CHƯƠNG 383 KHÔNG DÁM NGHĨ SÂU XA
Lúc đó tuy là nửa đêm, phòng Hứa Bành cũng không bật đèn, nhưng đèn chiếu sáng trong đêm bên ngoài biệt thự không bao giờ tắt, vậy nên nhờ ánh đèn bên ngoài, Lâm Phiên Phiên vẫn có thể nhìn rõ tất cả mọi vật trong phòng của Hứa Bành, cô đi đến trước bàn trang điểm liền nhìn thấy các loại lọ sành trang điểm, lọ dưỡng, viên nang đẹp da, cao tiêu viêm các loại.
Lâm Phiên Phiên cầm lọ thuốc Hứa Bành vừa uống lên xem kĩ, thì ra là thuốc ngủ.
Lâm Phiên Phiên không kiềm được mà nhìn Hứa Bành đã ngủ rất sâu, nhưng trên mặt vẫn đầy sự thấp thỏm bất an mấy cái, trong lòng rất nghi hoặc, cơ thể Hứa Bành trước giờ luôn rất khỏe, nếu như không phải thế thì cũng sẽ không thể có thể cãi nhau, ồn ào như thế được, không ngờ bà ta lại cũng có lúc phải uống thuốc gủ mới có thể ngủ được một ngày như này, trực giác khiến Lâm Phiên Phiên cảm thấy Hứa Bành rất khác thường, nhưng Lâm Phiên Phiên lại không thể nghĩ ra được rốt cuộc khác thường ở chỗ nào.
Lâm Phiên Phiên không ở lại lâu, rất nhanh đã ra khỏi phòng của Hứa Bành, nếu như để người khác nhìn thấy cô nửa đêm canh ba xuất hiện trong phòng Hứa Bành, đến lúc đó cô có hai cái miệng cũng không nói rõ được.
Ngày hôm sau!
Lâm Phiên Phiên cố ý để ý đến Hứa Bành, hôm nay Hứa Bành lại ra ngoài gặp mọi người, còn đặc biệt trang điểm rất tinh tế, lớp phấn dày che đi làn da vàng vọt và vết thâm trên mắt của bà ta, quai hàm hồng hào khiến cả khuôn mặt bà ta trông rất rạng rỡ, cả người chỉ là gầy đi thôi, trông dường như rất khỏe mạnh.
Nhưng nhìn kĩ vẫn có thể nhìn ra, đôi mắt bà ta rất vô hồn, cả người đều ỉu xìu, lúc đi, lưng cũng không còn thẳng như trước nữa, cứ như một trái cà bị sương đánh gục.
Lôi Lôi vừa thấy Hứa Bành ra ngoài liền lập tức làm nũng, nhào vào lòng bà ta, liên tục gọi bà nội, bà nội, mấy ngày nay Hứa Bành không ra ngoài, con bé toàn do người giúp việc chăm sóc, Lâm Phiên Phiên có lòng muốn gần gũi với con bé, dù gì một đứa bé không có mẹ cũng rất đáng thương, nhưng Lôi Lôi lại dường như rất sợ Lâm Phiên Phiên, có lẽ là vì chuyện bỏ thuốc lần trước, Sở Tường Hùng nổi giận lôi đình với con bé khiến con bé sợ không dám đến gần Lâm Phiên Phiên nữa.
Hứa Bành ăn sáng xong lại ra ngoài tưới hoa, tắm nắng một lúc, đến trưa lại ngáp dài rồi quay về phòng mình, Lôi Lôi khó khăn lắm mới được gặp bà nội, con bé nào chịu theo người giúp việc chứ, nói thế nào cũng phải theo Hứa Bành bằng được, Hứa Bành hết cách, chỉ có thể đưa theo con bé cùng về phòng, dỗ con bé cùng ngủ trưa.
Đến giờ ăn trưa, Hạ Danh Đoan liền đẩy Sở Kiên Đoàn đến trước bàn ăn, từ sau khi tình hình của Sở Kiên Đoàn trở nên tốt hơn thì liền bắt đầu cùng cả nhà dùng bữa trong nhà ăn.
Sở Quy Thôn và Sở Tường Hùng đều đang làm việc, trưa đến không có thời gian về nhà ăn cơm, còn Hứa Bành lại ngủ trưa cùng Lôi Lôi, thế là trong bàn ăn chỉ còn lại hai người Lâm Phiên Phiên và Sở Kiên Đoàn ngồi ăn, còn về những người khác không có tư cách cùng dùng bữa với người nhà họ Sở, những người giúp việc kia có nhà ăn riêng của bọn họ.
“Danh Đoan, em, cũng ngồi xuống, ăn đi.”
Sở Kiên Đoàn khó khăn nói ra mấy từ đó, phát âm vẫn không được chuẩn lắm, hơn nữa còn bị ngắt đoạn, nói rất chậm.
“Cái này... Không được phải đâu, bà chủ sớm đã có quy định, đầy tớ của nhà họ Sở không thể ngồi cùng bàn với chủ, Danh Đoan không dám.”
Hạ Danh Đoan trả lời có chút khó xử, ánh mắt lại đang nhìn Lâm Phiên Phiên, đem theo vài phần khao khát.
Thực ra cô ta rất muốn ngồi xuống, những năm nay đều là người nhà họ Sở ngồi vào bàn ăn còn cô ta đứng hầu bên cạnh, đợi dặn dò mọi lúc, nếu cô ta là người giúp việc bình thường thì không sao, cô ta sẽ chẳng có tư tưởng không an phận gì, thế nhưng cô ta là người yêu của ông cụ Sở Kiên Đoàn, nhưng người nhà họ Sở lại luôn đối xử với cô ta như những người giúp việc bình thường, trước nay chưa từng có chút tôn trọng nào, trong lòng cô ta sao có thể không nảy sinh vài phần không cam lòng và oán hận cho được.
Nhưng giờ Lâm Phiên Phiên đang ở đây, Lâm Phiên Phiên không mở miệng thì cô ta nào dám hỗn xược chứ, cô ta hiểu hơn bất kì ai giờ trong nhà họ Sở này, lời của Lâm Phiên Phiên nói ra tuyệt đối hữu hiệu hơn ông cụ sức khỏe không tốt Sở Kiên Đoàn này.
Lâm Phiên Phiên như có ý nghĩ sâu xa, nhìn Hạ Danh Đoan một cái, sau đó cười nhạt rồi đáp: “Ông nội bảo cô ngồi thì ngồi đi, huống hồ trong lòng ông nội cô trước giờ đâu phải đầy tớ của nhà họ Sở đâu, những quy định của nhà họ Hạ tự nhiên cũng không tính lên người cô.”
Sở Kiên Đoàn vốn đã có hơi tức giận vì Hạ Danh Đoan tự gọi mình là đầy tớ, vừa nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói như thế, trên mặt liền có thêm nụ cười hài lòng, đứa cháu dâu này vẫn rất hiểu đạo lí, hơn nữa còn rất tôn trọng ông ta, cũng không xem thường người phụ nữ ông ta yêu.
Còn Hạ Danh Đan thấy Lâm Phiên Phiên mở miệng rồi liền lập tức vui mừng gật đầu, sau đó ngồi cuống bên cạnh Sở Kiên Đoàn dưới ánh mắt ngưỡng mộ của những người giúp việc khác, cuối cùng cũng được thỏa mãn nguyện vọng làm nữ chủ nhân ngồi trên bàn ăn chính.
Lâm Phiên Phiên vừa chậm rãi dùng bữa, vừa thu hết sự vui mừng và tung tăng không thể giấu được trên khuôn mặt Hạ Danh Đoan vào trong tầm mắt, ngừng một lúc, bề ngoài có vẻ như không để ý mà cất giọng hỏi: “Danh Đoan, sao dạo này cô lại bị thâm cuồng mắt thế kia, có phải tối đến ngủ không ngon không?”
Hơn nữa sắc mặt cũng hơi mệt mỏi, bộ dạng không ngủ đủ giấc.
Lâm Phiên Phiên không kiềm được sự nghi hoặc, thời gian trước, Hạ Danh Đan đã dưỡng mình rất hồng hào mà, Lâm Phiên Phiên bỗng nhớ đến trạng thái của Hứa Bành thời gian gần đây rất tồi tệ, lẽ nào...
Lâm Phiên Phiên kinh ngạc, có chút không dám tiếp tục nghĩ nữa...