt nhìn ra xa, không hề động đậy.
Bốn năm rồi, Sở Tường Hùng đã 29 tuổi, đúng giai đoạn hấp dẫn nhất của một người đàn ông, không thể phủ nhận, năm tháng gột rửa khiến anh trông ngày càng trẻ đẹp lịch sự vô cùng, thận trọng sâu lắng, chỉ có điều đôi mắt anh vẫn chứa đựng nỗi buồn thương không thế hoá giải được, bi thương là thế, thận trọng là thế.
Một cơn gió khẽ thổi , thổi bay đống tài liệu đặt trên bàn làm việc, mái tóc đen của Sở Tường Hùng cũng tung bay, nếu bây giờ có người ở đó, thì nhất định sẽ trông thấy, những ngọn tóc bên dưới lớp tóc đen ấy, lại là những mảng trắng.
Đúng vậy, tóc của Sở Tường Hùng kỳ thực đều đã bạc hết, chỉ là đã đi nhuộm lại, nên mới trông đen nhánh như bình thường.
Năm đó, từ lúc biết được mọi chuyện từ chỗ Mạc Tiểu Vang, Lâm Phiên Phiên nhận ngân phiếu 300 vạn , lúc cô vì tiền mà cô rời xa anh….anh, sau một đêm tóc bạc trắng.
Khi đó, làm cho rất nhiều người cảm thấy hoảng sợ , đặc biệt là Bà Sở Hứa Bành khóc lóc đến chết đi sống lại vì quá đau lòng, còn Mạc Tiểu Vang căm hận đến mức suýt cắn nát cả răng.
Chớp mắt đã bốn năm trôi qua, bốn năm nay, anh ngày đêm tìm kiếm, chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm Lâm Phiên Phiên, nhưng mỗi lần khi có được manh mối của cô, cô lại chuyển tới đất nước khác, hụt hết lần này đến lần khác, thất vọng hết lần này đến lần khác, trái tim của anh như bị hàng ngàn vết thương , đau đến tê dại.
Đưa tay nhấc khung ảnh trên bàn làm việc lên, trong khung ảnh là tấm ảnh mà anh và Lâm Phiên Phiên chụp chung.
Trong ảnh, Lâm Phiên Phiên nét mặt tươi như hoa, ấm áp hiền hoà, giống như chú chim nhỏ nhẹ nhàng ngả vào trong lòng anh, vẻ yêu kiều đến thế, xinh đẹp nho nhã rung động lòng người.
Còn anh , cũng khuôn mặt cười tràn ngập hạnh phúc, vẻ mặt mạn nguyện này đã bốn năm qua anh chưa từng có.
“ Bảo bối, em ở đâu, rốt cuộc em ở đâu?”
Chậm chậm đưa tấm ảnh áp vào trước ngực, Sở Tường Hùng nhắm mắt, tưởng tượng Lâm Phiên Phiên đang ở bên cạnh anh, một giọt nước từ khoé mắt ơi xuống, trái tim của anh, đau như bị dày xé.
Ngón tay run rẩy từ từ vuốt nhẹ khuôn mặt tươi cười như hoa của Lâm Phiên Phiên ở trong ảnh, Sở Tường Hùng lí nhí nói: “ Bọn họ nói em đã nhận 300 vạn. Em là vì tiền, nên mới lựa chọn rời xa anh, đây không phải là sự thật, đúng không? Đây nhất định không phải là sự thật, bảo bối của anh sao có thể là một con người như vậy được, nhưng mà, tại sao em không chịu gặp mặt anh, không cho anh tìm kiếm em, em có biết không, anh rất nhớ em, rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ...”
