CHƯƠNG 374: SỰ TRỪNG PHẠT LỚN NHẤT.
Sự sợ hãi bất an trong lòng khiến Mạc Tiểu Vang cả đêm không thể ngủ được, sáng sớm liền dậy đi bệnh viện, lúc có kết quả xét nghiệm, cầm tờ kết quả trên tay mà Mạc Tiểu Vang như mất hồn mất vía, cô ta đứng trong hành lang sơn trắng mà cảm thấy cả thế giới này cũng biến thành màu trắng.
“Tại sao… tại sao…tại sao lại như thế này… a…”
Gương mặt Mạc Tiểu Vang xám xịt, lẩm bà lẩm bẩm, cuối cùng biến thành một tiếng hét thê lương, cô ta phát cuồng lao ra khỏi bệnh viện.
Bên ngoài, mặt trời rực rỡ đến mức chói mắt, Mạc Tiểu Vang thất thểu lao ra con đường lớn đầy xe cộ qua lại, chưa bao giờ cuộc sống của cô ta tràn đầy tuyệt vọng và khủng hoảng như lúc này.
Đầu óc Mạc Tiểu Vang trông rỗng, khi ý thức của cô ta quay về từng chút từng chút một, đôi mắt trống rỗng của cô ta chất chứa nỗi oán hận đến cùng cực. Mạc Tiểu Vang bò dậy sau đó chạy về phía bệnh viện Tiên Phong như thể phát điên, cô ta lao thẳng vào phòng làm việc giám đốc bệnh viện của Hứa Thịnh.
Khi Mạc Tiểu Vang đá tung cửa phòng làm việc của Hứa Thịnh, anh ta đang vùi đầu xử lý giấy tờ, thấy Mạc Tiểu Vang quần áo xộc xệch tóc tai bù xù đột nhiên xông vào phòng làm việc của mình, vầng trán xinh đẹp như con gái của anh ta cau lại không vui.
“Cô còn đến làm gì nữa, tôi đã sớm nói với cô rồi đừng có đến làm phiền tôi…”
Hứa Thịnh đẩy tập văn kiện trước mặt ra, ngước mắt nhìn Mạc Tiểu Vang lôi thôi trước mặt với vẻ chán ghét.
Nhưng không đợi anh ta nói hết, Mạc Tiểu Vang đã hung hăng bổ nhào về phía hắn ta như một con thú hoang lên cơn, hung hãn cấu xé, giọng nói chói tai như tiếng quỷ dữ, “Hứa Thịnh, tên khốn khiếp này, mày biết từ đầu rồi đúng không… biết tao bị phù nề các đốt ngón tay rồi đúng không, tại sao, tại sao mày không nói cho tao biết, để tao bỏ phí quãng thời gian trị liệu tốt nhất, tại sao, tại sao lại đối xử như thế với tao, tao tự hỏi từ trước đến nay chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với mày, tại sao mày lại độc ác với tao như thế, a…”
Hứa Thịnh bị hành động phát cuồng của Mạc Tiểu Vang làm cho sững sờ, anh ta đưa tay đẩy Mạc Tiểu Vang ra xa tận vài mét, nghe cô ta khóc lóc chất vấn, anh ta ngạc nhiên mất một lúc, sau đó anh ta từ từ nhếch môi thành một nụ cười tàn nhẫn, thong dong ồ một tiếng, nói: “Hóa ra cô đến đây vì chuyện này, ha ha, còn muộn hơn so với dự đoán của tôi, có thể thấy cô còn ngu hơn những gì tôi nghĩ. Không sai, hôm đó tôi vừa nhìn thấy những ngón tay cô hơi sưng phù lên liền đoán được cô có khả năng mắc một chứng bệnh phù nề xương đốt ngón tay hiếm thấy, tôi nhớ lúc đó hình như cũng đã nhắc cô rồi nhưng cô đâu có quan tâm, còn tự cho mình là thông minh nghĩ rằng là do mình đánh sơn móng tay có độc nên mới như thế, nếu như cô đã thích độc đoán bảo thủ như vậy thì tôi có nói nữa cũng chỉ phí công mà thôi, nói cho cùng, tất cả đều do cô tự chuốc lấy đấy chứ!”
Quả thật Mạc Tiểu Vang không có thâm cừu đại hận gì với Hứa Thịnh, có trách chỉ trách Mạc Tiểu Vang quá ác với Lôi Lôi mà thôi.
