CHƯƠNG 367: NGOAN NGOÃN CÚI ĐẦU
Ba ngày sau!
Trong căn phòng riêng tao nhã của một quán cà phê cao cấp, Lâm Phiên Phiên im lặng ngồi một mình, tay trái xoay xoay tách cà phê một cách nhàm chán, tay phải chốc chốc lại gõ nhẹ lên tập tài liệu để trước mặt, gương mặt thoáng hiện vẻ vui mừng cùng nhẹ nhõm, tuy rằng người cô đang đợi mãi chưa đến, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Phiên Phiên.
Cuối cùng thì cánh cửa cũng được gõ vang, dưới sự dẫn đường của nhân viên phục vụ, Hứa Bành trang điểm theo kiểu của các quý bà, kiêu ngạo vênh mặt như một con công bước vào trong phòng, sau đó ngồi xuống đối diện Lâm Phiên Phiên chẳng chút khách khí.
“Bà đến muộn đúng nửa tiếng!”
Đợi đến lúc nhân viên phục vụ ra ngoài đóng cửa phòng lại, Lâm Phiên Phiên mới ngước mắt, nhìn Hứa Bành với nụ cười đầy ẩn ý.
“Tôi đến đây cô nên mừng thầm mới phải.”
Hứa Bành động đậy cái thân hình phì nhiêu của mình để ngồi càng thoải mái hơn, ánh mắt nhìn Lâm Phiên Phiên cực kỳ khinh miệt.
Lúc trước khi nhận cuộc điện thoại hẹn bà ta ra ngoài gặp của Lâm Phiên Phiên, bà ta vốn dĩ không định đến, nhưng nghĩ đến việc ba hôm truớc Lôi Lôi suýt nữa bỏ thuốc độc giết chết Lâm Phiên Phiên, bà ta lo Lâm Phiên Phiên sẽ gây khó dễ vì chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại đành miễn cưỡng đến gặp để xem rốt cuộc Lâm Phiên Phiên nghĩ thế nào.
Thấy vẻ vênh váo kiêu căng của Hứa Bành, Lâm Phiên Phiên chẳng hề tức giận, chỉ đẩy tập tài liệu trước mặt về phía Hứa Bành, mỉm cười nói, “Hi vọng sau khi bà đọc xong những thứ này vẫn còn có thể giữ được cái vẻ kiêu ngạo lúc này.”
Hứa Bành thoáng cau mày, “Đây là cái gì?”
Nhưng bà ta không hề mở ra xem ngay lập tức.
“Xem rồi sẽ biết, xin mời!”
Nụ cười của Lâm Phiên Phiên càng tươi tắn.
Hứa Bành chột dạ, không biết tại sao đột nhiên bà ta cảm thấy thấp thỏm, ngập ngừng một lát bà ta vẫn cầm lấy tập tài liệu, chậm rãi mở ra. Khi những con chữ hiển thị rõ ràng trong tập tài liệu đập vào mắt, Hứa Bành cảm giác như thể sét đánh giữa trời quang, cả người lảo đảo, trong nháy mắt mặt mũi đã trắng bệch, ‘bộp’ một cái, tập tài liệu đã bị quăng lên bàn.
Bà ta không ngờ bí mật mà mình dốc sức giấu diếm ba mươi năm nay thế mà hôm nay lại bị người khác đào ra.
Nhìn thấy vẻ mặt của Hứa Bành giống y như những gì cô đã đoán trước, Lâm Phiên Phiên không hề lên tiếng châm chọc, mà lại bê cốc cà phê lên chậm rãi nhấm nháp.
“Rốt cuộc là cô âm thầm điều tra… không, những thứ này không phải là thật, tất cả đều do cô bịa đặt ra.”
Hứa Bành đã kinh hoảng luống cuống đến mức gần như sắp sụp đổ, bà ta túm lấy tập tài liệu xé nát bét như thể phát điên, sau một lúc tập tài liệu đã bị bà ta xé thành giấy vụn.
“Xé đi, mấy bản sao như thế này tôi còn nhiều lắm.”
Hứa Bành càng kích động, Lâm Phiên Phiên lại càng bình thản, bởi vì cuộc đối đầu ngày hôm nay đã định sẵn người thắng là cô.
Quả nhiên, Hứa Bành nghe vậy liền trợn trừng mắt nhìn Lâm Phiên Phiên như muốn giết người, nếu như ánh mắt có thể giết người được thì có lẽ giờ phút này không biết Lâm Phiên Phiên đã chết bao nhiêu lần, nhưng dù bà ta có trợn lồi con mắt thì Lâm Phiên Phiên vẫn cứ bình thản như không.
Cuối cùng, Hứa Bành không thể không nhượng bộ, đè thấp giọng nói với vẻ cực kỳ không cam tâm: “Cô nói đi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
“Sở Tường Hùng đã cầu hôn với tôi, tôi muốn lấy Sở Tường Hùng, tôi muốn bước chân vào nhà họ Sở!”
Lâm Phiên Phiên thong thả trả lời.
“Có nằm mơ cũng đừng hòng.” Bà ta gắt giọng cự tuyệt.
“Thật à?”
Lâm Phiên Phiên cũng không tức giận, nhắm mắt lại, giọng cô lạnh đi, “Bây giờ không phải tôi đang thương lượng với bà, chỉ là đang thông báo với bà mà thôi, nếu như bà kiên quyết ngăn cản vậy thì tôi sẽ không giữ bí mật về tập tài liệu hôm nay nữa, mà hậu quả e là bà không gánh nổi đâu.”
Hứa Bành run lẩy bẩy, những nếp nhăn trên gương mặt dúm dó lại, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nói, “Nếu tập tài liệu này được công khai thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là Tường Hùng, nếu như cô yêu nó thật thì sao lại làm tổn thương nó?”
Lâm Phiên Phiên không hề dao động, “Nếu như đặt câu này vào tình huống bốn năm về trước có khả năng tôi sẽ dao động, nhưng tôi của hôm nay chỉ cảm thấy buồn cười thôi, vì – nếu như tôi không có được thì thà phá hủy nó còn hơn!”
Lâm Phiên Phiên cố gắng để giọng điệu của mình nghe có vẻ tàn độc, chỉ có bản thân cô mới biết cho dù là cô của bốn năm trước hay của bốn năm sau, cô vĩnh viễn sẽ không làm những chuyện tổn thương đến Sở Tường Hùng, nhưng hôm nay cô phải nói như vậy bằng không thì sao có thể khiến Hứa Bành chịu khuất phục cô!
Cuối cùng Hứa Bành không còn bình tĩnh được nữa, hai tay không kiềm chế được bắt đầu run lên, nhưng vẫn cố gằng kháng cự, “Cho dù tôi có đồng thì chồng tôi cũng sẽ không đồng ý…”
“Cái này không cần bà quan tâm, tự tôi có cách.”
Lâm Phiên Phiên ngắt lời bà ta, “Bây giờ tôi chỉ cần bà gật đầu.”
Hứa Bành bất lực nhắm mắt lại, nghiến răng nói, “Được, sau này tôi sẽ không xen vào chuyện của cô và Tường Hùng nữa, nhưng cô phải giao lại cho tôi bản gốc và tất cả bản sao.”
Lâm Phiên Phiên buồn cười nhìn bà ta, “Bà đang nói thừa à, nếu như tôi giao cho bà thì ai biết được đến lúc đó bà có bày trò gì không? Tóm lại, chỉ cần sau này bà tuân thủ theo giao ước hôm nay của chúng ta thì tôi tự nhiên sẽ giấu kín bí mật này cho bà.”