Trời bắt đầu mưa phùn, xung quanh không có chỗ trú mưa, Diệp Huyền Tần dùng phép thuật hóa thành bốn cây cột, cố định làm chỗ che mưa, sau đó cất bước vào trong. Độc Lang bĩu môi.
Nhìn anh thật ngông cuồng, lại có thể dùng năng lực của mình hóa thành bốn cột, chống đỡ mái che, thật tuyệt vời.
Diệp Huyền Tần nhìn về phía sông Hoàng Hà, sương mù giăng khắp nơi, đừng nói đến bọn cướp đường, ngay cả một bóng người cũng không thấy có.
Diệp Huyền Tần hỏi Bao Nghĩa Đình: “Bọn cướp đường đâu? Sao lại không thấy xuất hiện?”
Bao Nghĩa Đình vội vàng nói: “Chỉ cần chúng ta chờ một lúc, bọn cướp đường nhất định sẽ tìm đến chúng ta.
Diệp Huyền Tần nói: “Chúng ta phải ở đây chờ bao lâu?”
Bao Nghĩa Đình suy nghĩ một lúc, nói: “Điều này tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên theo như thường ngày, trong vòng một tuần nhất định sẽ tìm được bọn cướp đường.”
Một tuần?
Diệp Huyền Tần có chút đau đầu.
Anh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian đợi một tuần. Đang thấy đau đầu, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh xì xào cùng tiếng bước chân hỗn độn. Nơi này là nơi hoang dã, có người đi lại, đúng là không bình thường.
Độc Lang nhìn về nơi phát ra âm thanh với vẻ mặt vô cùng đề phòng.
Không lâu sau, nơi phát ra âm thanh ấy xuất hiện đầu của một con bò lớn.
Độc Lang cười nhạo một tiếng, giễu cợt chính bản thân “Nhìn gà hóa cuốc”
Hắn tức giận trừng mắt nhìn con bò lớn: “Cút ngay, đây không phải nơi mày có thể đi lại.”
Con bò giống như bị tiếng quát lớn của Độc Lang dọa sợ, liên tục lùi lại hai bước.
Tuy nhiên rất nhanh sau đó, nó liền dừng lại, ánh mắt trừng lớn nhìn chằm chằm về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần cũng liếc mắt nhìn về phía con bò đó.
Vậy mà đôi mắt của nó khiến cho trái tim Bùi Huyền Tần khẽ rung lên.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy được trong mắt con bò này chứa đầy sự phức tạp.
Đây là ánh mắt của gia súc?
Chỉ sợ trong đất nước này cũng chỉ trong mắt con người mới chứa đựng đủ loại tình cảm phức tạp này.
Độc Lang đang định đuổi con bò đó đi thì con bò lại đi tới trước mặt Diệp Huyền Tần rồi quỳ xuống, thậm chí hốc mắt còn khóc ra nước mắt.
Độc Lang kinh ngạc nhìn con bò, lẩm bẩm nói: “Mẹ ơi, con bò này sao lại bò này lại có thể thông minh như vậy, không phải nó có trí tuệ đấy chứ.” Độc Lang nhìn Diệp Huyền Tần nói, giọng nói giống như đang trưng cầu ý kiến Diệp Huyền Tần: “Anh, em thấy con bò này có chút kỳ lạ. Anh nói xem có phải nó là con linh thủ có linh tính, giống như Hổ Vương của em”
Hổ Vương có linh tính, có được trí tuệ cũng như cảm xúc của con người.
Diệp Huyền Tần lắc đầu nói: “Không giống nhau, trên người con bò này không có hơi thở của cường giả. Mà nếu là linh thủ có linh tính, nhất định sẽ có sức mạnh cường đại.”
Ánh mắt Độc Lang nhíu chặt lại: “Vậy thì thật kỳ lạ, nó không có linh tính, vậy tại sao lại thông minh như vậy?”
Lúc này, bộ móng của con bò lớn đột nhiên cào không ngừng lên mặt đất.
Diệp Huyền Tần quan sát một cách tỉ mỉ, một lát sau đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, kinh ngạc nói một câu: “Người?”
Độc Lang nghi hoặc nói: “Anh, anh nói cái gì, người nào”
Diệp Huyền Tần nói: “Ký tự mà con bò lớn này viết chính là chữ người”
Độc Lang cười ha ha, sau đó nói: “Anh, đừng đùa, con bò lớn này sao có thể viết chữ, cho dù là Hổ Vương của em cũng không làm được chuyện này.”
Diệp Huyền Tần nói: “Cậu nhìn kỹ xem
Độc Lang cúi đầu quan sát dấu vết con bò lớn để lại, quả nhiên, bộ móng trước của nó viết ra vô số chữ người.
Độc Lang nói: “Anh, có thể chỉ là sự trùng hợp.
Diệp Huyền Tần nói: “Nếu theo lời cậu đây chỉ là chuyện trùng hợp, vậy việc gì nó phải viết nhiều chữ người như vậy.”
Độc Lang nghi hoặc: Vậy nó viết nhiều chữ người như vậy để làm gì?”
Diệp Huyền Tần nói: “Nó có thể không phải gia súc mà là một con người.”
Độc Lang nghe xong liền mơ hồ: “Anh, hình dáng của nó là một con gia súc, sao lại là con người.”
Diệp Huyền Tần nói: “Ý của tôi là thân hình của nó là một con gia súc, nhưng suy nghĩ lại là một con người.”
Độc Lang bỗng nhiên nhận thức được điều gì đó: “Anh, ý của anh là linh hồn của người nào đó bị nhốt trong thân thể của con bò này?”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Đúng vậy.”