Mặc dù Mạc Tiểu Vang đưa ra rất nhiều bằng chứng để khiến Sở Tường Hùng tin Lâm Phiên Phiên vì 300 vạn mà rời xa anh, tuy không thể tin tưởng toàn bộ những bằng chứng này , nhưng trong đó thực sự có rất nhiều thứ là sự thật, Sở Tường Hùng chẳng lẽ lại không biết, chi là anh không muốn tin, hoặc có thể là vì ở sâu thẳm trong trái tim anh vẫn bướng bỉnh cho rằng cho dù Lâm Phiên Phiên vì lấy tiền của Mạc Tiểu Vang mà rời bỏ anh, thì cùng là vì có nỗi khổ tâm trong lòng,vì vậy, anh thà rằng lựa chọn không tin.
Nhưng mà, tìm kiếm suốt bao nhiêu năm nay đợi chờ suốt bao nhiêu lâu, Sở Tường Hùng thật sự mệt mỏi rồi, rất mệt rất mệt rất mệt,thật sự mệt mỏi đến nỗi muốn hóa thành bức tượng trên chiếc ghế này, hoặc là trong một giây phút nào đó,cứ thế tĩnh lặng mà ra đi...
“ Cộc cộc cộc!”
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, lập tức khiến cho người đang chìm đắm trong đau khổ là Sở Tường Hùng bừng tỉnh.
“ Vào đi!”
Sở Tường Hùng vội vàng lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mi, đặt lại tấm ảnh lên trên bàn, sau đó ngồi thẳng người.
Đựợc sự cho phép, thư kí của thị trưởng Tiểu Trình đẩy cánh cửa phòng làm việc bước vào bên trong, sau đó cung kính nói: “ Thị trưởng, đã hơn 11 rưỡi rồi, chúng ta có phải nên xuất phát ra sân bay đón khách rồi không ạ !”
“ Đón khách, đón ai?”
Mạch suy nghĩ của Sở Tường Hùng vẫn đang chưa dứt ra khỏi nỗi bi thương,lúc đầu, quên mất những lịch trình đã định sẵn từ lâu .
Tiểu Trình từ lâu đã đã không còn thấy bất ngờ với những biểu hiện kì lạ này, mấy năm nay Sở Tường Hùng vẫn luôn như vậy, làm một thư kí thị trường anh đã quen với điều này rồi, thế là, anh vẫn nhẫn nại nói: “ Hai ngày trước, thành phố của chúng ta lọt vào mắt xanh của một doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, cô ấy quyết định đầu tư vào ngành ẩm thực và chữa trị bệnh cho thành phố B của chúng ta, và yêu cầu đầu tiên của cô ấy , chính là muốn ngài đích thân đến sân bay đón!”
Sở Tường Hùng nhẹ nhàng đáp một tiếng “ ờ”, lạnh nhạt gật gật đầu , “ Tôi nhớ ra rồi, quả thực là có việc này, người này quả thực quá hung hăng, người còn chưa tới, đã muốn tôi đường đường một thị trưởng thành phố ra sân bay đợi cô ta, đưa cho tôi một bản thông tin chi tiết về cô ta, tôi muốn xem xem rốt cuộc là cô ta có những tài sản điên rồ gì.”
Vừa trông thấy thị trưởng của mình của cũng dấy lên quan ngại, khuôn mặt Tiểu Trình nhất thời bỗng trở nên khoa trương, khó xử nói : “ Thị trưởng, chúng ta tạm thời chưa có chút thông tin gì về nhà đầu tư này, chỉ biết rằng, đó là một người phụ nữ, tên : Zoey!”
Zoey. Tiếng Hy Lạp: Sinh mệnh!
“ Zoey?”
Sở Tường Hùng nheo mắt nhẩm lại cái tên một lần nữa, xem ra người phụ nữ này quả thực rất thần bí.
Trong lúc Sở Tường Hùng còn đang băn khoăn khôg biết có nên hạ mình đích thân tới sân bay đón khách, thì điẹn thoại nội bộ trong văn phòng bỗng vang lên.
Sở Tường Hùng ấn nút nghe: “ Có chuyện gì?”