Cũng giống điện thoại của Trương Nam, điện thoại của Triệu Phúc Chính cũng không có ai bắt máy.
Mẹ kiếp!
Trong lòng Trương Nặc Thuỷ hiện lên một luồng linh cảm không lành.
Hai người này đều là công chức nhà nước, bởi vì công việc, điện thoại của bọn họ từ trước đến giờ đều không bao giờ rời khỏi người.
Bây giờ ông ta lại không liên lạc được với họ, nếu nói không có vấn đề, kẻ ngu dốt cũng không tin.
Kế hoạch của ông ta, rốt cuộc có thành công hay không, Diệp Huyền Tần có bị thiêu chết hay không?
Trương Nam và Triệu Phúc Chính, không lẽ đã bị bại lộ và bị bắt rồi sao?
Phản ứng đầu tiên của ông ta, đương nhiên là muốn đến đồn cảnh sát xem tình hình.
Ông ta vội vã rời khỏi giường, lúc này mới phát hiện trên người quấn không ít thiết bị chữa bệnh.
Ông ta thành thạo rút các loại dây nhợ ra, sau đó đi ra bên ngoài.
Vừa mới vọt tới cửa, ông ta vừa vặn đụng phải chủ nhiệm đến kiểm tra phòng, người này vội vã ngăn cản Trương Nặc Thuỷ.
“Này này, sao ông lại xuống giường, sắp tới phải nằm trên giường bệnh, bây giờ ông vẫn chưa thể cử động lung tung được đầu…”
Lúc này Trương Nặc Thuỷ nào có tâm tư chữa bệnh, ông ta đẩy chủ nhiệm ra: “Cút ngay, đừng cản ông đây…”
Chủ nhiệm bị ông ta xô qua một bên, Trương Nặc Thuỷ nhân cơ hội chạy ra ngoài.
Chủ nhiệm thấy Trương Nặc Thuỷ chạy nhảy loạn xạ, thở dài liên tục.
Vừa nãy ông kiểm tra thân thể cho Trương Nặc Thuỷ, nhưng không hề kiểm tra được nửa chỗ không khoẻ.
Nhưng mà rõ ràng bệnh nhân hôn mê bất tỉnh, không còn cách nào, ông không thể làm gì khác hơn là cho Trương Nặc Thuỷ tiếp nhận một số liệu trình có lợi cho cơ thể mang tính chất tượng trưng, tiến hành điều dưỡng.
Lúc mà mới qua không bao lâu, bệnh nhân đã chạy nhảy loạn xa rồi.
Ông ta nghi ngờ một cách nghiêm trọng, bệnh tình của người này chỉ là giả.
Trương Nặc Thuỷ chạy ra khỏi bệnh viện, cũng không gọi điện thoại cho tài xế tới đón mình.
Hiện tại ông ta hận không thể chắp cánh bay đến đồn cảnh sát ngay lập tức, nào có tâm tư chờ tài xế nữa.
Ông ta đón một chiếc taxi, xuất phát chạy đến đồn cảnh sát.
Nửa đường, điện thoại của ông ta đột nhiên vang lên, có người gửi cho ông ta một cái tin nhắn.
Ông ta liếc nhìn, phát hiện là tin nhắn của cảnh sát Vương Bát Đỉnh.
Vương Bát Đỉnh là tay sai Triệu Phúc Chính sắp xếp ở bên cạnh Trương Niên Bình, ngày thường hai người cũng ít liên hệ.
Tin nhắn của Vương Bát Đỉnh chỉ vỏn vẹn mấy chữ: “Cái gì cũng đừng hỏi, trốn!”
Thịch!
Trái tim của Trương Nặc Thuỷ nhất thời nhảy một cái.
Rốt cuộc là sao vậy? Tại sao bảo mình trốn?
Ông ta không chút do dự bấm gọi cho Vương Bát Đỉnh.
Nhưng mà, chỉ có âm thanh nhắc nhở cứng nhắc: “Số điện thoại bạn gọi hiện đã tắt máy. Trương Nặc Thuỷ không tin đối phương sẽ tắt máy.”
Khả năng chỉ có một, đối phương chặn mình.
Ông ta phân tích từng bước một, cuối cùng thu được một kết luận: Có lẽ Vương Bát Đỉnh chặn mình, chỉ có một tình huống, đó chính là Triệu Phúc Chính sa lưới rồi.
Nhận thức được điều này, Trương Nặc Thuỷ sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Thực ra, Trương Nặc Thuỷ đã đoán đúng một nửa.
Triệu Phúc Chính sa lưới quả thật không giả, nhưng cũng không phải Vương Bát Đỉnh cố tình chặn ông ta, mà là tắt máy chạy trốn.
Nói đùa, lần này người Triệu Phúc Chính đắc tội là Thần Soái, ông ta chắc chắn phải chết.
Hơn nữa nếu như điều tra đến trên đầu mình, mạng nhỏ của bản thân cũng không bảo đảm.
Bây giờ đối với Vương Bát Đỉnh mà nói, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là chạy trốn.
Tuy rằng khả năng bị bắt rất lớn, nhưng có thể chạy thì vẫn có hy vọng sống sót.
Nếu như cứ ở lại tại chỗ, vậy chắc chắn sẽ bị giết. Trương Nặc Thuỷ lập tức bảo tài xế dừng xe.
Mặc dù không rõ rốt cuộc đồn cảnh sát đã xảy ra chuyện gì, nhưng với tình huống trước mắt, nếu như ông ta đến đó, tám chín phần mười sẽ không có kết quả tốt.
Không bằng để cấp dưới đi thăm dò tình hình trước.
Ừ, lập tức làm vậy đi.
Ông ta bảo tài xế quay đầu, chở mình về khách sạn Tam Á của Quốc Tế Hoàn Cầu.
Bên dưới khách sạn có một sòng bạc bí mật, trước khi mọi chuyện được làm rõ, ông ta sẽ trốn ở sòng bạc.
Kết quả còn chưa đến khách sạn Tam Á, thư ký của ông ta bỗng nhiên gọi điện thoại tới.
Cô thư ký khóc lóc sướt mướt ở trong điện thoại, nói: “Ngài Trương, bây giờ ngài đang ở đâu? Hu hu ha ha.”
Trương Nặc Thuỷ đau đầu, thư ký cũng khóc rồi, nhất định là công ty xảy ra chuyện.