“Hoặc là bỏ Kẻ cắp, tự mình ra cục cảnh sát tự thú, cùng lắm là bị xử ba năm rưỡi.”
“Hai là ở lại đây, chôn cùng với Kẻ cắp.”
Mấy tên đàn em vẫn rất quật cường: “Hừ, bây giờ là xã hội pháp trị, mấy người dám giết người hay sao?”
“Anh Ba yên tâm đi, năm đó chúng ta uống máu ăn thề, đã nói sẽ cùng sống cùng chết, chắc chắn bọn em sẽ không vứt bỏ anh, tham sống sợ chết.”
Anh em tốt…
Kẻ cắp cảm động đến rơi nước mắt.
Hạ Nhất Hàng trào phúng: “Ha ha, đúng là tình sâu như núi. Nào, để tôi xem thử tình nghĩa giữa mấy người thế nào, rốt cuộc có phải là thật hay không?”
Khẩu súng lục trong tay Hạ Nhất Hàng nằm thẳng vào một tên côn đồ.
Tên kia không hề tỏ ra sợ hãi một chút nào, ngược lại còn cố ý nói khích Hạ Nhất Hàng: “Này, nổ súng đi, ông đây mà chớp mắt một cái thì không đáng là đàn ông.”
“Anh dám nổ súng thì chắc chắn anh phải chết. Một mạng của tôi đổi lấy mạng của anh, đúng là giá trị.”
Hạ Nhất Hàng khẽ cười: “Tôi tác thành cho cậu.”
Dứt lời, anh ta kéo cò.
Đoàng.
Một tiếng súng vang lên, tên côn đồ nọ ngã xuống đất, trên trán tóe máu, giống như một đóa hoa hồng bao lấy toàn thân hắn.
Tất cả mọi người đều choáng váng, tiếng súng vẫn còn quanh quẩn trong đầu họ, vờn quanh.
Giết người rồi.
Hạ Nhất Hàng dám giết người kìa.
Trời ơi, điên rồi, anh ta điên thật rồi, con mẹ nó Hạ Nhất Hàng điên rồi sao, ban ngày ban mặt mà dám giết người.
Kẻ cắp và mấy tên côn đồ kia sững sở, ngày người như phỗng, không dám có bất cứ cử động nào.
Còn Hạ Nhất Hàng lại không có chút biểu cảm.
Thực ra người bị anh ta giết đã có tiền án rồi. Chỉ là sau lưng hắn ta có ô dù nên Hạ Nhất Hàng mới không có cách nào xử được.
Giờ nhân cơ hội này giết chết hắn, xem như là hành động nghĩa khí.
Còn về chuyện phạm tội… haha, Hạ Nhất Hàng đã có túi gấm Kỳ Lân rồi, có quyền xử mấy tên côn đồ này.
Hắn ta phản kháng không phối hợp với mình, nghĩa là không chịu phối hợp với Thần Soái, đáng chết, đáng chém.
Hạ Nhất Hàng mỉm cười nhìn mấy tên côn đồ khác: “Mấy người khá thật đấy, cam tâm tình nguyện sống chết với Kẻ cắp, không sai, tôi kính nể mấy người.”
“Yên tâm đi, đến khi mấy người chết rồi, tôi sẽ an táng chung một chỗ, xây cho mấy người một cái đình tưởng niệm. Tên gì hay nhỉ, gọi là đình trung nghĩa được không?”
Lúc này đây, trong lòng mấy tên côn đồ đều có cùng suy nghĩ.
Quỷ à, tên này là ma quỷ hay sao? Hắn ta vừa giết người đấy, giờ lại có thể cười cười nói chuyện, đùa giỡn với họ.
Giết người mà đơn giản như ăn cơm uống nước vậy sao?
Tâm trạng của mấy người họ lúc này lạnh buốt như băng, họ vội vã cầu xin: “Anh Hạ, bọn em biết sai rồi, bọn em thực sự biết sai rồi.”
“Bọn em đồng ý đi tự thú, xin anh cho bọn em một cơ hội, để bọn em đi tự thú.”
Hạ Nhất Hàng cười gắn: “Quỳ xuống.”
Bịch, bịch.
Mấy người nọ quỳ xuống trước mặt Hạ Nhất Hàng mà không chút do dự, dập đầu xin tha.
Lúc này Hạ Nhất Hàng mới thỏa mãn, mắng: “Cút đi, đi tự thú đi. Nếu để tôi phát hiện có ai đó chạy trốn thì đừng trách tôi ra tay vô tình.”
Vâng, Vâng!
Máy tên côn đồ chạy vội.
Ánh mắt Hạ Nhất Hàng lại chuyển lên người Kẻ cắp: “Kẻ cắp à, nhìn thấy cảnh này cậu có muốn nói gì không?”
Khóe miệng Kẻ cắp giật một cái. Hắn ta không dám nói gì lung tung nữa, người này điên mất rồi.
Hạ Nhất Hàng: “Tôi khuyên cậu không nên ôm tâm lý cầu may, càng không nên nghi ngờ tôi có dám bắn hay không?”
“Nếu tôi đã dám giết một người thì sẽ dám giết người thứ hai. Cùng lắm là chôn cùng với mấy người, giết bao nhiều người cũng giống nhau thôi.”
Kẻ cắp nuốt nước bọt, giọng nói khàn khàn: “Tôi nói… tôi sẽ nói hết anh hỏi gì thì tôi sẽ nói đó.”
Hạ Nhất Hàng: “Ai đã sai khiến cậu đối phó với Nhất Đóa, hoặc là tập đoàn Diệp Linh?”
Kẻ cắp tỏ vẻ sợ hãi: “Vâng… là bọn cướp ở phương Bắc”
Hå?
Nghe thấy hai chữ “bọn cướp”, tim của Kẻ cắp nhất thời như điên cuồng đập loạn.