Ông già nghiến răng nói: “Hừ, Diệp Què, cậu nói thật cho tôi biết, cậu có phải tay sai của đám ác ma đó không?”
“Hiện giờ người dân trong thôn đều nghi ngờ cậu cùng một bọn với ác ma kia, chuyên dẫn dụ người sống đến cho chúng”
Diệp Què hơi chột dạ: “Tôi nhổ vào, làm sao tôi có thể làm việc cho ác quỷ được?”
“Cậu còn dám ăn nói linh tinh nữa cẩn thận tôi tát vỡ mồm cậu!”
Khuôn mặt ông già hiện lên rõ vẻ đau đớn nhưng lại không làm được gì.
Nếu thật sự đánh nhau thì ông ta không phải là đối thủ của Diệp Què.
Diệp Huyền Tân nói với ông già: “Được rồi, vất vả cho ông rồi, bây giờ ông có thể đi được rồi”
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Ông già cầm tiền rồi chạy khỏi đó.
Diệp Què thở dài thườn thượt: “Tôi cũng bị người khác ép thôi.”
Diệp Huyền Tân hít sâu vào một hơi rồi nói: “Các cậu có phát hiện ra những gì mà ông già kia nói có phần không ăn khớp với những chỉ chủ ở quán cơm đã nói”
Độc Lang tò mò hỏi: “Anh, chỗ nào không khớp, sao em không nghe ra?
Diệp Huyền Tân nói: “Chủ quán cơm nói, lần Diệp Què lên núi, chỉ có mình người anh em sinh đôi của anh ta. Nhưng ông già kia lại nói không chỉ có mỗi Diệp Què, anh em sinh đôi của anh ta mà còn có bảy tám chín người dân trong thôn.”
“Hai người đó ai mới là người nói đúng?”
Ông Sở từ nãy tới giờ vẫn im lặng tự nhiên lại lên tiếng: “Tôi cảm thấy những gì ông già kia nói có khả năng xảy ra cao hơn”
Diệp Huyền Tân hỏi:”Vậy vì sao chủ quán cơm lại phải lừa chúng ta?”
Diệp Què giải thích: “Có thể là chủ quán cơm nhớ nhầm thôi”
Diệp Huyền Tần: “Ha ha, một chuyện lớn như vậy làm sao có thể nhớ nhầm được?”
Chiến thần Côn Luân cũng lên tiếng: “Tôi lại có một suy nghĩ khác thế này”
Diệp Huyền Tân: “Ông nói tôi nghe thử”
Chiến thần Côn Luân: “Nếu như chủ quán cơm nói với chúng ta lần đó chỉ có một người chết thì chúng ta rất có khả năng sẽ lên núi Hoàng Sa”
“Nhưng nếu lần đó có 49 người chết, chúng ta có khả năng sẽ sợ hãi mà không lên núi nữa”
“Nghĩa là có thể chủ quán cơm đang muốn chúng ta lên núi”
ồ?
Diệp Huyền Tân nhìn Diệp Què trêu đùa: “Anh không định giải thích với chúng tôi vì sao chủ quán cơm lại muốn chúng tôi lên núi Hoàng Sa sao?”
Diệp Què chột dạ: “Tôi… làm sao mà tôi biết được, tôi cũng không giải thích được”
Nụ cười của Diệp Huyền Tân càng trở nên âm u, lạnh lùng hơn.
Nhưng không hiểu vì sao Diệp Què lại có cảm giác Diệp Huyền Tân đã nhìn thấu nội tâm của anh ta.
Anh ta không chịu được ánh mắt của Diệp Huyền Tân nữa nên đành thỏa hiệp: “Được, tôi nói, tôi nói!”
“Thật ra, ông chủ quán cơm và tôi là cùng một bọn. Ông ta phụ trách việc thu hút du khách nơi khác tới chỗ của tôi, còn tôi phụ trách đưa bọn họ lên núi Hoàng Sa”
“Chỗ tiền trên người những khách du lịch đó đều sẽ thuộc về ông chủ quán cơm”