Ngày đó chỉ vì trói chặt Sở Tường Hùng mà cô ta nhẫn tâm khiến Lôi Lôi bị bỏng nặng, một đứa trẻ mới có ba tuổi, đáng yêu biết mấy, vô tội biết mấy, cô ta làm mẹ mà sao nỡ xuống tay với con bé. Huống hồ Lôi Lôi còn là con gái ruột của Hứa Thịnh và cô ta, anh ta sao có thể dung túng cho Mạc Tiểu Vang hành hạ con gái anh ta được. Thế nên lúc đó Hứa Thịnh cũng không nói rõ, anh ta muốn xem Mạc Tiểu Vang tự bước từng bước vào con đường không thể quay lại được, bởi vì loại đàn bà độc ác như cô ta nên có một kết cục như thế.
Đương nhiên Hứa Thịnh sẽ không nói ra nguyên nhân, đối với bí mật Lôi Lôi là con gái ruột của anh ta, anh ta không định chia sẻ với bất kỳ ai cả, bao gồm cả mẹ đẻ của con bé là Mạc Tiểu Vang.
Nhìn gương mặt tươi cười chẳng chút áy náy của Hứa Thịnh, Mạc Tiểu Vang hận không thể xé nát anh ta ra, đáng tiếc, cô ta sao có thể là đối thủ của một người đàn ông như Hứa Thịnh, cô ta vừa xông đến định cào anh ta, chưa kịp đến gần anh ta đã bị Hứa Thịnh đá bay xa vài mét chẳng chút thương tiếc, sau đó nện cái rầm xuống mặt đất, đau đến mức cô ta không bò dậy nổi.
“Hứa Thịnh…”
Cả người bị ném xuống đất như một miếng giẻ lau, đau thấu xương, Mạc Tiểu Vang không thể không nhìn rõ sự thật, cứng đầu với Hứa Thịnh cô ta chẳng chiếm được gì tốt. Ngẩng phắt lên hung dữ nhìn chằm chằm vào Hứa Thịnh, Mạc Tiểu Vang căm hận nghiến răng kèn kẹt: “Mày hại tao như thế, dù tao có biến thành quỷ cũng không tha cho mày đâu, mày đợi đấy cho tao!”
Cho dù chật vật đến mức này, vẻ dữ tợn hung hăng của Mạc Tiểu Vang chỉ có tăng chứ không giảm, nói xong cô ta bò dậy lảo đảo lao ra ngoài, bên tai vẫn văng vẳng lời nói của bác sĩ. Bác sĩ nói rằng cô ta bị mắc bênh phì đại khớp xương, bệnh này không chết ngay lập tức mà lại khiến xương trong cơ thể dần dần to ra, các khớp xương biến dạng, hoặc lồi ra hoặc nở to, hoặc co rút lại, đến cuối cùng toàn bộ xương trong cơ thể sẽ biến dạng, nghĩ thôi cũng biết đến lúc đó cô ta sẽ trở nên xấu xí đáng sợ đến mức nào, mà điều khiến cô ta tuyệt vọng nhất đó chính là chứng bệnh này hiện tại không có cách điều trị triệt để.
Chỉ cần nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó cô ta sẽ biến dạng , Mạc Tiểu Vang liền cảm thấy mình có thể suy sụp bất cứ lúc nào, đối với một kẻ vẫn luôn thích đẹp như cô ta mà nói, còn gì khiến cô ta tuyệt vọng hơn nữa!
Chẳng lẽ đây chính là sự trừng phạt mà ông trời giáng cho cô ta ư?
Không, cô ta không chấp nhận điều đó.
Không còn lòng dạ nào để suy tính âm mưu hãm hại Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng nữa, sau khi rời khỏi bệnh viện của Sở Tường Hùng, Mạc Tiểu Vang lập tức quay về khách sạn thu dọn hành lý, mang theo tất cả tiền bạc ra nước ngoài chữa bệnh. Trong nước không có biện pháp chữa trị, cô ta không tin nước ngoài cũng không có, cho dù như thế nào cô ta cũng không thể chấp nhận được chuyện bản thân từng ngày từng ngày trở nên xấu xí, vì thế cô ta đành tạm gác chuyện báo thù và đối phó với đám người Lâm Phiên Phiên và Hứa Thịnh lại.