CHƯƠNG 394 BỐ CON MƯU TÍNH
Sở Kiên Đoàn bỗng nhiên tỏ ra uy thế, bỗng khiêbs cho mọi người ngạc nhiên, không cần Sở Quy Thôn lên tiếng, những người làm cũng biết thân biết phận lập tức hoảng hốt lui ra ngoài.
Khi sắc mặt Sở Kiên Đoàn trầm lắng nói ra những gì mà ông muốn tra xét, ở đó, ngoài Lâm Phiên Phiên, sắc mặt của mỗi người đều rối loạn, đặc biệt là ba người Sở Tường Hùng, Sở Mộng, và Sở Lý, bởi vì sự thật đằng sau bị giấu kín thật sự khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Sở Quy Thôn và Hứa Bành biết sự thật cũng hoảng sợ không kém, bởi vì—ông cụ muốn hỏi về cặp đôi song sinh mà năm ấy Hạ Danh Đoan đã sinh bây giờ đang ở đâu?
Từ trước đến nay, họ vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này không thể lại bị lật lại, bởi vì năm bác sĩ sản tham gia vào chuyện này bởi vì sự cố máy bay mà chết, lúc đó Sở Kiên Đoàn đợi bên ngoài phòng đẻ cũng chưa từng nghi ngờ về chuyện Hạ Danh Đoan sinh ra “đứa con đã chết”, nếu không phải vậy, cũng sẽ không tức giận.
Vậy sự việc chỉ còn một khả năng: năm ấy Hạ Danh Đoan sau khi sinh cặp song sinh thật sự không bị hôn mê, mà là hôn mê giả, vì vậy bà ta biết rõ con mình sinh ra không chết, càng biết rằng hai người họ lúc đó đã có âm mưu.
Nghĩ đến đây, Sở Quy Thôn và Hứa Bành nhìn Hạ Danh Đoan lúc này đang yên lặng đứng sau ông cụ, hai người thường ngày có sở trường hay tính kế với người khác lúc này không ngừng lo sợ.
Xem ra, hai người họ vẫn luôn xem thường người phụ nữ Hạ Danh Đoan.
Nếu như năm ấy lúc hai người họ “đánh tráo”, Hạ Danh Đoan không “hôn mê” hơn nữa đã biết rõ tất cả những việc mà họ làm, hai người họ sao có thể dễ dàng đưa Hạ Danh Đoan đến bệnh viện tâm thần như vậy.
Hơn nữa Hạ Danh Đoan khi biết rõ hai đứa con gái mình sinh ra đã bị đưa đi, có lẽ sẽ không bao giờ tìm lại được, nhưng cô ta vì để bảo vệ bản thân mình mà vẫn giữ yên lặng giả vờ hôn mê, có thể thấy trái tim cô ta cứng rắn nhường nào, người bình thường sao có thể làm thế?
Từ giờ, Sở Quy Thôn và Hứa Bành không bao giờ dám coi thường Hạ Danh Đoan nữa!
Sở Tường Hùng vốn dĩ vẫn không dám tin bố mẹ của mình có thể làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy, sau khi thấy cảm xúc của Sở Quy Thôn và Hứa Bành lúc này, nhắm chặt mắt lại, cả trái tim như rơi xuống hố băng, đây chính là bố mẹ của anh, làm hại Lâm Phiên Phiên, lại làm hại Hạ Danh Đoan, trái tim của hai người họ sao có thể độc ác và cứng rắn như vậy, anh sao có thể gặp phải người bố người mẹ như vậy chứ...
Lâm Phiên Phiên lo lắng nắm chặt đôi tay run rẩy vì kích động và thất vọng của Sở Tường Hùng, để anh cảm nhận được cho dù như nào đi nữa cô vẫn luôn ở bên anh, trong lòng tức giận với chiêu quyết đánh đến cùng của Hạ Danh Đoan, vì muốn làm cho nhà họ Sở không được yên ổn, Hạ Danh Đoan đã lựa chọn việc nói trước mọi sự thật cho Sở Kiên Đoàn, cô ta cũng không lo sợ cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục của Sở Kiên Đoàn bởi vì không chịu nổi sự thật mà phải chịu đả kích đến trúng gió liệt giường, thậm chí tức giận mà chết.
Hạ Danh Đoan, vì báo thù, bây giờ ngay cả người đàn ông của chính mình cô ta cũng không cần nữa rồi sao? Lâm Phiên Phiên tức giận nhìn chằm chằm vào bộ dạng vẫn tỏ ra yếu đuối của Hạ Danh Đoan, bỗng nhiên căm ghét bộ mặt giả tạo lúc này của cô ta.
Còn Sở Mộng và Sở Lý lúc mới bắt đầu vô cùng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt cũng dần dần trở lại như thường, chỉ là khóe miệng hai người họ dường như tỏ ra mỉa mai, đây chính là nhà họ Sở, thường ẩn giấu rất nhiều những mưu tính dơ bẩn, họ đã quen với việc này như thường, vì vậy trước giờ họ mới không lưu luyến gì ngôi nhà này.
Họ không giống như Sở Tường Hùng, trong lòng luôn nghĩ rằng hiếu thuận là điều đầu tiên, luôn tôn kính và tin tưởng Sở Quy Thôn và Hứa Bành, vì vậy họ có thể nhìn rõ Sở Quy Thôn và Hứa Bành hơn Sở Tường Hùng, còn chuyện ngày hôm nay bị lật lại chẳng qua cũng là họ đã biết rõ một chi tiết nhỏ trong những việc đó, không có gì lạ thường.
Nếu không phải ông cụ Sở Kiên Đoàn nói người nhà họ Sở không ai được đi, thì họ đã không muốn tiếp tục lắng nghe rồi.
Đến lúc này, Sở Quy Thôn biết sự việc không thể tiếp tục giấu giếm nữa, việc đã làm từ trước đến giờ ông ta chưa từng hối hận, nhưng bị Sở Kiên Đoàn nói ra trước mặt ba người con của mình, ông ta cũng vừa ngạc nhiên vừa tức giận nhưng không thể bộc lộ ra ngoài, mười ngón tay nắm chặt lại, tĩnh mạch ở trên trán từng chiếc nổi lên, lúc này, ông ta hận không thể lập tức giết kẻ gây hại Hạ Danh Đoan kia.
Nhìn thấy sắc mặt con trai mình không nén được cơn giận nhưng không thể bộc lộ ra bên ngoài, Sở Kiên Đoàn chỉ có thể vờ như không nhìn thấy, không phải ông không muốn giữ mặt mũi cho Sở Quy Thôn, thật sự là Sở Quy Thôn đã rất quá đáng, việc quan trọng nhất là ông biết rõ từ lâu ông đã không thể ép được đứa con trai này, để biết được tung tích của hai đứa con gái đáng thương của mình, ông chỉ có thể nói rõ mọi chuyện với Sở Tường Hùng, Sở Mộng và Sở Lý, mới có thể để Sở Quy Thôn kiêng dè, từ đó mà không thể không nói ra sự thật!
Trước đó, họ cũng là người cha hiền lành, người con có hiếu, từ lúc nào đó giữa hai bố con họ phải có mưu kế mới có thể cùng nhau tồn tại? Trái tim của Sở Kiên Đoàn chỉ còn lại sự lạnh lẽo thê lương!
“Nói đi, hai đứa con gái đáng thương của tao bây giờ rốt cuộc đang ở đâu, không cần biết mày phủ nhận như thế nào thì hai đứa nó cũng là em gái của mày, mày cứ xem như tích đức cho con của mày, cháu của tao đi, tao sẽ lập tức đưa Hạ Danh Đoan và hai đứa nó rời khỏi cái nhà này, sẽ không lấy đi nửa phần tài sản của nhà họ Sở, tao sẽ để hai đứa nó ẩn danh ẩn tính, sẽ không gây phiền phức gì cho mày, càng không để cho thế giới biết đó là em gái mày, tuyệt đối sẽ không gây phiền phức đến con đường chính trị của mày, xem như người làm bố như tao xin mày!”
Thái độ của Sở Kiên Đoàn mềm mỏng, lúc này, ông chỉ là một người già sắp chết nhớ nhung con gái nhưng không biết làm gì, lại bị con trai của mình làm tổn thương trái tim.