Mục lục
Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyền Tân hỏi: “Hạ Vũ, nghe giọng của em có hơi không vui à, em có sao không?”


Trình Hạ Vũ thở dài nói: “Haiz, vừa rồi không biết đã xảy ra chuyện gì mà mặt em đột nhiên hơi đau với cả nóng rát, đến bây giờ vẫn còn đau đây này, cảm giác giống như bị người ta tát cho một cái bạt tay vậy”


Cơ thể của Độc Lang và Sát Lang chợt run lên: “Chết tiệt, quả nhiên chuyện mà Miêu Nhất Chỉ nói là sự thật”


Độc Lang phản ứng lại đầu tiên, vừa định lao ra liều sống liều chết mà đánh nhau với Miêu Nhất Chi một trận nhưng bị Sát Lang cản lại kịp thời, Độc Lang mà dạy dỗ Miêu Nhất Chỉ thì cũng đồng nghĩa với việc Trình Hạ Vũ sẽ phải chịu đựng đau đớn và bị thương như ông ta.


Diệp Huyền Tân vẫn có chút không cam lòng nên nhấc chân đá một cước vào cánh tay của Miêu Nhất Chi, đương nhiên không dám dùng sức, anh chỉ muốn xác nhận lại xem mấy lời nói nhảm về Đồng Tâm trùng có thật hay không mà thôi.


Diệp Huyền Tân vừa mới đạp Miêu Nhất Chi một cước, Trình Hạ Vũ ở đầu bên kia của điện thoại đã nhịn không được mà hét thảm một tiếng: “A, đau quá.”


Diệp Huyền Tân vội vàng hỏi: “Hạ Vũ, em đau ở đâu thế?”


Trình Hạ Vũ ôm cánh tay nói: “Cánh tay, cánh tay của em đau quá, cảm giác giống như bị người ta đá cho một cước vậy”


Xem ra Đồng Tâm trùng này thật sự có tồn tại, Diệp Huyền Tân an ủi: “Có lẽ do mấy hôm nay em không chịu tập trung rèn luyện cho đàng hoàng, sau này phải nhớ rèn luyện cơ thể cho tốt đó.”


“Được rồi, không có gì nữa thì cúp máy đi”


Trình Hạ Vũ lẩm bẩm nói: “Khoảng thời gian này mình vẫn rèn luyện cơ thể đều đặn mà, cơ thể cũng không gặp phải vấn đề gì cả”


“Hơn nữa cho dù có xuất hiện vấn đề thật thì cũng không thể nào.


đau bất chợt như vậy chứ, đúng là kỳ lạ mà”


Diệp Huyền Tân vừa cúp điện thoại đã nhìn về phía gương mặt đắc ý đầy hả hê của Miêu Nhất Chi, chỉ hận không thể chém đầu ông ta xuống ngay tại chỗ, nhưng vẫn còn băn khoăn về an toàn của Hạ Vũ nên anh không thể làm như vậy được, thậm chí ngay cả đá ông ta một cái cho hả giận cũng không được.


Bất lực, lần đầu tiên trong đời Diệp Huyền Tân cảm nhận được mùi vị của sự bất lực.


Miêu Nhất Chỉ cười nói: “Này, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, cậu thấy sao?”


“Hiện tại các cậu cứ thả tôi ra trước, chờ sau khi tôi xác định được bản thân đã an toàn thì sẽ lập tức giải trừ Đồng Tâm trùng, vậy thì Trình Hạ Vũ có thể sống yên ổn hết quãng đời còn lại rồi, được không?”


Diệp Huyền Tân nhìn Miêu Nhất Chỉ nói không thể làm gì được ông sao?”


Miêu Nhất Chỉ bày ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói: “Dĩ nhiên là không rồi, nếu như Thần Soái cam lòng vứt bỏ cô em vợ Trình Hạ Vũ này thì chẳng phải hôm nay tôi phải chết ngàn vạn lần mới đáng tội hay sao?”


ng cho rằng bây giờ tôi “Chỉ có điều cái mạng quèn của tôi có thể đổi lấy tính mạng người thân của Thần Soái thì cho dù có chết cũng xứng đáng, ha ha”“


“Rất tốt”


Diệp Huyền Tân cố đè nén cơn giận dữ trong lòng lấy điện thoại ra điện cho Miêu Chấn Phong một cuộc, điện thoại được kết nói rất nhanh, Miêu Chấn Phong nói: “Lão tổ, ngài tìm tôi sao?”


Diệp Huyền Tân: “Ừm, tiến độ bên ông thế nào rồi?”


Miêu Chấn Phong nói: “Thưa lão tổ, mọi chuyện đang tiến triển rất thuận lợi. Loại thuốc giải này rất có tác dụng với Trùng Tam Thanh, tính đến thời điểm hiện tại thì xác xuất thành công là một trăm phần trăm”


Diệp Huyền Tân: “Ừm, làm tốt lắm. Miêu Chấn Phong tôi hỏi ông một chuyện, ông có biết gì về Trùng Đồng Tâm không?”


Miêu Chấn Phong nói: “Biết, đương nhiên là biết, đây là trùng cổ đặc thù của Hắc Miêu.”


Sau đó bỗng nhiên ông ta chợt nghĩ đến chuyện gì đó có chút hoảng sợ nói: “Thần Soái, sao ngài lại hỏi như vậy, chẳng lẽ ngài…


Nếu đường đường là Thần Soái mà trúng cổ trùng Đồng Tâm phải dây dưa với người khác thì quả là một tai họa của Đại Hạ.


Diệp Huyền Tân: “Không phải tôi mà là người thân của tôi trúng phải cổ trùng này. Miêu Chấn Phong, ông có cách nào có thể giải trừ loại cổ trùng này không?”


Miêu Chấn Phong có hơi buồn rầu nói: “Thuộc hạ bất tài chỉ mới thử qua một lần, xác xuất thành công chưa tới hai mươi phần trăm, mong Thần Soái thứ tội.”


“Hơn nữa cho dù có thể chữa khỏi cũng có ảnh hưởng rất lớn cơ thể người bị ký sinh, thậm chí có khi sẽ biến thành người thực vật suốt đời.”


“Cách tốt nhất để cởi chuông là phải tìm được người buộc chuông, để cho người hạ cổ tự giải trừ cổ trùng này”


Lòng Diệp Huyền Tân giống như chìm xuống đáy vực, xem ra biện pháp này cũng thể dùng được rồi, nhưng bên ngoài anh vẫn ra vẻ trấn định để tránh bị Miêu Nhất Chỉ nhìn ra mọi chuyện.


Miêu Chấn Phong tiếp tục nói: “Cả gan xin hỏi Thần Soái, đến tột cùng là ai đã làm chuyện này vậy? Đối phương có phải người của tộc Hắc Miêu hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK