CHƯƠNG 242: GẶP GỠ NGOÀI Ý MUỐN
Lâm Phiên Phiên bình tĩnh nói: “Căn cứ vào tài liệu của Phiên Nhàn, bản thân Hoắc Mạnh Lam chỉ có 49% cổ phần, bây giờ chúng ta có được 42%, còn lại 9% thì trong đó có 4% là cổ phiếu lưu thông, những cái này chúng ta có thể dùng giá cao thu mua lại, nhưng phần mấu chốt nhất chính là 5% cổ phần nằm trong tay Lâm Tinh Tinh, chuyện này có chút phiền phức.”
“Đúng vậy, chờ chúng ta thu mua được 4% cổ phiếu lưu thông thì đã có được 48% cổ phần của Phàm Thanh, so với tổng giám đốc như Hoắc Mạnh Lam chỉ thiếu 1% mà thôi. Nhưng nếu như không chiếm được 5% cổ phần trong tay Lâm Tinh Tinh thì cổ đông lớn nhất công ty vẫn là bản thân Hoắc Mạnh Lam, chúng ta không thể cải tổ nhân sự, thay người vào vị trí của hắn được.”
Hàn Phiêu nhíu mày phân tích: “Nếu như chỉ lấy thực lực của cổ đông lớn thứ hai nhúng tay vào việc kinh doanh của Phàm Thanh thì Hoắc Mạnh Lam sẽ liều mạng chèn ép chúng ta, mà như vậy thì đả kích chúng ta tạo ra cho hắn, không thể tạo thành tổn thương trí mạng được.”
Lâm Phiên Phiên im lặng lắng nghe, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng, im lặng rất lâu, đột nhiên cô lạnh nhạt cười một tiếng: “Không cần chúng ta phải tạo ra tổn thương trí mạng gì đâu. Hoắc Mạnh Lam để cho hơn 51% cổ phần công ty lưu thông ra bên ngoài đã là vết thương trí mạng rồi, vấn đề quan trọng bây giờ chính là Lâm Tinh Tinh, chỉ cần chúng ta giải quyết được Lâm Tinh Tinh thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
“Nói thì nói thế, nhưng em và Lâm Tinh Tinh từ trước đến nay đều giống như nước với lửa, chỉ sợ em kề dao vào cổ cô ta thì cô ta cũng không chịu để cho em toại nguyện đâu!”
Hàn Phiêu lo lắng nói.
Tuy Hàn Phiêu không quen thân lắm với Lâm Tinh Tinh, nhưng hắn đã từng nghe qua chuyện của Lâm Tinh Tinh, ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết nhất định, người phụ nữ này vốn không phải chỉ là ngọn đèn cạn dầu.
Lâm Phiên Phiên cười nhạt, lắc đầu: “Anh đánh giá quá cao cô ta rồi… Thật ra cô ta rất ngốc nghếch.”
Đúng vậy, Lâm Tinh Tinh không phải là một người thông minh, trước kia cô ta thắng Lâm Phiên Phiên bởi vì Lâm Phiên Phiên cố tình nhường nhịn, không muốn tranh giành với cô ta mà thôi. Bây giờ mấu chốt đều ở trên người cô ta, Lâm Phiên Phiên tự nhiên sẽ dùng trí tuệ và mưu kế của mình để đọ sức một trận.
Đến lúc đó hươu chết vào tay ai còn chưa biết, cứ chống mắt lên chờ xem!
Nhìn nụ cười trên mặt Lâm Phiên Phiên, đó là sự tự tin từ trong xương tủy, vô cùng đẹp, vô cùng chói mắt, không cẩn thận, hắn liền bị chìm đắm vào trong đó, một lúc lâu sau mới kinh ngạc nói: “Vậy em cần phải tranh thủ thời gian, nếu chuyện chúng ta thu mua số lượng lớn cổ phần của Phàm Thanh bị Hoắc Mạnh Lam phát hiện thì ưu thế trong bóng tối của chúng ta sẽ mất đi, đến lúc đó muốn ra tay sẽ phiền phức hơn nhiều.”
Lâm Phiên Phiên khẽ gật đầu nói: “Em biết rồi, em sẽ tranh thủ giải quyết mọi chuyện trong mấy ngày này. Nhưng bây giờ em muốn đi đến chỗ hẹn với Sương Sương.”
Vốn dĩ hôm qua vừa về đến nhà, Lâm Phiên Phiên đã hẹn Sương Sương đến khách sạn Dương Lan gặp mặt, chỉ là Sương Sương đột nhiên có việc, vì vậy cuộc hẹn của hai người mới hoãn tới hôm nay.
Lâm Phiên Phiên cũng biết việc mà Sương Sương nói nhất định không phải là việc nhỏ, nếu không thì dựa vào quan hệ thân thiết của bọn họ, những chuyện bình thường không thể ngăn cản bọn họ gặp lại nhau sau bốn năm xa cách được.
Chỉ là trong điện thoại, Sương Sương không nói rõ ràng đã vội vã tắt điện thoại, cô muốn hỏi cũng không kịp, đành phải đợi đến khi hai người gặp mặt mới nói rõ được.
Hàn Phiêu nghe thấy Lâm Phiên Phiên muốn đi gặp Sương Sương, khóe môi khẽ cười: “Hai người cách xa nhau nhiều năm như vậy đúng là nên gặp mặt một chút, còn anh sẽ quay về khách sạn trước, hai người trò chuyện vui vẻ nhé!”
Hắn đi cùng sẽ quấy rầy đến việc hai người phụ nữ bọn họ tâm sự.
Vì vậy, đưa Lâm Phiên Phiên đến chỗ hẹn, Hàn Phiêu liền một mình lái xe về khách sạn.
Chỗ Lâm Phiên Phiên và Sương Sương hẹn nhau là một nhà hàng đồ tây cao cấp.
Âm nhạc thanh nhã nhẹ nhàng, bài trí trang hoàng sang trọng, nhân viên phục vụ trẻ tuổi xinh đẹp, biểu hiện rõ ràng sự xa hoa cao cấp của nhà hàng này.
Chỉ là lúc này không phải giờ ăn nên khách hàng khá ít, chỉ có vài ba bàn có khách.
Vì vậy Lâm Phiên Phiên vừa tiến vào đã thấy một chiếc bàn có một nam một nữ ngồi cùng nhau.
Người đàn ông mày rậm mắt to, anh tuấn chính trực, mặc quân trang chỉnh tề, khí chất oai hùng, rõ ràng là Mạc Tiên Lầu.
Mà người phụ nữ ngồi đối diện hắn khoảng ba, bốn mươi tuổi, da thịt trắng nõn nà, xinh đẹp tao nhã, mặc một bộ sườn xám xẻ tà bó sát người màu xanh lục, vô cùng sang trọng khiến cho Lâm Phiên Phiên cũng không nhận ra.
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, Lâm Phiên Phiên liền mỉm cười đi qua…