Lúc này, Tiểu Bát mới dừng tay, nhổ một bãi nước bọt vào hai người bọn họ: “Mẹ kiếp, nếu hôm nay không có anh tao ngăn cản, nhất định tao sẽ lấy mạng hai chúng mày!”
Diệp Huyền Tần: “Chuyển hai người này đến cơ quan tư pháp, điều tra kỹ càng, xử lý nghiêm minh, tuyệt đối không được nhân nhượng!”
Tiểu Bát: “Hiểu rõ a!”
Vương Chấn Nam và Lý Bảo Khánh vội vàng cúi đầu, quỳ lạy cảm ơn Diệp Huyền Tần.
Vốn dĩ lúc trước, trong đầu bọn họ còn tưởng rằng xúc phạm anh lớn của anh lớn, thậm chí bọn họ còn ra tay với người ta, không lẽ nào người ta lại không muốn lấy cái mạng nhỏ của hai người bọn họ.
Nhưng hai người bọn họ không ngờ rằng Diệp Huyền Tần lại khoan dung, độ lượng như vậy, chỉ cần bọn họ chấp nhận sự trừng phạt của pháp luật, không cần phải tiếp nhận tra khảo kín, thật sự là vượt ngoài sự dự đoán của bọn họ.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn Lý Bảo Khánh: “Ông, lại đây!” Lý Bảo Khánh bò đến bên Diệp Huyền Tần như một con chó: “Anh lớn à, em biết mình sai rồi, em xin cúi đầu quỳ lạy xin lỗi anh. ”
Ai ngờ Tiểu Bát lại đạp Lý Bảo Khánh một cái, ngã lăn trên mặt đất: “Cút m mày đi, mày không có tư cách gọi anh lớn!”
Ông ơi, ông ơi, cháu sai rồi! Lý Bảo Khánh vội vàng đổi giọng.
Diệp Huyền Tần lạnh lùng nói: “Nói cho tôi biết về thỏa thuận của ông và Daisy đi, khai báo thành thật, không được gian dối.” Lý Bảo Khánh nào dám giấu diểm, ông ta vội vàng giải thích cặn kẽ đầu đuôi sự việc, khai đầy đủ mọi chuyện cho Diệp Huyền Tần.
Sau khi nghe Lý Bảo Khánh kể ra, Tiểu Bát lại một lần nữa giận điên người. “Con mẹ mày, mày thế mà lại dám nhận hối lộ, lão tử đây sẽ đánh chết mày”
“Con mẹ mày, dám thông đồng với kẻ thù của anh trai tao à, mày tự đào hố chôn mình rồi đấy!”
Thôi được rồi, thôi được rồi.
Diệp Huyền Tần vội vàng ngăn Tiểu Bát dừng lại: “Tôi nói cho cậu biết người này giữ lại vẫn còn có ích, cậu mà đánh chết ông ta sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi mất.”
Lúc này, Tiểu Bát mới miễn cưỡng dừng lại.
Diệp Huyền Tần đã nói với Lý Bảo Khánh về kế hoạch của mình một cách chi tiết, rõ ràng.
Lý Bảo Khánh gật đầu lia lịa: “Ông ơi, ông cứ yên tâm, nhất định cháu sẽ làm theo lời ông nói.” Diệp Huyền Tần: “Ừm, nếu như có chút sai sót nào, tôi sẽ không ngăn cản Tiểu Bát nữa đâu.”
Dạ vâng, vâng ạ.
Lý Bảo Khánh trả lời liên tục.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn đồng hồ rồi nói: “Được rồi, tôi còn có việc khác, phải đi trước đây”
“Tiểu Bát, dọn gọn gàng, sạch sẽ Quỹ đầu tư Hồng Lam đi, và loại bỏ tất cả những người bất tài vô dụng nữa.”
Tiểu Bát: “Xin anh cứ yên tâm ạ, lần này nhất định em sẽ không để cho anh phải thất vọng nữa đâu ạ.”
“À đúng rồi, còn một chuyện này nữa ạ.” Diệp Huyền Tần dừng chân lại: “Nói đi.”
Tiểu Bát nói: “Anh, coi như là em cầu xin anh, anh có thể không để em tiếp tục quản lý Quỹ đầu tư Hồng Lam nữa được hay không ạ. “Thứ nhất, em thực sự không phải là một người giỏi kinh doanh. Thứ hai, em cũng nhớ những người đồng đội cũ lắm.”
“Xin anh hãy để cho em quay trở lại chiến trường. Cho dù em có chết ở chiến trường để chuộc tội, cũng vẫn tốt hơn là ở là ở đây.”
Diệp Huyền Tần hít một hơi thật sâu rồi nói: “Cậu cứ ở yên đây chờ lệnh đi.”
Đôi mắt của Bát gia bỗng nhiên sáng ngời, sau đó thì nước mắt lưng tròng.
Ở yên đây chờ lệnh, ý tứ đã được truyền tải rõ ràng như vậy rồi còn gì nữa.
Nó không khác phục hồi nguyên chức là bao, ý là ở yên chờ lệnh.
Bốn chữ “ở yên chờ lệnh” này đã lâu lắm rồi không được nghe thấy.
Bát gia vội vàng đứng thẳng người, cung kính chào Diệp Huyền Tần chuẩn theo nghi lễ quân đội: “Ngự Long Vệ Bát gia, nhận lệnh!”
Diệp Huyền Tần rời đi.