CHƯƠNG 67: XÉM CHẾT
Anh ta muốn trêu tức Lâm Sương Sương, nhưng lại không hề biết, đối với một người phụ nữ, việc gì́ cũng có thể trêu tức được họ trừ việc dùng một người phụ nữ khác và cách này thường cho ra kết quả phản tác dụng.
Lúc này đã là nửa đêm, Lâm Sương Sương sau khi trở về phòng vẫn nghe được âm thanh của Lưu Từ Nhi, âm thanh không to nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa ngày càng nghe rõ, cô vùi đầu vào chăn, nhưng đáng tiếc màn đêm quá đỗi tĩnh lặng nên vẫn có thể nghe được âm thanh ấy.
Nguời trong thôn Ôn Ôn này ai cũng nghe rõ âm thanh ấy, chỉ có điều không ai muốn nói.
Không ai biết nơi hố đen phái sau cái cây có một người đang giơ nòng súng ngắm thẳng vào ngực Triệu Dân Thường
Mà cái người cầm súng ấy, chính là Tam Mận Từ.
Anh ta vốn dĩ vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay, nhưng không ngờ rằng Triệu Dă Thành đã mở cửa sổ lại còn đứng bên ngoài rất lâu.
Tam Mận Từ nheo một mắt, mắt còn lại nhìn qua ống ngắm ngắm thẳng vào ngực Triệu Dân Thường, ngón trỏ cong lại chuẩn bị bóp cò, Lưu Từ Nhi lúc ấy bỗng nhoài người ra ngoài cửa sổ đột nhiên bị Triệu Dân Thường giữ chặt tay bắt đứng thẳng người, và nghe theo lệnh anh ta.
Kết quả là Lưu Từ Nhi đã dùng cơ thể của mình để che cho Triệu Dă Thành
Tam Mận Từ cũng nhanh chóng buông lỏng ngón tay đang chuẩn bị bóp cò, mồ hôi toát ra, vừa xong chỉ cần nhanh một giây thì người chết là Triệu Dân Thường chứ không phải Lưu Từ Nhi.
Tam Mận Từ giơ súng lên một lần nữa, qua ống ngắm hắn nhìn thấy cơ thể đẫy đà của Lưu Từ Nhi đang cọ sát vào tay Triệu Dă Thành, Tam Mận Từ nghiến chặt răng, tĩnh mạch trong cơ thể như muốn nổ tung, cảm thấy hành động của Lưu Từ Nhi thật bỉ ổi, loại con gái ấy đáng bị những gã đàn ông chơi đùa.
Tam Mận Từ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn thu súng về.
Lúc này, trưởng thôn Lưu Đà Hàn bị thương nặng, không thể xuống giường, vừa hay vào thời điểm này lại có thể lấy con cá nhở từ tay Triệu Dă Thành về bên mình. Đến khi ấy hắn có tiền rồi thì thiếu gì phụ nữ vây quanh.
Nếu như lúc ấy giết Triệu Dân Thường thì một đồng cũng không được càng không thể thay đổi được thực tế là Lưu Từ Nhi đã giúp anh ta.
Triệu Dân Thường không hề biết rằng bản thân vừa từ cơi chết trở về, vẫn không quên vui vẻ trên cơ thể Lưu Từ.
Lâm Sương Sương cuối cùng cũng không nhịn được muốn đi tìm Lâm Phiên Phiên nhưng Lâm Phiên Phiên lúc này nhất định đang ở bên Sở Tường Hùng nên cô đành đi tìm người khác, nếu cứ ở trong phòng nghe âm thanh ấy cô sẽ phát điên mất.
A !
Sương Sương hét lên, tung chăn lên đầu và mở cửa thật mạnh, cô muốn giết chết đôi gian phụ dâm phụ ấy sau đó tự sát.
Cô mở tung cửa phòng bỗng thấy Hắc Tiêu đang đứng bất động như tượng ở bên ngoài.
"Hắc Tiêu.... cậu làm gì ở đây?"
Mấy ngày trước cô đã làm chuyện ấy trong rừng cùng Hắc Tiêu, sau đó luôn muốn tránh mặt anh, ngay cả khi cùng với Hắc Tiêu, Lâm Phiên Phiên, Sở Tường Hùng lên núi hái thuốc cô cũng chọn đi cùng Lâm Phiên Phiên.
Không phải do cô ghét Hắc Tiêu, mà là ....cô không muốn tiếp tục làm tổn thương anh ta.
Bởi vì cô có thể cảm nhận được Hắc Tiêu thật lòng thích mình, cũng vì lý do này mà cô không thế cho cậu ta hy vọng, bởi thứ cậu ấy muốn cô đều không thể làm được, hai người họ không cùng một thế giới.
"Tôi....."
Thật ra mấy ngày nay đêm nào anh cũng đứng rất lâu trước của phòng cô, nhưng không dám gõ cửa, sợ làm phiền cô, càng sợ cô sẽ ghét anh. Đứng ngây người một lúc anh gãi đầu hỏi " Chị định ra ngoài à? Tôi đi cùng chị."
Lần trước, Lâm Sương Sương vì phát hiện Triệu Dân Thường và Lưu Từ Nhi gian díu với nhau, vì buồn nên mới tìm đến Hắc Tiêu, lần này Triệu Dân Thường và Lưu Từ Nhi lại ngựa quen đường cũ so với lần trước còn ghê gớm hơn, chắc vì thế mà Hắc Tiêu cho rằng Lâm Sương Sương lại vì chuyện đấy mà muốn bỏ trốn ra ngoài.