CHƯƠNG 469: NHẢY DÙ XUỐNG THÔN ÔN ÔN
Trong nháy mắt, Tết đã qua đi! Rằm tháng giêng là ngày ông Lâm xuất viện, Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng, Táp Táp, Giang Sa, Mạc Tiên Lầu cùng đưa ông Lâm trở về thôn Long Giang, vui vẻ cùng nhau ăn bữa cơm ngày rằm tháng giêng.
Ngày hôm sau, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng cùng rời đi trên chiếc máy bay riêng của Mạc Tiên Lầu, bởi vì họ phải đến thôn Ôn Ôn, còn Táp Táp thì tạm thời ở lại thôn Long Giang cùng Giang Sa, dẫu sao bệnh tình của ông Lâm vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, vẫn cần có người chăm sóc.
Thôn Ôn Ôn hẻo lánh cách thôn Long Giang rất xa, lái xe ít nhất phải mất mấy giờ đồng hồ, hơn nữa thôn Ôn Ôn khắp nơi đều là núi sâu rừng rậm, lộ trình phía sau chỉ có thể đi bộ, nhưng ngồi máy bay thì ba người họ chỉ mất vài chục phút đồng hồ là tới nơi, hơn nữa còn là trực tiếp nhảy dù xuống thôn Ôn Ôn.
So với năm năm trước thì thôn Ôn Ôn vẫn không hề thay đổi, cây xanh râm mát, không khí trong lành, dân chúng cũng chỉ thưa thớt vài hộ như trước, thứ họ mặc trên người vẫn là những miếng khố dài như xưa, thấy Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng bay từ trên cao xuống, mọi người tò mò vây quanh, hơn nữa cũng nhanh chóng nhận ra Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, phải biết rằng thôn Ôn Ôn này cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bình thường rất ít người ngoài đến đây, vậy nên, cho dù đã năm năm không gặp nhưng mọi người vẫn nhận ra Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng năm năm trước đã sống ở đây một thời gian.
Sau khi chào hỏi mọi người, Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng dựa theo ký ức trước đây mà tìm đến nhà Lưu Lân.
Từ xa, Lâm Phiên Phiên nhìn thấy một người phụ nữ bụng khá to đang phơi cây thuốc trong sân nhà Lưu Lân, nhìn kỹ, chính là Sương Sương, so với vẻ đẹp kiều mỹ trước đây, Sương Sương của bây giờ, để mặt mộc không chút son phấn, ngược lại lại toát lên vẻ đẹp bình yên, nhẹ nhàng: “Sương Sương!” Gặp lại người chị em tốt, Lâm Phiên Phiên xém chút nữa mừng quá phát khóc, nỗi lòng thấp thỏm suốt bao ngày qua cuối cùng cũng hết.
“... Phiên Phiên?” Sương Sương quay đầu, nhìn Lâm Phiên Phiên đang chạy về phía mình, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt, sau đó cũng bước thật nhanh, vui mừng ôm chặt Lâm Phiên Phiên: “Phiên Phiên, sao cậu lại đến đây?”
“Cẩn thận, cẩn thận cái bụng của cậu.”
Lâm Phiên Phiên nhanh chóng đẩy Sương Sương đang khích động ra: “Không ngờ có mấy tháng không gặp, bụng của cậu đã to như vậy rồi, lẽ nào đứa bé này có từ trước khi cậu trở về thôn Ôn Ôn sao?” Sương Sương lắc đầu: “Tính thời gian thì đứa bé này có trong khoảng thời gian một tháng đầu tiên mình trở lại đây, là vì mình mang thai là song sinh nên bụng mới to hơn những thai phụ bình thường khác.”
“Woa, Sương Sương cậu giỏi quá!” Lâm Phiên Phiên vui mừng thay Sương Sương, một câu này nói ra mà khiến hai người tay kề tay nói chuyện không ngừng trong sân, đến Lưu Lân cũng phải từ trong nhà chạy ra khi nghe thấy có giọng nói lạ, Lưu Phiên Phiên cũng không chú ý đến, là nhờ Sở Tường Hùng nhắc nhở, bốn người mới vào trong nhà để tránh bị ánh nắng chiếu làm đen da.
Nhưng khi vừa bước vào, Lâm Phiên Phiên sững sờ bởi vì cô nhìn thấy Triệu Tiểu Trạc -con gái của Triệu Dân Thường và Lưu Tàn Nhơn.
Khi Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng bước vào nhà, Tiểu Trạc đang nhoài người trên bàn vẽ tranh, một đứa bé mới năm tuổi mà đã biết vẽ một con vịt đơn giản, thấy nhà có người lạ đến, cô bé lập tức thu dọn tập vở bút màu sợ hãi núp sau người Lưu Lân.
“Tiểu Trạc không phải sợ, hai cô chú này là bạn của mẹ, mau chào cô chú đi con.”
Lưu Lân cưng chiều xoa đầu Tiểu Trạc, giọng nói nhẹ nhàng mang nét hiền từ của người bố.
Năm đó Sương Sương bị Triệu Dân Thường giam hãm bên cạnh để nuôi dưỡng Tiểu Trạc, Lưu Lân lại luôn bên cạnh Sương Sương không rời nửa bước, tất nhiên qua một thời gian dài tiếp xúc với Tiểu Trạc, Lưu Lân đã yêu quý cô bé, bởi đứa trẻ này thật sự rất thông minh rất đáng yêu, hoàn toàn không giống với người bố độc ác Triệu Dân Thường kia.
“Chào cô chú!” Tiểu Trạc lén lút nhìn Lâm Phiên Phiên và Sở Tường Hùng, rất ngoan ngoãn lễ phép mà chào hỏi họ.
Lâm Phiên Phiên gật đầu có chút không tự nhiên, sau đó kéo Sương Sương sang một bên, nhẹ giọng hỏi: “Sương Sương, đứa bé này sao lại ở nhà cậu, bố của nó Triệu Dân Thường đâu? Thời gian này hắn ta có làm khó cậu không?” Từ sau khi Triệu Dân Thường tuyên bố phá sản liền bặt vô âm tín, dường như biến mất không chút dấu tích, Sở Tường Hùng từng nói anh ta đã đến thôn Ôn Ôn, trước lúc đó Lâm Phiên Phiên luôn ấp ủ một tia hi vọng, hi vọng tin tức mà Sở Tường Hùng có được là sai, nhưng hôm nay nhìn thấy Tiểu Trạc ở đây, Lâm Phiên Phiên không tin không được, nhưng điều khiến Lâm Phiên Phiên không hiểu được chính là nếu Triệu Dân Thường đã ở đây, thì sao Sương Sương và Lưu Lân có thể ung dung bình tĩnh mà nuôi nhận Tiểu Trạc trong nhà chứ? Sương Sương nghe thấy Lâm Phiên Phiên nói vậy, liền tỏ ra bộ mặt khó hiểu: “Phiên Phiên, sao cậu tự nhiên lại nhắc tới Triệu Dân Thường, ở đây là thôn Ôn Ôn, Triệu Dân Thường sao có thể đến đây chứ? Còn về Tiểu Trạc, hôm mà Triệu Dân Thường thân bại danh liệt, Lưu Đà Hàn (bố của Lưu Tàn Nhơn) đã đón con bé về thôn Ôn Ôn từ trước rồi, tớ đã nuôi nấng Tiểu Trạc từ khi nó lọt lòng đến giờ nên đương nhiên con bé rất thân thiết với tớ, lại cộng thêm chuyện nhà tớ và nhà Lưu Đà Hàn là hàng xóm nên phần lớn thời gian là Tiểu Trạc chơi bên nhà mình.”
“Cái gì? Ý của cậu là Triệu Dân Thường căn bản không hề tới thôn Ôn Ôn?” Lâm Phiên Phiên ngạc nhiên, sau đó quay đầu nhìn Sở Tường Hùng.
Nhưng Sở Tường Hùng lại lắc đầu: “Không thể nào, thông tin của anh không thể sai được.”
Sở Tường Hùng vẫn còn chút tự tin.