*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Trong khoảng thời gian này, bọn họ bị uy danh của tiểu đội sát thủ Ma Quỷ dọa khiến cho tinh thần và sức lực tiều tụy.
Bây giờ Chiến thần Côn Luân đã loại bỏ được tiểu đội sát thủ Ma Quỷ, giải quyết nỗi lo về sau của bọn họ, thậm chí nói cứu bọn họ một mạng.
Bọn họ đến cổ vũ, cũng là điều nên làm.
Chiến thần Côn Luân đưa Thiên Hành Kiện đi giao du giữa đoàn người, giới thiệu những nhà lãnh đạo cấp quốc gia cho Thiên Hành Kiện làm quen, để mở đường cho tương lai của cậu ta.
Gần như sắp đến buổi trưa, Lão quốc tướng quân mới đến.
Chiến Thần Côn Luân vội vàng chủ động chào hỏi: “Lão quốc tướng quân, tôi đã chờ ông rất lâu rồi.” “Mời ngồi, mời ngồi.” “Chiến Thần Côn Luân, mời ngồi.” Lão quốc tướng quân khiêm nhường một câu, cả hai người cùng ngồi xuống.
Chiến Thần Côn Luân đi thẳng vào vấn đề nói: "Lão quốc tướng quân, xin hỏi vương giả đệ nhất cóđến dự nghi lễ tuyên dương không?” “Vẫn mong Lão quốc tướng quân có thể tiến cử chúng tôi một lần.
Lão quốc tướng quân hít một hơi thật sâu: “Ngài ấy sẽ đến tham dự nghi lễ tuyên dương. “Nhưng mà tạm thời đối phương có vẻ như không muốn tiết lộ thân phận, có thể tiến cử mọi người hay không, tôi cần phải hỏi ý kiến của đối phương trước đã."
Được thôi.
Chiến thần Côn Luân có chút thất vọng: "Vẫn mong Lão quốc tướng quân nói tốt giúp tôi vài câu.” “Suy cho cùng nếu chúng ta hợp lực, thì đối với Đại Hạ sẽ có trăm lợi chứ không có một hại nào cả.”
Đương nhiên!
Lão quốc tướng quân gật đầu.
Lúc này, ánh mắt của Chiến thần Côn Luân, vô tình bắt gặp Diệp Huyền Tần.
Anh mới từ cửa bước vào.
Ánh mắt của Chiến thần Côn Luân ngay tức khắc trở nên lạnh tăm.
Ông ta đứng dậy, chặn Diệp Huyền Tần lại: “Đứng lai!" “Hôm nay là nghi lễ tuyên dương của tôi, những kẻ không có phận sự không được vào đây. Ông ta đem Diệp Huyền Tần nói thành kẻ không có phận sự, rõ ràng là làm nhục anh.
Diệp Huyền Tần cười lanh lùng: “Ông cảm thấy tôilà kẻ không có phận sự sao?”
Chiến thần Côn Luân: "Đương nhiên. “Tôi không mời cậu tham gia nghi lễ tuyên dương, vậy thì cậu không phải kẻ không có phận sự thì là gì.”
Diệp Huyền Tần suy ngẫm rồi cười một cái: "Vậy thì được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ.”
Đợi một chút.
Lão quốc tướng quân sốt ruột, nhanh chóng gọi Diệp Huyền Tần ở lại: “Cậu Diệp, xin dừng bước.” Diệp Huyền Tần trịnh trọng nói: "Lão quốc tướng quân, người ta không hoan nghênh tôi, ông vẫn bảo tôi ở lại, đây không phải khiến cho tôi tự chuốc lấy nhục sao?"
Ngữ khí của Lão quốc tướng quân gần như van xin: “Cậu Diệp, vẫn mong cậu cho tôi một chút thể diện.
Diệp Huyền Tần do dự chốc lát, nhìn về hướng Chiến Thần Côn Luân: “Vậy tôi phải nghe xem ý của Chiến thần Côn Luân như thế nào đã.”
Chiến thần Côn Luân cảm thấy hết sức buồn bực. Lão quốc tướng quân rốt cuộc đang làm gì a?
Ở đây rõ ràng là sân nhà của ông ta cơ mà? Ngay cả cái quyền đuổi Diệp Huyền Tần đi cũng không có sao?
Lão quốc tướng quân, tại sao ông ta lại khư khư giữ Diệp Huyền Tân lại như vậy?
Lão quốc tướng quân nói với Chiến thần Côn Luân: “Chiến thần Côn Luân, nể mặt tôi một chút đi.”